Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình




Thái y tới chẩn bệnh nhưng cũng bất lực ra về.

Cung nữ mang trà gừng lên, sau đó lặng lẽ lui ra.

Hoàng đế ôm Lộ Ánh Tịch sưởi ấm cho nàng. Cả hắn và nàng đều được bao bọc trong lớp chăn gấm dày cộm, hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi cháy hừng hực. Cơ thể hắn nóng hực, đầm đìa mồ hôi nhưng người tựa trong lòng hắn lại rét run.

Hắn với tay lấy chén đặt trên bàn trà nơi đầu giường, uống vào một hớp, rồi cúi thấp phủ môi mình lên môi Lộ Ánh Tịch, hắn chầm chậm rót trà gừng vào miệng nàng.

Miệng truyền miệng, môi vít môi đến khi cạn ly trà gừng, hắn mới dừng lại.

Tay hắn chống cằm nằm nghiêng ngắm nàng, đột nhiên hắn cảm thấy mọi hành động của mình quá mức dịu dàng và tình cảm. Dẫu nàng thật sự chịu đựng hàn độc thay hắn, hắn cũng không cần tận tâm chu đáo như thế này, nhưng nàng khiến hắn cảm thấy yêu thương vô bờ.

Nữ tử nằm lặng trước mắt có khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của hắn, làn da nàng trắng ngần, hàng mi dài rủ xuống, sống mũi cao thẳng, đối xứng phía dưới là đôi môi đỏ au xinh xắn. Hắn biết nàng là một nữ tử thanh tú, xinh đẹp vô ngần. Có điều từ nhỏ hắn đã quen nhìn mỹ nhân nên nhan sắc mỹ lệ không thể mê hoặc được hắn. Thế nhưng mỗi lần trông thấy nàng, chẳng rõ tại sao tim hắn cứ đập rộn ràng vô cớ.

“Lạnh…” Lộ Ánh Tịch hơi cuộn người, nàng nhíu chặt mày, thều thào khe khẽ.

Hoàng đế thở dài một hơi, nhích đến, ôm nàng lần nữa.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lộ Ánh Tịch vô thức lần tìm nguồn ấm, hai tay nàng ôm gáy hắn, áp sát người vào hắn.

Hoàng đế bất giác hóa đá.

Cơ thể nàng lạnh như băng đá nhưng mềm mại không sao tả được, còn bàn tay không chịu yên phận của nàng lại lướt lung tung trên người hắn tìm nơi ấm áp nhất.

“Lộ Ánh Tịch!” Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng, tức giận khẽ quát.

“Ưm…” Nàng thầm thì vẻ như đang trả lời hắn. Nhưng tay của nàng xoa thắt lưng hắn liên tục, rồi dịch từ từ xuống dưới…

“Đáng chết!” Hoàng đế mắng khẽ, túm ngay bàn tay đang “châm ngòi thổi lửa” của nàng. Khi hàn độc phát tác thì không thể chạm vào nàng, nếu không hắn sẽ muốn nàng tức khắc, mặc kệ khí phách chết bẵm gì đó!

Nàng giãy ra, muốn rút tay lại. Hoàng đế lật người nằm đè lên nàng, hắn vận khí, đặt lòng bàn tay trên ngực nàng. Khí nóng kéo đến cố gắng đẩy lui hơi lạnh trong cơ thể nàng.

Một lúc sau, hoàng đế thu tay, thở dài sườn sượt, nằm thẳng nghỉ ngơi. Vết thương của hắn vừa mới lành, bây giờ còn vận công truyền chân khí cho nàng, vì vậy hắn không khỏi mệt mỏi.

Lộ Ánh Tịch lim dim đôi mắt. Nàng phát bệnh ư? Lồng ngực nàng không co rút đau nhức, vậy không phải bệnh tim mà là hàn độc đang phát tác.

Nàng dần định thần, thấy hoàng đế nằm cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng cau mày.

Nàng giở chăn lên xem theo bản năng.

Bỗng dưng nàng khiếp sợ tột độ, nàng đang khỏa thân?

Tiếng hét thất thanh sắp thoát ra ngoài bị nàng cố gắng nuốt xuống, nàng nghiến răng gọi hắn: “Hoàng thượng?”

“Nàng dậy rồi à?” Hoàng đế nghiêng người, mở choàng mắt nhìn nàng.

“Hoàng thượng truyền chân khí cho Thần thiếp?” Nàng vừa hỏi vừa xê người ra xa hắn, dợm xuống giường mặc đồ.

“Ừ.” Hoàng đế nhướng cao mày quan sát nàng. Hắn vươn vai, ngang ngược ôm nàng ép vào lồng ngực mình, “Muốn trốn đi đâu? Nàng đừng tỏ vẻ nữa, phải nghỉ ngơi cẩn thận. Còn nữa, lúc ở ngoài cung nàng đã trúng độc gì? Đến thái y cũng không biết nàng bị làm sao.”

“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch trả lời thật tình, lén chống tay trước ngực hắn, nhằm tạo khoảng cách giữa hai người.

Hoàng đế liếc nàng bất mãn, càng nhích đến sát, đẩy tay nàng ra.

“Hoàng thượng!” Nàng căm tức, giương mắt nhìn hắn, gò má tái nhợt của nàng lại ửng hồng.

“Niệm kinh xong nên đá văng hòa thượng?” Hoàng đế một tay ôm Lộ Ánh Tịch, một tay vuốt ve đôi má nàng, đầu ngón tay của hắn phác họa đường nét thanh tú trên gương mặt nàng.

Lộ Ánh Tịch cứng họng, nàng sởn gai ốc, xấu hổ tột cùng. Vòm ngực rắn chắc của hắn đang cọ lên da thịt nàng. Điều đáng ghét nhất chính là chân của hắn bắt đầu chen vào giữa hai chân nàng. Tư thế mờ ám thế này gợi nàng nhớ đến vật cứng rắn nóng rẫy không thể lãng quên của hắn!

“Nàng đừng lo. Cái gì không thể ‘ăn’, Trẫm sẽ không gượng ép.” Hoàng đế nhếch miệng cười gian tà.

“Vậy xin Hoàng thượng buông Thần thiếp ra.” Lộ Ánh Tịch nổi đóa, giọng nàng rin rít qua kẽ răng, “Thần thiếp không mệt, không cần ngủ.”

Nàng gồng cứng người, không dám động đậy. Nàng quên mất còn mấy phần hàn khí đang vùng vẫy tán loạn trong cơ thể.

“Thế nhưng Trẫm buồn ngủ, nàng nằm với Trẫm một lát đi!” Hoàng đế phớt lờ cơn giận tóe ra từ mắt nàng, làn môi mỏng nhếch cười trêu chọc, “Trẫm lo lắng suốt đêm, chẳng tài nào yên lòng chợp mắt. Nàng nói xem nàng có nên báo đáp Trẫm không?”

“Nhưng thần thiếp trúng độc, cần nghiên cứu kỹ lưỡng về loại độc này.” Lộ Ánh Tịch ngửa mặt nhìn, cố gắng thuyết phục hắn, “Một người tính ngắn, hai người tính dài. Thần thiếp muốn đến Thái y viện nhờ các thái y chỉ dạy.”

“Nàng không cần đi.” Ánh mắt hắn sa sầm, nói nhàn nhạt, “Thái y đã nói, chất độc trong cơ thể nàng tạm thời không phát tác. Trẫm tuyệt đối không để nàng có chuyện, nàng yên tâm ngủ đi.”

“Hoàng thượng có cách lấy thuốc giải?” Lộ Ánh Tịch nhanh nhạy bắt lấy ngụ ý của hắn.

Hoàng đế không đáp, chỉ nói: “Để tỉnh táo hẵng nói, một canh giờ nữa Trẫm phải thượng triều.”

Bàn tay hắn suồng sã mơn trớn làn da mịn màng nơi eo nàng, đôi tròng mắt của hắn u tối. Là do hắn “bỏ phí của trời”, nhẫn nhịn đủ thứ. Giờ khắc ôm nàng thân mật thế này khiến hắn bừng tỉnh, lẽ ra hắn nên ôm nàng ngủ từ lâu rồi mới đúng. Dù không chiếm hữu nàng, hắn cũng phải ôm nàng trong tình trạng khỏa thân giống lúc này.

Lộ Ánh Tịch cứng đờ người, lòng bàn tay của hắn thô ráp khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa.

Hoàng đế tựa hồ cảm nhận được cơ thể nàng căng cứng, hắn cười thầm điều chỉnh tư thế, ôm trọn nàng từ phía sau.

“Như vậy có dễ chịu hơn không?” Hắn rót giọng vào tai nàng.

Lộ Ánh Tịch im phăng phắc, cơ thể nàng vẫn cứng đờ. Tuy nàng không đối diện với hắn, nhưng cơ thể rắn chắc áp vào sau lưng khiến nàng hơi đờ đẫn.

“Trẫm từng nói sẽ chờ đến ngày nàng tự nguyện giao bản thân nàng cho Trẫm. Nàng an tâm ngủ, Trẫm chỉ muốn ôm nàng, không làm gì vượt ngoài cái ôm này.” Giọng hắn trầm thấp nồng ấm, hơi thở nóng hổi phả vào tóc nàng.

“Thần thiếp quen mặc đồ khi ngủ.” Thanh âm của Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ. Nàng cảm nhận cơ thể hắn nóng hầm hập khác thường, phảng phất như hắn đang cố khống chế dục vọng cháy hừng hực của bản thân.

“Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải sửa thói quen này vì Trẫm.” Hắn cọ cằm lên tóc nàng, giọng điệu vừa nồng hậu vừa độc tài.

“...” Nàng không đáp lại, cũng chẳng phản bác.

“Chỉ cần nàng hứa với Trẫm. Trẫm sẽ nhích xa một chút ngay tức khắc.” Hoàng đế bật cười, nom nụ cười của hắn xấu xa vô cùng.

Nàng ậm ờ cho qua, coi như đã đồng ý.

“Nếu lúc nào nàng cũng nghe lời Trẫm thế này, Trẫm sẽ bớt mệt mỏi phần nào.” Hoàng đế thở dài, hắn dịch người ra một chút nhưng hai tay vẫn ôm chầm nàng.

Lộ Ánh Tịch bất giác thả lỏng. Ít nhất nơi nào đó nóng hổi đáng sợ không còn nằm gần nàng nữa. Hắn muốn ôm, vậy nàng cho hắn ôm.

Hoàng đế lặng lẽ nhếch mép. Hắn thầm nghĩ mỗi ngày cứ tiến chầm chậm để nàng lơi lỏng cảnh giác, thì trước sau gì nàng cũng phải đồng ý “bước cuối cùng đó”.