Phương Thức Ly Hôn Của Hào Môn

Chương 24: Chương 24: trao giải




Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
 
Sở Minh vốn cho rằng sau ngày hôm đó Bạch Dật sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, không ngờ đến ngay sáng ngày hôm sau, khi cậu ra ngoài đã đụng phải đối phương.
 

 
Cửa thang máy mở ra, Bạch Dật xách theo một chiếc hộp đựng đồ ăn đi từ trong ra. Khi đó Sở Minh đang muốn xuống lầu đi tản bộ, đột nhiên không kịp đề phòng đã bốn mắt giao nhau, người đàn ông không chút do dự bước về phía cậu.
 
Sở Minh đứng trên hành lang, tiện tay đóng cửa chính sau lưng lại: "Có việc gì sao?"
 
"Có." Bạch Dật dùng một tay đè cửa sắp đóng lại, ép Sở Minh lui về phía sau một bước, vai lưng đập lên ván cửa: "Mang bữa sáng cho em."
 
Sở Minh: "..."
 
Cậu hơi mỉm cười: "Xem dáng vẻ này của anh, người không biết còn tưởng anh muốn đi cướp --- tôi không cần, mời Bạch tổng về đi."
 
"Cháo nấu với thảo dược."
 
Bạch Dật không thèm để ý đến lời cậu, chỉ kiên trì nói: "Uống nhiều một chút, tốt cho thân thể của em."
 
Bọn họ, một người muốn chen đi vào, một người có thế nào cũng không chịu để người đi vào, trên mặt hai người đều vô cảm, âm thầm tranh đấu gay gắt một phen, cuối cùng vẫn là Bạch Dật chiếm thế thượng phong, mạnh mẽ đẩy người vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
 

 
Cháo thảo dược nóng hôi hổi được múc ra một cái bát nhỏ, dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Dật, Sở Minh cầm cái thìa múc non nửa rồi đưa vào miệng.
 
Bạch Dật: "Thế nào?"
 
"Rất khó uống."
 
Sở Minh buông thìa nói: "Anh có thể mang đi rồi, cảm ơn."
 
Cậu nói xong lập tức đứng dậy, lại bị Bạch Dật ấn bả vai, ép ngồi lại trên ghế lần nữa.
 
"Uống xong tôi lập tức đi ngay."
 

Anh nói: "Thân thể em không tốt, cần phải bồi bổ nhiều hơn."
 
Sở Minh: "Thân thể tôi rất tốt, không cần anh quan tâm."
 
Cậu không chờ Bạch Dật kịp mở miệng, tiếp tục gọn gàng dứt khoát: "Anh thế này sẽ khiến tôi vừa bối rối vừa chán ghét đấy, Bạch tổng."
 
Động tác múc cháo cho cậu của Bạch Dật khựng lại, trên mặt nhiều thêm mấy phần chua xót.
 
"Đây là tôi làm."
 
Sở Minh có chút ngoài ý muốn, nhướng mày: "Vậy thật cảm ơn anh, để tôi sau khi uống xong còn có thể nhảy nhót tung tăng."
 
"Tôi không có ý kia." Bạch Dật suy sụp hạ thấp giọng: "Tôi chỉ là muốn.... muốn theo đuổi em một lần nữa."
 
Sở Minh im lặng không nói gì nhìn anh, lại nghe thấy anh nói tiếp: "Lúc em học cao trung thân thể đều không tốt, lại không thích uống thuốc, thường ngày phải chú ý nhiều hơn một chút."
 
"Đợi đã." Trong đầu hiện lên ý nghĩ gì đó, bởi vì quá nhanh,  nhất thời Sở Minh không kịp bắt lấy: "Sao anh lại biết việc khi tôi học cao trung?"
 
Bạch Dật im lặng nhìn chằm chằm cậu vài giây, đột nhiên duỗi tay xoa mặt cậu.
 
Sở Minh nắm lấy cổ tay anh, đứng dậy.
 
"Mời đi cho." Cậu nói: "Tôi sẽ không đáp lại theo đuổi của anh, nói thật, anh cũng không phải kiểu người mà tôi thích."
 
Nghe được lời này, hốc mắt người đàn ông lại đỏ lên lần nữa, anh cúi đầu, mạnh mẽ giấu đi ảm đạm trong mắt.
 
"Tôi có thể sửa."
 
"Vậy anh cần phải sửa quá nhiều."
 
Sở Minh đi qua mở cửa cho anh: "Mời đi cho."
 
Lần thứ hai cậu hạ lệnh đuổi khách, giọng điệu vẫn rất tự nhiên, Bạch Dật cũng tự hiểu bản thân phải đi.
 
Anh lại không lập tức rời đi mà là múc cho Sở Minh một bát cháo đầy, rồi từ từ buông thìa, khàn giọng nói: "Nhớ uống cháo đấy."
 
Sở Minh dựa vào bên cạnh cửa, không đáp lời.

 
Bạch Dật bước qua trước mặt cậu, dư quang khóe mắt cậu liếc thấy người đàn ông vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương kia, không có phản ứng quá lớn gì.
 
Cửa thang máy khép lại, Bạch Dật rời đi giống như ngày hôm qua. Sở Minh ngồi lại vào bàn ăn, gảy gảy thìa, múc một thìa cháo cho vào trong miệng.
 
Hạt cháo mềm mại, mang theo vị thuốc nhàn nhạt, không khó để nuốt xuống, ngược lại còn rất dễ uống.
 
Trước kia Sở Minh chưa từng thấy Bạch Dật xuống bếp, cũng không biết người kia biết nấu ăn. Theo lý thuyết đây hẳn là lần đầu tiên cậu ăn món Bạch Dật làm, nhưng không hiểu tại sao, cậu vẫn luôn cảm thấy vị của cháo này ... có vẻ giống như đã từng nếm qua.
 
Tựa như nhiều năm trôi qua, lại nếm được hương vị này lần nữa.
 
Sở Minh ngồi trước bàn ăn trầm tư một hồi, cuối cùng buông thìa, không đụng vào phần cháo thảo dược kia nữa.
 
Mùa thu sắp qua, lá vàng khô héo rơi đầy đường phố, trên ghế dài ở công viên thậm chí còn kết một tầng sương, mùa đông đang đến gần.
 
Phía trước thổi đến một trận gió lạnh, Sở Minh thở ra một hơi khói màu trắng, chôn cằm sâu vào trong chiếc khăn quàng cổ bằng nhung, xách theo một chiếc túi hàng đi từ trên xe xuống.
 
Cũng thật khéo, Quý Trạch xách theo một chiếc túi mua hàng giống như đúc bước đến từ bên kia, bọn họ chạm mặt dưới lầu tiểu khu, Sở Minh còn chưa kịp phản ứng, Quý Trạch đã nở nụ cười với cậu trước.
 
"Ôi, đạo diễn Sở."
 
Sở Minh: "Xin chào."
 
Thái độ của cậu bình đạm xa cách, lại lễ phép đến mức người ta không thể bắt lỗi. Quý Trạch cũng không thèm để ý, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu, nói: "Mới đây không lâu tôi còn xem phim của cậu đấy, đạo diễn Sở đúng là lợi hại, hy vọng ngày nào đó tôi sẽ có cơ hội hợp tác với cậu."
 
Thời gian này thật ra Sở Minh cũng không hay thấy Quý Trạch, chỉ biết gần đây đối phương nhận một show tống nghệ, nhìn dáng vẻ chắc là định trở lại giới giải trí.
 
Đối với câu nói không biết là khách sáo hay có ý gì khác này của Quý Trạch, cậu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu: "Nói không chừng sẽ có." xong lập tức quay đầu bước vào thang máy.
 
《Song sinh》 đã giảm suất chiếu, làn sóng nhiệt độ mà bộ phim mang lại cũng dần bình ổn. Ngay vào lúc tất cả mọi thứ bình ổn xuống, một niềm vui bất ngờ thật lớn rơi trúng đầu Sở Minh.
 
Cậu đạt được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh nổi danh nhất, quyền lực nhất trong nước --- giải Kim Bạc. Không chỉ như thế, Y Chí, biên kịch cũng được lần lượt đề cử nam chính xuất sắc nhất và biên kịch xuất sắc nhất, sắp tới bọn họ sẽ phải đến nơi khác, tham gia khai mạc lễ trao giải.
 
Bách Thang gọi điện báo tin vui cho cậu, đồng thời tiết lộ tin tức Trịnh Luân nhờ vào bộ điện ảnh《Phong hỏa》 của đầu năm có danh tiếng và doanh thu đại bạo nên cũng được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất.
 

"Vào lúc em dính phải tin đồn, anh ta có bỏ đá xuống giếng, hiện tại truyền thông đều đang chuẩn bị lấy chuyện này ra bàn luận."
 
Bách Thang nói: "Sở Minh, tuy rằng tôi tin tưởng thực lực của em, nhưng lễ trao giải lần này vẫn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
 
"Em hiểu ý anh."
 
Sở Minh nói: "Yên tâm, em tự hiểu chính mình mà."
 
Dù sao Trịnh Luân cũng là đạo diễn thương hiệu lâu năm của Diệu Quang, tư chất và thực lực đều trên Sở Minh. Lần này cậu có tên trong danh sách đề cử rất có thể chỉ là làm màu thôi, cuối cùng giải thưởng hẳn là sẽ rơi vào tay Trịnh Luân bên kia.
 
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, hai giải nam chính xuất sắc nhất và biên kịch xuất sắc nhất bọn họ bên này lại chiếm ưu thế hơn một chút. Bạch Thịnh cũng có hai bộ điện ảnh trong danh sách các giải thưởng lớn, truyền thông đều tranh nhau đưa tin, cho đến khi lễ trao giải chính thức diễn ra, nhiệt độ trên mạng cũng vẫn không giảm.
 
Trong lúc Sở Minh dính vào tai tiếng bao dưỡng, Trịnh Luân công khai chuyển tiếp weibo bày tỏ thái độ, lại vào lúc Sở Minh chứng minh được trong sạch im lặng không lên tiếng. Ở trong mắt người ngoài, hai vị đạo diễn này bên ngoài không có bất kỳ liên quan nào, nhưng bên trong đã ngầm kết thành thù hận.
 
Nhân lúc buổi khai mạc lễ trao giải đến gần, các doanh tiêu hào lớn liên tục phát bản thảo về 《Phong hỏa》 và 《Song sinh》, chẳng những nhấc lên tranh cãi giữa fans hai nhà, mà còn lên hot search rất nhiều lần.
 
Đối với việc này Sở Minh vẫn luôn không để ý đến, thanh thanh tĩnh tĩnh sống những ngày của bản thân.  Mới đầu mỗi ngày cậu còn phát hiện trước của nhà mình có bữa sáng ngon lành, đều là một ít đồ bổ dưỡng thanh đạm, hơn nữa còn nóng hôi hổi.
 
Sở Minh không hề đụng đến những bữa sáng đó, tùy ý để chúng nó nằm nguyên tại vị trí vốn có. Dần dần bữa sáng không còn nữa, đổi thành hoa tươi và socola.
 
Đối với việc này, Sở Minh ".." một khoảng thời gian, sau đó gọi điện thoại thẳng cho Bạch Dật. Lúc người đàn ông nhận được điện thoại của cậu dường như còn có chút vui vẻ, sau vài câu thì lại im lặng, có vẻ hơi ảm đạm.
 
"Hoa để ở cửa rất vướng, đặt mấy đồ khác cũng vậy."
 
Bạch Dật: "Nếu em không thích, tôi có thể đổi thành..."
 
"Tôi không cần mấy thứ đó."
 
Sở Minh ngắt lời anh: "Bạch tổng, tuy rằng nói thế này rất không phải, nhưng anh có thể đừng đến quấy rầy tôi nữa được không?"
 
"... Xin lỗi." Bạch Dật nói: "Tôi chỉ muốn để em vui vẻ hơn một chút."
 
Tiếng nói của anh rất trầm, nghe ra còn có chút mất mát.
 
"Không phải thứ mất đi là thứ tốt nhất đâu."
 
Sở Minh bình tĩnh nói: "Anh vẫn nên quý trọng người trước mắt hơn một chút đi."
 
"Người trong mắt tôi là em."
 
Sở Minh khẽ cười nhạo một tiếng; "Thôi bỏ đi, anh như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy anh là một người hay thay đổi... thôi khỏi, hy vọng lần sau không gặp lại nữa."
 
Cậu nói xong lập tức cúp máy, không cho người ở đầu bên kia có cơ hội nói gì.

 
Trong văn phòng, khí tức quanh thân người đàn ông ngồi trên ghế công tác to rộng lập tức hạ xuống, đây không biết đã là lần thứ mấy trong khoảng thời gian này anh trở nên như vậy.
 
Thư ký Lạc Tô cẩn thận tiến vào, nói: "Bạch tổng, đồ anh đặt làm nửa năm trước đã đưa tới rồi... Có muốn đưa qua không ạ?"
 
Bạch Dật trầm mặc không lên tiếng, không khí trong văn phòng nặng nề đến mức khiến cho người ta kinh hãi, Lạc Tô cúi đầu, quả thực là đến thở cũng không dám thở mạnh.
 
Cô cho rằng người đàn ông muốn nổi trận lôi đình, kết quả đợi thật lâu, cuối cùng chỉ nghe thấy giọng nói vừa khàn vừa thấp của anh: "Không cần."
 
--- Tiếng nói kia giống như một con thú bị bủa vây, tuyệt vọng đến khiến người ta lạnh lòng.
 
---
 
Ngày khai mạc lễ trao giải Kim Bạc, Sở Minh và đoàn phim đến hiện trường lễ trao giải.
 
Y Chí ngồi ngay bên trái cậu. Một thời gian không gặp, người thanh niên này so với nghệ sĩ nhỏ trong bãi đỗ xe ngầm dù có bị bắt nạt cũng không dám hé răng nửa lời kia khác xa một trời một vực, khi Sở Minh nhìn thấy cậu ta còn cảm thấy có mấy phần xa lạ, mãi đến khi đối phương gọi cậu một tiếng "đạo diễn Sở", cậu mới phản ứng lại.
 
"Sắp không nhận ra cậu rồi." Cậu cười nói: "Thay đổi rất lớn."
 
Y Chí cúi đầu như tự nhìn bản thân, tựa hồ cười một tiếng, rồi mới nói: "Đạo diễn Sở gầy đi rồi, giống như mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt vậy."
 
Sở Minh: "Vẫn ổn."
 
Lúc bọn họ đang nói chuyện đoàn phim 《Phong hỏa》 cũng phô trương thanh thế đi đến lễ trao giải, đèn flash của truyền thông liên tục sáng lên, có người còn để ý xem hai đoàn phim 《Phong hỏa》 và 《Song sinh》 có va chạm không, nhưng hai bên chỉ ngó lơ nhau, không hề xảy ra chuyện gì.
 
Hơn một giờ sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu. quay phim xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất và nữ phụ xuất sắc nhất đều là người của một bộ điện ảnh do Bạch Thịnh quay nửa đầu năm, biên kịch xuất sắc nhất cũng không ngoài dự đoán mà thuộc về phía đoàn phim 《Song sinh》.
 
Trải qua gần hai giờ trao giải, cuối cùng đến lượt công bố giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất.
 
Tiếp theo đèn tối xuống, thu nhỏ lại một vị trí, chiếu lên phía sân khấu của người dẫn chương trình. Khách mời đứng trước microphone, khuôn mặt nở nụ cười, chậm rãi mở phong bì chứa tên người đạt giải ra.
 
Trong lòng đã sớm biết trước kết quả sẽ là như thế nào, nhưng trước khi cái tên kia được công bố, Sở Minh vẫn ngồi thẳng lưng, nhìn chăm chú vào ánh đèn kia.
 
Trong một mảnh yên tĩnh, Y Chí thấp giọng nói bên tai cậu: "Đạo diễn Sở, cố lên."
 
Sở Minh gật đầu, cậu cảm giác được dưới không khí khẩn trương như vậy, tim mình cũng dần dần đập nhanh hơn, tựa như có một dự cảm sắp thành sự thật.
 
Khách mời trao giải đã mở phong bì ra, anh ta lấy tờ danh sách hơi mỏng trong đó ra, để sát vào microphone.
 
"Giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, người đoạt giải là.---"
 
Anh ta mỉm cười mà đọc cái tên kia lên.