Sáng sớm hôm sau, khi Lộ Ánh Tịch thức dậy, không ngờ phát hiện người kia vẫn còn ngủ.
Nàng nghiêng người sang một bên, tay chống cằm, im lặng ngắm khuôn mặt khi ngủ của hắn. Đường nét như tạc tượng, lãng tử mà khí khái hào hùng. Đôi mày ngài đen rậm, dài đến tận tóc mai. Chiếc mũi cao thẳng mang vài phần lạnh lùng nghiêm nghị. Còn có đôi môi mỏng tượng trưng cho sự cay nghiệt vô hình. Nhưng mà, hắn có hàng mi dài đen lại cong vút, đẹp và thanh nhã giống như của nữ tử.
Nàng mím môi khẽ cười không thành tiếng, thò tay chạm vào lông mi của hắn. Lòng bàn tay chỉ khẽ vuốt nhẹ, cảm thấy được độ cong của lông mi và hơi nhồn nhột, nàng không khỏi bật cười thích thú.
Một tiếng rên hừ bỗng vang lên, nàng hết hồn liền rụt tay về.
“Chơi vui nhỉ?” Hoàng đế lười nhác mở mắt, giọng nói lúc mới ngủ dậy có chút khàn khàn, “Xem Trẫm như món đồ chơi?”
“Hoàng thượng, buổi sáng an lành.” Giọng Lộ Ánh Tịch trong sáng cùng kính cẩn vang lên.
Hoàng đế rút đôi tay ra khỏi chăn, chống tay xuống giường nâng người ngồi dậy, nghiêng đầu liếc nhìn nàng từ trên cao: “Đây là lần đầu tiên nàng thỉnh an sớm với Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch trầm ngâm một lát mới mỉm cười nói: “Hoàng thượng không nhắc thì Thần thiếp cũng quên mất.” Sáng sớm mỗi ngày nàng rất ham ngủ nướng, mà hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi nàng dậy, còn nàng thì luôn luôn lười biếng không chịu tỉnh.
“Hôm nay Trẫm cho nàng cơ hội được hầu hạ Trẫm rửa mặt thay quần áo.” Hoàng đế vén chăn bước xuống giường, người trần như nhộng đứng trước mặt nàng, không cảm thấy xấu hổ một chút nào. Thân thể cao lớn tráng kiện và rắn chắc tắm mình trong nắng sớm, như được hàng vạn tia sáng tạo thành vòng hào quang vây quanh người hắn, hoàn mỹ như một vị thần.
Lộ Ánh Tịch phát hoảng, nhanh chóng che tịt hai mắt lại.
Hoàng đế thấy vậy không những không tức giận mà còn bật cười sảng khoái, vừa cười vừa trêu đùa nói: “Dáng người của Trẫm khó coi vậy sao? Không biết đêm hôm qua người nào đã ôm Trẫm chặt như vậy ta?”
Lộ Ánh Tịch đã xấu hổ và còn thêm bực bội, bịt chặt mắt trả lời: “Mong Hoàng thượng hãy tự trọng.”
“Trẫm đứng trước mặt thê tử của chính mình thì cần gì phải che phải đậy? Thế nào gọi là không tự trọng?” Hoàng đế nhướng người về phía nàng, xấu xa giật mạnh chiếc khăn gấm trên người nàng ra, “Nàng cũng nên noi theo sự thẳng thắn của Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch hoảng loạn, hai tay vội vã túm góc chăn mà quên che mắt.
Vòm ngực săn chắc, cơ bắp rõ rệt bỗng chốc đập vào mắt Lộ Ánh Tịch. Nàng vừa ngượng vừa lúng túng, cuộn tròn người lăn qua mép bên kia của long sàng, không chịu quay đầu lại nhìn hắn.
Hoàng đế vui vẻ cười to, tiếng cười phá vỡ bầu không khí thanh tịnh vào buổi sớm mai của tẩm cung.
“Đáng ghét!” Lộ Ánh Tịch buồn bực càu nhàu trong chăn.
“Đừng tưởng Trẫm không nghe thấy nhé!” Hoàng đế cười nói nàng, giọng điệu trêu đùa, tinh quái: “Theo Trẫm thấy, nàng tạm thời vẫn chưa quen với việc này, hôm nay không ép nàng nữa. Nhưng sau này nàng phải học cho thành thói quen đi, giúp phu quân thay quần áo là bổn phận của thê tử.”
Lộ Ánh Tịch hứ một tiếng, không thèm tiếp lời hắn, nhưng gương mặt đã nóng ran. Chỉ hai từ phu quân cùng thê tử đã thể hiện bao tình cảm ấm áp thân mật như vậy.
Hoàng đế tự mình đi gọi thái giám vào phục vụ hắn mọi thứ. Hắn chỉ chải chuốt qua loa, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đi thượng triều luôn. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thức dậy sớm, sáng nay cũng không ngoại lệ. Thật ra hắn đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là hắn lưu luyến cảm giác ấm áp khi da thịt áp sát vào nhau kia mà bịn rịn không muốn rời giường.
Đợi sau khi hắn đã rời đi, Lộ Ánh Tịch mới chậm chạp xuống giường đi rửa mặt. Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn ôm nàng trong lòng, thủ thỉ vào tai nàng: “Tịch ơi, nếu như thành trì có thể đổi với tính mạng của nàng, Trẫm sẽ không tiếc rẻ.”
Giờ đây ngồi nhớ lại, nàng không nhịn được mỉm cười. Đây là lời tỏ tình sao? Ngọt ngào thấm vào tận đáy tim như vậy. Thế nhưng, hắn sẽ bằng lòng lấy vài tòa thành để trao đổi với mạng sống của nàng sao? Chỉ e rằng đây chỉ là giây phút mềm lòng, an ủi nhất thời mà thôi. Phàm là việc gì càng hy vọng lại càng khiến người ta thất vọng. Nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
©STE.NT
Lộ Ánh Tịch rỗi rãi không có việc gì làm, nàng liền ra khỏi Thần cung, đến đi dạo trong Ngự hoa viên. Không ngờ nàng lại nhìn thấy một người đáng lý không nên ở đây.
“Lộ muội muội, muội vẫn khỏe chứ?” Dưới gốc cây ngô đồng bên cạnh một con đường mòn, một nam tử anh tuấn đang đứng lặng chốn đó, nhướng mày mỉm cười xán lạn còn tươi hơn hoa.
“Đoàn Vương gia?” Lộ Ánh Tịch hơi giật mình, người này sao lại ở trong cung? Vả lại một thân một mình xuất hiện tại Ngự hoa viên, cứ như đang có ý đi thăm dò đường đi lối về trong cung?
“Ta đến thăm muội muội của ta, không ngờ lại được gặp Lộ muội muội trước.” Đoàn Đình Thiên không chút che giấu vòng vo, cứ thế mà nói thẳng tuột: “Chắc hẳn Lộ muội muội cũng biết Tê Điệp chứ?”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên đến á khẩu không nói được. Mấy ngày nay nàng không để ý đến thế sự, thời thế bên ngoài kia đã ra sao rồi? Thân phận của Tê Điệp đã được công khai?
Đoàn Đình Thiên tựa như không nhìn đến vẻ mặt đang choáng váng của nàng, vẫn cứ nói thao thao: “Người muội muội này của ta nói ra cũng là có số phận long đong. Từ nhỏ muội ấy bị lạc, sau đó lại bị mấy tên buôn người bán đến Hoàng Triều, bị chuyển qua tay nhiều người mới vào cung, không được hưởng hạnh phúc dù chỉ một ngày.”
“Tê Điệp là muội muội ruột thịt của Hoàng đế quý quốc?” Lộ Ánh Tịch lòng mang hoài nghi rất sâu, không phát giác mà cau chặt mày. Trước đây nàng nghi ngờ, từng tưởng rằng Tê Điệp đã sử dụng thuật dịch dung tinh xảo, nhưng bây giờ xem chừng Tê Điệp quả thật là có hình dáng giống nàng. Phía sau chuyện này có cất giấu âm mưu nào không?
“Hả?” Đoàn Đình Thiên nhướng mày, bộ dạng hết hồn nói: “Lộ muội muội không biết sao? Ta cũng không phải là đệ đệ ruột của hoàng huynh, phụ thân của ta và tiên đế mới là huynh đệ thân thuộc. Tê Điệp đương nhiên cũng không phải là công chúa, mà là quận chúa.”
“Thì ra là thế.” Lộ Ánh Tịch cân nhắc, suy nghĩ trong đầu bay loạn xạ cả lên. Tin tức Hi vệ đã tra được lúc trước đích thực là hồi đó có một nàng công chúa Lâm Quốc đã mất tích một cách bí ẩn, nhưng nàng công chúa này không phải là Tê Điệp sao? Chuyện rắc rối phức tạp này lại khiến lòng nàng cảm thấy rất lo sợ mơ hồ.
“Ta có nghe nói, dáng dấp Tê Điệp có bảy phần giống với Lộ muội muội.” Đoàn Đình Thiên dò xét nhìn nàng, càn rỡ quan sát nàng từ trên xuống dưới, đôi mắt anh đào cuốn hút lóe lên tia hào hứng, “Nhưng mà, ta lại nghĩ phong thái của Lộ muội muội là độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh bằng.”
“Đoàn Vương gia quá khen.” Lộ Ánh Tịch khách sáo theo lễ nghi, sắc mặt vẫn thản nhiên.
“Sức khỏe Lộ muội muội vẫn tốt chứ? Ta nghe Nam Cung Uyên huynh nói đến tình trạng đáng lo ngại của Lộ muội muội, e là không thể sống qua…” Lời nói bộc trực của Đoàn Đình Thiên gần như là vô lễ, ánh mắt sáng quắc lại nồng nàn nhìn nàng chòng chọc, tiếp tục nói: “Bình thường Lộ muội muội đã quá lao lực rồi, cứ an tâm nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe. Tê Điệp sẽ thay Lộ muội muội hầu hạ Hoàng đế Hoàng Triều.”
Lộ Ánh Tịch sửng sốt, câu sau của hắn ta là có ý gì?
“Một nước không thể một ngày không có vua, đương nhiên cũng không thể thiếu Hoàng hậu.” Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười tà, đôi mắt cũng vạn phần đen tối. “Đây là phiền phức của Hoàng đế, nhìn qua thì như oai hùng đáng ngưỡng mộ, nhưng thật ra lại không có bao nhiêu tự do. Chẳng giống như ta đây, làm một ‘Nhàn hạ vương’ ung dung tự tại.”
Lộ Ánh Tịch tạm thời không lên tiếng, trong lòng ngổn ngang bao điều. Nàng im lặng một lát, suy nghĩ kĩ rồi mới thản nhiên nói: “Con người đã sống trên đời thì tất có ràng buộc, Đoàn Vương gia cũng không thật sự thong dong vô sầu vô lo đúng không?”
Ánh mắt Đoàn Đình Thiên nhanh chóng xẹt qua một tia sắc nhọn nhưng nét mặt vẫn tuấn tú lỗi lạc, nụ cười vẫn thường trực trên môi: “Thong dong khắp chốn phố phường sơn dã, còn dễ chịu hơn là bị vây khốn trong bốn bức tường cao lớn của hoàng cung.”
Lộ Ánh Tịch khẽ cười, ngôn ngữ cũng sắc bén hơn: “Chí hướng của Đoàn Vương gia e rằng cũng không đặt ở phố phường sơn dã.”
Đoàn Đình Thiên cảm thấy vô cùng thú vị, ngửa đầu cười to, cũng không tiếp lời nàng.
“Đoàn Vương gia xin cứ tự nhiên.” Lộ Ánh Tịch không muốn nói nhiều thêm nữa, gật đầu với hắn ta một cái, rồi xoay người rời đi.
Trở lại Thần cung, Lộ Ánh Tịch tinh thần có chút hoang mang, đáy lòng bỗng nhiên cảm nhận vị chua chát. Đoàn Đình Thiên đã cố ý tiết lộ thông tin. Giống như là chỉ đợi nàng ‘chết’, Tê Điệp sẽ thay thế vị trí của nàng, trở thành Hoàng hậu sao? Hoàng Triều tấn công Long Triêu vẫn chưa xong, bèn cho lực lượng ba nước liên kết với nhau để cùng tiêu diệt Long Triêu?
Đáng lẽ nàng nên cảm thấy may mắn vì đã có người thay thế nàng đảm nhiệm trọng trách hòa thân, cũng nên vui mừng vì cuối cùng nàng sắp lấy được tự do chứ? Thế nhưng, vì sao lòng nàng lại đau đớn cùng xót xa như vậy?