Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang




Khi đã ngồi trên kiệu, Lộ Ánh Tịch nhắm hai mắt, trong lòng bức bối, hỗn loạn.

Nàng đang sợ điều gì? Vì cái gì nàng không dám nghe quá khứ đã qua của sư phụ? Nàng sao lại không hiểu cơ chứ, bản thân nàng nhất quyết không phải sợ không tiếp nhận được điều “kinh khủng” mà sư phụ đã nhắc tới, mà là…

Nàng cho tới bây giờ cũng không ngờ, hóa ra tình yêu lại là việc kỳ diệu như vậy. Nàng nhất định sợ sư phụ đối xử chân thành với nàng, lại sợ sư phụ không hề giữ lại bí mật mà nói rõ đầu đuôi cho nàng biết.

Đáng lẽ ra nàng phải cảm thấy vui mừng nhảy cẫng lên, bởi vì sư phụ sẵn lòng chia sẻ mọi thứ trong sinh mạng này với nàng, bất luận cuộc sống vui vẻ, hay là cuộc sống đau buồn. Thế nhưng, nàng lại chợt nhát gan dừng bước.

Dọc đường đi tinh thần nàng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Trở lại Thần Cung, Lộ Ánh Tịch đến ngồi trước bàn trang điểm, giật mình sững sờ.

Trên mặt gương đồng cao bằng nửa thân người, hiện lên một dung mạo tuyệt sắc vô song, đôi mắt trong veo, đen huyền như bầu trời đêm.

Rành rành quen thuộc như vậy, lại dường như có chút xa lạ. Con ngươi đen láy kia không cố định một chỗ, hào quang tươi sáng, nhưng lại như ẩn chứa một nỗi buồn vu vơ.

Thay đổi! Nàng thấy rằng đã có thứ gì đó đổi thay, nhưng lại không nói rõ được đã thay đổi ở đâu. Loại cảm giác này, tựa như có hàng nghìn hàng vạn dây leo mềm mại quấn chặt trái tim nàng, có một chút đau nhức, một chút chua chát.

“Ánh Tịch?” Một âm thanh trầm thấp nhưng mạnh mẽ, ở ngay sau lưng nàng vang lên.

Nàng quay đầu lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn lãng, góc cạnh rõ rệt. Đương nhiên, đó không phải là sư phụ.

“Hoàng thượng.” Nàng đứng lên, trấn tĩnh mỉm cười với hắn, “Thần thiếp đã đến Trai Cung, thành tâm chúc thọ Diêu Hiền phi.”

“Ừm.” Hoàng đế cũng bình thản mỉm cười, ánh mắt sâu lắng như hồ sâu, giống như vô tình hỏi thăm mà mở miệng nói: “Nàng có khỏe?”

“Hoàng thượng đã có lòng, sao không tự mình đến đó xem?” Nàng chợt cảm thấy chán ghét, chán ghét tất tả những hành động việc làm mờ ám khó hiểu. Hoàng đế nếu đã khó quên tình cũ, sao không dứt khoát kiên trì đến cùng, gắng sức làm gương vỡ lại lành.

“Lăng nhi làm nàng nổi cáu sao?” Hoàng đế nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, thắc mắc hỏi.

“Không có.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, phảng phất trong lòng ngực có một luồng khí khó chịu ứ nghẹn ở đó, đến mức khiến nàng hết sức bực bội.

“Nếu vậy, nàng có tâm sự?” Ánh mắt nhạy bén của hoàng đế lướt qua nàng, tuy là một câu hỏi, nhưng khẩu khí chắc chắn. Có thể nhìn ra nàng không giống thường ngày, không hề nguội lạnh, lòng có phiền não, cáu kỉnh.

“Hoàng thượng, vết sẹo trên mặt Diêu Hiền phi, nguyên do từ đâu tạo thành?” Lộ Ánh Tịch không đáp, hỏi ngược lại.

Hoàng đế ngẩn người, khuôn mặt anh tuấn dần ảm đạm, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng tích tụ nhiều năm.

Hắn bỗng dưng xoay người, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng mở miệng: “Năm đó, Trẫm nỗ lực gánh chịu dị nghị của quần thần, khăng khăng nạp nàng làm phi tần. Tuy không phải là Hậu vị, song lúc đó hậu cung trống không, chỉ có hơn mười tú nữ, nàng cũng đồng ý mà không có kháng nghị quyết liệt.”

Lộ Ánh Tịch không hé răng, im lặng lắng nghe. Nàng có thể đoán rằng, Diêu Hiền phi năm xưa, chắc chắn trong lòng mang khát khao mãnh liệt, chờ đợi hoàng đế đến cuối cùng sẽ đem chiếc mũ hoàng hậu đội lên đầu nàng ta. Chỉ tiếc, áp lực triều đình vượt xa sự tưởng tượng của một nữ tử trong giới giang hồ. Khi đó hoàng đế phải chịu đựng những chỉ trích, chê trách cùng buộc tội ra sao, chưa chắc Diêu Hiền phi đã có thể thấu hiểu.

“Điều Trẫm chỉ có thể làm được đó là để trống vị trí Hoàng hậu, nhưng vị trí tứ phi, vẫn cần phải đầy đủ. Cơ nghiệp khi đó của Trẫm chưa ổn định, không thể mù quáng thỏa hiệp nhường nhịn.” Hoàng đế ngữ điệu thấm mệt, ho khan một tiếng, khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng, mới nói tiếp: “Sau này Lâm Đức phi vào cung, rồi mang long thai. Trong cung mọi người đều bàn luận sôi nổi, cũng phỏng đoán xem Trẫm có lập Lâm Đức phi làm Hoàng hậu hay không. Lăng nhi đâm sinh ra khủng hoảng, tìm Trẫm đối chất, nhất định bắt Trẫm phải hứa, tuyệt đối không thể phong Hậu.”

Dừng lại phút chốc, hắn chậm rãi xoay người lại, rồi nói: “Đời người phù phiếm qua đi. Đừng nhắc lại.”

“Vâng.” Lộ Ánh Tịch khe khẽ lên tiếng, “Đời người phù phiếm qua đi. Chỉ còn đọng lại nụ cười biệt ly.”

Dường như mỗi người đều có dĩ vãng xa xăm, sư phụ, hoàng đế, Diêu Hiền phi, thậm chí ngay cả Phạm Thống cũng có một quá khứ không giống bất kỳ người nào khác.

Năm Lâm Đức phi mang thai công chúa, trước khi lâm bồn đã bị thương, nên khó sinh rồi mất. Chuyện này, nói vậy là có liên quan đến Diêu Hiền phi? Có phải Diêu Hiền phi tự trách hổ thẹn với lương tâm, nên mới hủy hoại dung nhan, nhằm đền tội nghiệt đã gây ra? Thực là khó đoán, có lẽ có một ngày hoàng đế sẽ kể cho nàng nghe, nhưng xem ra sẽ không phải là hôm nay.

“Theo Trẫm biết, Hoàng hậu từ nhỏ đã thường xuyên xem và thuộc binh thư, am hiểu binh pháp.” Hoàng đế nói chuyện vòng vo, nhìn nàng chằm chặp, từ từ nói: “Hơn nữa, đối với địa hình từng quốc gia đều đã nghiên cứu, có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.”

“Hoàng thượng quá khen. Thần thiếp chẳng qua quá rảnh rỗi nhàn hạ nên tiện tay lật xem một ít binh thư mà thôi.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt lóe sáng. Hắn muốn nàng giúp hắn?

“Trẫm muốn nghe chút cách nhìn của Hoàng hậu. Vùng Bái Loan, nhiều núi non hiểm trở, rừng rậm kéo dài trăm dặm, quân địch dễ dàng thiết lập cạm bẫy, quân ta muốn tấn công ồ ạt, e là sẽ hao binh tổn tướng.” Hoàng đế dán mắt nhìn nàng, theo dõi từng biểu hiện như đang dò xét thái độ của nàng.

Lộ Ánh Tịch vẫn cười như thường, trả lời: “Vốn đã sớm nghe danh tiếng Trấn quốc đại tướng quân Tư Đồ Thác dũng mãnh thiện chiến. Thần thiếp tin tưởng Tư Đồ tướng quân chinh chiến trên sa trường bao năm, nhất định có khả năng nghĩ ra kế sách đối phó.”

“Nói như vậy, Hoàng hậu keo kiệt không chịu chỉ dạy cho.” Hoàng đế nhướng mày lên cao, liếc xéo nàng.

Lộ Ánh Tịch cúi thấp người, kính cẩn nói: “Từ chỉ dạy kia, Thần thiếp hổ thẹn không dám nhận. Thần thiếp chưa bao giờ ra chiến trường, không dám tùy tiện tung lý luận suông.”

“Nếu có cơ hội, Hoàng hậu có hứng thú tự mình trải nghiệm, tận mắt chứng kiến khói lửa chiến tranh?” Hoàng đế cũng không thúc ép, ngược lại nhàn hạ hỏi.

“Thần thiếp thân tại cung cấm, có lẽ không có duyên tận mắt thấy.” Lộ Ánh Tịch ơ hờ cười nói. Thực ra với việc công phá Bái Loan, trong lòng nàng đã có sách lược, nhưng nàng không thể thảo luận nghiên cứu cùng hắn. Chắc hẳn hắn cũng biết rõ, nàng sẽ vui sướng biết bao khi thấy Hoàng Triều và Long Triêu lưỡng bại câu thương.

“Cái đó cũng không chắc.” Hoàng đế mong ngóng nhìn nàng. Ánh mắt cháy bỏng rất đặc biệt, “Biết đâu có một ngày trong tương lai không xa, nàng và Trẫm đều có cơ hội thân chinh trên chiến trường.”

Lộ Ánh Tịch chỉ cười miễn cho ý kiến. Đúng, quả thực sự có khả năng đó. Nhưng mà, đến lúc đó nàng và hắn sẽ không phải là phu thê kề vai sát cánh, mà là kẻ địch hai đầu chiến tuyến.

“Ánh Tịch, vào lúc này Trẫm muốn nói với nàng một câu.” Trong đôi mắt sáng của hoàng đế dần dần trở nên ôn hòa gần gũi, lời nói trầm ấm, “Hiện tại, những lúc nàng ở trước mặt Trẫm, nếu không muốn cười có thể không cười. Trẫm sẽ không cấm nàng tự do vui buồn. Nàng cũng không cần miễn cưỡng lấy lòng Trẫm cho có lệ.’’

“Vâng.” Lộ Ánh Tịch vẫn giữ bộ mặt tươi cười, ngoan ngoãn vâng lời đáp. Gần vua như gần cọp, nàng có thể nào lơ là cảnh giác, thả lỏng tâm hồn, theo tâm trạng muốn vui muốn buồn?

Hoàng đế khe khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ than thở: “Nàng vẫn luôn không tin Trẫm. Cho dù chỉ là tín nhiệm trong chốc lát cũng không dám thử.”

Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn hắn, vẫn không đáp trả. Nàng không phải không dám tin, mà là không thể tin.

Hoàng đế cũng trầm lặng theo, không nói chỉ đối mắt nhau. Hắn là đế vương cao quý của một nước, giẫm dưới chân biên cương vạn dặm, ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Thế nhưng, cũng có những thứ hắn không chiếm được. Phải chăng càng không chiếm được, càng muốn có cho bằng được?

… … …

Đêm đến, sau bữa tối, Lộ Ánh Tịch thong thả đến đình nghỉ chân ở tiền đình hóng mát ngắm cảnh.

Cơn gió đầu thu oi bức có chút khác thường, hiu hiu lướt qua mặt hồ xanh biếc bên cạnh đình, chẳng mấy khó khăn làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Lộ Ánh Tịch nhìn những ngọn đèn lồng xa xa trước mặt, những mái hiện ngọc lưu ly lộng lẫy phát sáng lấp lánh, điểm trên đó những ánh đèn sáng rực, như bầu trời đêm đầy sao.

Nàng chuyển tầm nhìn hướng về phía Trai Cung, cố định ánh mắt nhìn chằm chằm, thật lâu không dời đi. Nàng nhớ đến một lần, sau khi nàng đến thăm hỏi Diêu Hiền phi, Diêu Hiền phi liền phóng hỏa đốt phòng thưởng trà. Mà lần này, sẽ bình an vô sự sao?

Trong đầu vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó, liền thấy cung nữ vội vội vàng vàng chạy tới, hoảng hốt hành lễ: “Hoàng hậu nương nương phượng an!”

Lộ Ánh Tịch thầm than thở trong lòng, lên tiếng hỏi: “Hoảng loạn vì chuyện gì?”

Cung nữ quỳ gối xuống thềm đá trên đình nghỉ mát, vội vã thưa: “Bẩm Hoàng hậu, thương tích của Hoàng thượng chuyển biến xấu, mời nương nương cấp tốc quay về tẩm cung!”

Lộ Ánh Tịch kinh hãi, tâm trạng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Không kịp hỏi nhiều, nàng lập tức rảo bước nhanh chóng quay lại tẩm cung.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, hai gã thái giám sắc mặt lo âu đang đứng canh ở bên ngoài. Sau khi Lộ Ánh Tịch hỏi qua tình hình cụ thể, cũng không đẩy cửa tiến vào, chỉ bình lặng đứng chờ ở bên ngoài. Nàng chỉ sợ rằng không phải chỉ đơn giản là vết thương chuyển xấu như vậy, chỉ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lại khiến hoàng đế tức giận đến mức tác động đến chỗ bị thương?

Đại khái qua khoảng một khắc, thái y lui ra ngoài, hành lễ với Lộ Ánh Tịch nói: “Long thể Hoàng thượng không đáng ngại, chỉ là vết thương hơi toác ra, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn.”

Lộ Ánh Tịch nhíu mày, không truy hỏi nguyên do, đi thẳng vào trong phòng.

Hoàng đế đang dựa lưng vào nhuyễn tháp, lông mày cau chặt lại, sắc mặt không tốt, mơ hồ có vài phần tái nhợt và hung ác, nham hiểm.

“Hoàng thượng?” Nàng đến gần, khẽ khàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vết thương của Hoàng thượng đã hồi phục rất tốt, khi không lại toét ra thế?”

Hoàng đế mở mắt, lạnh lùng liếc mắt lướt qua nàng, nhếch là môi mỏng nhưng không nói.

Lộ Ánh Tịch không khỏi nghi ngờ, lẽ nào sự việc có liên quan đến nàng? Ánh mắt nàng xẹt qua bàn tay phải băng bó trắng toát đang run run của hắn, nàng phỏng đoán rằng khi ấy có thể hắn đã nghe thuộc hạ bẩm báo tin tức gì đó, giận dữ đập bàn một cái, làm chấn động đến vết thương.

Nàng lại thử thăm hỏi một lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Nhát kiếm trước đó mặc dù chưa tổn hại đến trái tim, nhưng cũng tổn hại đến kinh mạch. Hoàng thượng, ưu sầu phẫn nộ đều có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, giải sầu tiêu buồn mới có thể hết bệnh mau chóng.”

Ánh mắt hoàng đế băng giá bức người, âm trầm mở miệng: “Giải sầu? Trẫm sao có thể giải sầu! Hoàng hậu và Nam Cung Uyên dây mơ rễ má, Trẫm cũng cố gắng bỏ qua. Nhưng không nghĩ đến Nam Cung Uyên lại to gan lớn mật, được một tấc lại muốn tiến một thước! Nàng nói xem, Trẫm dùng cái gì giải sầu?”

“Thần thiếp không rõ, Hoàng thượng sao lại nói những lời ấy?” Lộ Ánh Tịch trấn tĩnh tinh thần, nghiêm túc trả lời bình thường như mọi khi. Hoàng đế điều tra được điều gì sao? Hay là sư phụ đã làm gì?

Hoàng đế hừ lạnh liên tiếp, chống người ngồi thẳng, dựa lưng ra sau, liếc mắt về phía nàng, vẻ mặt âm u dọa người.

“Hoàng hậu, nàng đừng nói với Trẫm, nàng hoàn toàn không biết chuyện gì?” Ánh nhìn của hắm như lưỡi dao sắc nhọn, phóng thẳng về phía nàng, “Lúc chiều thần trí thấp tha thấp thỏm, tâm trạng không vui, chính là vì Nam Cung Uyên mà buồn bã, đau khổ phải không?”

Lộ Ánh Tịch giật mình, mở miệng phản pháo theo phản ứng bản năng: “Hoàng thượng đây là miễn cưỡng gán ghép! Thần thiếp vui buồn thế nào, sao lại bị ảnh hưởng bởi người khác? Chỉ e là buồn vui của Hoàng thượng mới đúng là dễ dàng bị nữ nhân nào đó ảnh hưởng!”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, nàng nhất thời kinh ngạc. Hoàng đế bị ai ảnh hưởng, có liên quan gì tới nàng đâu? Nàng việc gì phải giận dữ như vậy? Không đúng, nhất định là nàng bực bội vì hắn lăng mạ sư phụ, mới xúc động mà bộc phát như vậy!

Hoàng đế hếch môi cười nhạt, băng trắng trên ngực ló ra ngoài vạt áo đang mở banh ra, bị thấm đỏ màu máu tươi, nhìn qua càng cảm thấy rợn người.

“Hôm nay Trẫm sẽ nhìn kỹ, nàng có chịu ảnh hưởng từ sư phụ tốt của nàng hay không?!” Ngữ khí của hắn cực kỳ lạnh lẽo như đang ở âm phủ, đáy mắt như có hai khối thuốc nổ bằng băng muốn bắn ra ngoài.

“Thần thiếp lỡ lời, mong Hoàng thượng thứ tội.” Lộ Ánh Tịch hòa hoãn nói, toàn thân khẽ khom xuống, “Nhưng không rõ rốt cuộc sư phụ đã làm chuyện gì, lại làm cho Hoàng thượng mặt mày tức giận như vậy?”

Hoàng đế nhếch môi tạo nên độ cong sắc bén, bỗng nâng giọng hét lớn: “Truyền ý chỉ của Trẫm! Sai cấm vệ quân áp giải Nam Cung Uyên vào thiên lao, đợi Trẫm tự mình thẩm vấn!”

Chỉ lúc sau, vang lên âm thanh cung kính đáp lại bên ngoài phòng: “Vâng, Hoàng thượng! Nô tài lập tức đi tuyên chỉ.”

Lộ Ánh Tịch trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt không để lộ vẻ lo lắng bất an, chỉ dịu dàng hỏi: “Bạo gan hỏi Hoàng thượng, sư phụ phạm phải tội gì mà bị bắt nhốt ở thiên lao?” Nếu như là có quan hệ tới Diêu Hiền phi, thì đó là việc xấu trong nhà, cho rằng hoàng đế cũng không muốn lọt ra ngoài. Chỉ có điều dựa vào tính cách của hoàng đế, thì không đến mức lén xử tử sư phụ, nhưng cũng sẽ không nương tay áp dụng các loại cực hình.

Nàng chìm đắm trong suy nghĩ riêng, trong lòng càng thêm lo lắng sầu não. Lúc nàng ngước mắt nhìn hoàng đế, đã thấy hắn cau mày nhìn nàng chằm chặp, vẻ dữ dằn trên mặt không giảm, mà càng thêm tàn bạo buốt giá.

Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, cố gắng nhẫn nại chỉ âm thầm nắm chặt tay. Xem ra chuyện lần này không phải chuyện đùa, sư phụ gặp nạn rồi.

“Nam Cung Uyên đêm hôm khuya khoắt dám xông vào Trai Cung, cả gan lẻn vào phòng ngủ của Diêu Hiền phi, mưu đồ làm loạn, bụng dạ khó lường. Luận tội đáng chém!” Hoàng đế lạnh giọng nói, lại bồi thêm một câu nói lạnh lùng: “Hoàng hậu muốn cầu xin thay y, Trẫm khuyên nàng không nên tốn hơi tốn sức làm gì cho mệt!”

“Hoàng thượng, có thể có nội tình khác.” Lộ Ánh Tịch thần sắc điềm tĩnh, đều đều nói: “Hay là nên truyền Diêu Hiền phi đến đây, hỏi vài câu cho rõ tình hình cụ thể.”

Hoàng đế ánh mắt bỗng tăm tối, lần thứ hai cất to giọng nói: “Tuyên Diêu Hiền phi yết kiến!”