Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng




Hoàng đế hờ hững nhếch môi, đôi mắt xanh đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, chẳng mảy may lo lắng, từ từ mở miệng nói: “Đêm đó, Trẫm uống say.”

“Ý của Hoàng thượng là?” Lộ Ánh Tịch nhìn lướt qua Tê Điệp đang rơi nước mắt, giọng điệu không khỏi trở nên lạnh lẽo. Nàng mặc kệ hoàng đế phong lưu đa tình như thế nào, nhưng đã là trượng phu, thì chuyện chính mình đã làm sao có thể chống chế.

Hoàng đế tùy ý phất tay ra hiệu cho Tê Điệp đứng dậy, tiếp tục nói: “Hoàng hậu y thuật hơn người, Trẫm đương nhiên tin chuẩn đoán của Hoàng hậu không sai. Nếu đã vậy, Hoàng hậu nghĩ thay Trẫm, nên ban cho Tê Điệp phân vị ra sao.”

Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt tiếp lời: “Tấn phong trước cho Tê Điệp làm tài nhân, Hoàng thượng thấy sao? Đợi sau khi nàng ta sinh hạ Hoàng tự, sẽ ban thưởng phân vị khác.”

“Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, việc này do Hoàng hậu quyết định.” Hoàng đế nhún vai không quan tâm, vẻ mặt ngả ngớn ngang ngược.

Lộ Ánh Tịch không thèm nhìn hắn, đảo ánh mắt về phía Tê Điệp, giọng nói ôn hòa: “Tê Điệp, bản cung sẽ sai người thu xếp, ban cho ngươi một tẩm các.” Phân vị tài nhân thuộc loại thấp kém, không giống các phi tần có tư cách độc chiếm một tòa cung điện.

“Nô tỳ khấu tạ Hoàng thượng thánh ân, tạ ơn Hoàng hậu long ân.” Tê Điệp vừa lau nước mắt, vừa quỳ xuống tạ ơn.

“Bây Giờ ngươi đã mang long thai, mọi việc đều phải cẩn thận. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.” Lộ Ánh Tịch cũng không muốn trò chuyện hỏi han cùng nàng ta, trong lòng thầm nghĩ, thái độ của hoàng đế có phần quá mức lạnh nhạt.

Tê Diệp mặt đầy cảm kích lui ra ngoài. Lộ Ánh Tịch đặc biệt lưu tâm chú ý. Nàng phát hiện Tê Điệp trước khi rời đi, cũng không liếc mắt nhìn hoàng đế lần nào nữa.

Cung điện to lớn như vậy bỗng chốc khôi phục vẻ thanh tịnh yên ắng. Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng hoàng đế, muốn từ sâu trong ánh mắt ấy tìm ra chút tâm tình của hắn, thế nhưng nàng không có thu hoạch gì.

“Hoàng thượng.” Nàng nhỏ giọng gọi hắn, khẽ thở dài, “Huyết mạch Hoàng thất, đâu phải trò đùa.”

Hoàng đế cũng mất hết hứng thú, nhướng mày trả lời: “Hoàng hậu không cần lo lắng, tự Trẫm biết chừng mực.”

Lộ Ánh Tịch cười nhạo trong lòng. Chừng mực của hắn, nàng thực sự đoán không ra. Có lẽ hắn và Tê điệp đã có thỏa thuận từ trước, còn nàng chẳng hay biết chân tướng.

“Hoàng hậu giận sao?” Hoàng đế nghiêng người nhìn nàng, khóe môi khẽ cời chọc ghẹo: “Giận Trẫm phong lưu đa tình?”

“Thần thiếp không dám.” Lộ Ánh Tịch cũng cười, nụ cười mỉa mai. Ai dám yêu cầu bậc đế vương một lòng một dạ yêu một người? Cho dù ai đó được chuyên sủng, cái đó cũng chỉ là cảnh nhất thời mà thôi.

“Thật ra Trẫm cũng muốn chung tình. Đáng tiếc trái tim này của Trẫm, chưa từng có ai có bản lĩnh khóa được nó.” Hoàng đế tiến lên một bước, ôm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, thầm thì như mê hoặc dụ dỗ bên tai của nàng: “Ánh Tịch, Trẫm chờ mong nàng có bản lĩnh đó, có thể chinh phục trái tim Trẫm.”

Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Nếu Thần thiếp có bản lĩnh đó, Hoàng thượng sẽ vì Thần thiếp phế bỏ toàn bộ hậu cung?”

Hoàng đế nhướng mày, bật cười to: “Chỉ cần có thể khiến Trẫm can tâm tình nguyện, đừng nói chỉ là hậu cung nhỏ bé này, ngay cả giang sơn gấm vóc, Trẫm cũng sẵn sàng chấp tay dâng tặng cho nàng, thế nào?”

Lộ Ánh Tịch không đáp lời, chỉ cười nhìn hắn. Nàng khẳng định, đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Hắn không phải Trụ Vương, nàng cũng không phải Đắc Kỷ[1].

[1] Đắc Kỷ là một mỹ nhân được dâng lên làm phi tử của Trụ Vương. Theo truyền thuyết cho rằng, Trụ Vương vì Đắc Kỷ mà làm nhiều việc độc ác, dân chúng oán thán. Sau đó nhà Thương bị nhà Chu lật đổ.

Hoàng đế ngưng cười, vươn tay ôm nàng kéo vào lòng một lần nữa, tì trán hắn lên trán nàng, tư thế vô cùng thân mật, lời nói ôn nhu: “Ánh Tịch, nàng đã giả vào Hoàng Triều ta, thì đã là người Hoàng Triều. Nếu nàng có thể lĩnh ngộ điều đó, thật lòng giúp Trẫm giành thiên hạ, Trẫm có thể đáp ứng nàng, sau này khi thống trị thiên hạ, Trẫm và nàng sẽ cùng hưởng.”

“Nói năng lung tung”, Nàng nhỏ giọng càu nhàu. Những lời nói như vậy, nàng nghe phát ngấy.

“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh[2].” Hắn buông nàng ra, lui về phía sau hai bước, đứng đối diện nghiêm túc nhìn nàng: “Trẫm nói thẳng cho nàng biết, người nào đối đầu với Trẫm, đều không có kết cục tốt. Trẫm thương tiếc cho tài năng xuất chúng của nàng, không muốn thấy nàng sau này sẽ có kết cục bi thảm.”

[2] Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy: Lời nói có trọng lượng, có uy quyền, một lời đã nói ra không rút lại.

Nàng mỉm cười, bình tĩnh nhã nhặn, không hề bị khiêu khích.

Hắn nhìn nàng thật kỹ, một lúc rất lâu, thờ dài nói: “Trẫm đã nói hết mức, nàng tự mình suy nghĩ thấu đáo.”

Nàng không nói, yên lặng nhìn hắn phất tay áo xoay người rời khỏi.

Thật ra, Lộ Ánh Tịch cũng không hiểu hết những lời hoàng đế đã nói kia. Cho đến khi, Hi Vệ tra ra thân phận thật sự của Tê Điệp.

“Nương nương.” Đôi mày thanh tú của Tình Thấm chau lại, không nén nổi vẻ lo âu, “Hay là chúng ta nên sớm thủ tiêu nàng ta?”

Lộ Ánh Tịch do dự không quyết, suy xét rất kỹ. Tiểu Thấm đề ra kiến nghị này, cũng không phải không có lý, nhưng không thể thực hiện được. Hoàng đế đã an bài tất cả mọi thứ đâu vào đó, so sánh với nhau, nàng đang ở thế dưới.

Thấy nàng không hé răng lên tiếng, Tình Thấm càng cao giọng, nói tiếp: “Nô tỳ biết nương nương nhân từ, nhưng có những lúc vạn lần không thể có lòng dạ đàn bà. Tê Điệp kia là công chúa Lâm Quốc, nhưng lại che giấu thân phận ẩn núp ở Hoàng Triều nhiều năm như vậy, ắt hẳn là kẻ âm hiểm khó lường.”

Lộ Ánh Tịch đến bên cạnh cửa sổ, nhìn hai cây ngô đồng đứng song song trong đình viện kia. Vật còn giống nhau, người cũng y hệt. Nhưng nàng không ngờ đến, Tê Điệp và nàng giống nhau đến vậy, ngay cả mục đích ấp ủ trong lòng cũng giống.

Hiện tại thiên hạ gồm bốn nước, Lâm Quốc yếu nhất, quân yếu tướng ít. Tuy rằng các cường quốc chưa vội nuốt chửng nó, nhưng nó dĩ nhiên cảm thấy bất an. Nếu Hoàng Triều tiêu diệt Long Triêu thành công, mục tiêu đánh chiếm tiếp theo, không phải Ô Quốc thì chính là Lâm Quốc.

Hiển nhiên, chẳng bao lâu nữa, nàng và Tê Điệp, chỉ có thể còn lại một người.

Lộ Ánh Tịch thả lỏng vầng trán, khẽ nhếch môi cười. Giữa nàng và Tê Điệp, có một điểm nhất định không giống nhau. Tê Điệp đã lựa chọn dựa vào Mộ Dung Thần Duệ, riêng nàng, nàng muốn chiến đấu đến cùng.

“Nương nương?” Tình Thấm thấy nàng vẫn trầm mặc, không khỏi càng thêm lo lắng.

Lộ Ánh Tịch dịu dàng xoay người lại, mỉm cười nói: “Tiểu Thấm, muốn giết Tê Điệp không phải là việc khó, nhưng Lâm Quốc ắt hẳn sẽ truy cứu. Hơn nữa, hiện nay nàng ta đã mang long thai, nếu nàng ta gặp chuyện không may, chỉ sợ ngay cả hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Chẳng lẽ vì vậy mà không làm gì?” Tình Thấm không cam lòng, ánh mắt tức tối.

“Cũng không hẳn.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện nàng ta có thai, có chút kỳ lạ. Tiểu Thấm, ngươi đi chuẩn bị kiệu đi.” Lần này, nàng chỉ có thể tìm trợ giúp từ sư phụ.

Tình Thấm không hiểu, nhưng thấy nàng vô cùng tự tin, nàng ta cũng không hỏi nhiều, chỉ kính cẩn nói: “Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Nhìn Tình Thấm rời khỏi tẩm cung, Lộ Ánh Tịch liền chau mày, lấy tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn. Bệnh tim của nàng bỗng tái phát!

Nàng một tay chống tường, đi từng bước một, lảo đảo ngã trên giường, chỉ thấy tim như bị dao cắt, đau buốt không chịu nổi.

“Người đâu…” Nàng cố gắng cất giọng gọi người, “Mau tuyên Nam Cung thần y đến đây…”

Ngoài cửa không có tiếng đáp trả, lúc này nàng mới nhớ đến trước khi nàng cùng Tình Thấm nói chuyện, đã cho tất cung nữ lui xuống.

Nàng gượng cười, ngực từng cơn đau nhức, như bị người ta cắt từng khúc thịt. Nàng cuộn tròn người tự ôm lấy thân, một lúc sau, toàn thân mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Trong đầu mơ hồ nhớ lại, lần phát bệnh trước, hoàng đế đã giúp nàng, khiến nàng giảm bớt thống khổ.

“Nương nương?!” Tình Thấm quay lại, thấy nàng như thế vội sợ hãi.

“Tuyên ngự y, không được làm phiền sư phụ…” Lộ Ánh Tịch dùng sức đè chặt ngực, gắng gượng ngẩng đầu, thều thào dặn dò: “Còn nữa, tìm cách để Hoàng thượng biết Bản cung phát bệnh…”

“Vâng! Nương nương!” Tình Thấm lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng đi làm việc.

Lộ Ánh Tịch nằm bệt xuống giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt tóc mai, chỉ duy nhất đôi mắt đen lánh vẫn phát sáng lấp lánh, trong sáng như tuyết.