Phượng Tê Thần Cung

Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt




Lộ Ánh Tịch bước vào chính điện cùng hoàng đế, ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống dưới.

Diêu Hiền phi mặt không biểu lộ cảm xúc, quỳ xuống cúi đầu bái lạy giữa chính điện: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Lộ Ánh Tịch im lặng không nói, liếc mắt nhìn hoàng đế. Sắc mặt hoàng đế hơi xao động môi mím chặt, mắt lướt qua Diêu Hiền phi đang quỳ ở dưới, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”

Diêu Hiền phi không đứng dậy ngay, ngẩng đầu nói từng chữ một: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Nói xong nàng ta mới đứng lên, lui về đứng một bên.

Lộ Ánh Tịch thầm lắc đầu. Với thân phận của Diêu Hiền phi vốn không cần quỳ lạy làm đại lễ, nhưng nàng ta lại làm như vậy, muốn bộc lộ giận dỗi của bản thân.

“Diêu Hiền phi muốn gặp Trẫm có chuyện gì?” Giọng điệu hoàng đế thản nhiên khó biết là đang vui vẻ hay tức giận.

“Thần thiếp chiếu theo cung quy, đến đây thỉnh an Hoàng hậu.” Diêu Hiền phi cúi đầu, bộ dạng phục tùng cung kính. Nàng ta mặc bộ váy màu nhạt, búi tóc gọn gàng, nhưng không dùng trang sức, khuôn mặt mộc trắng ngần. Vết sẹo lớn trên mặt cũng không dùng phấn che đi, nhìn thấy mà giật mình cùng đau lòng. Vết sẹo xấu xí càng nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo của nàng ta.

“Diêu Hiền phi không cần đa lễ, sau này không phải đến thỉnh an mỗi ngày. Bản cung bản tính lười biếng, những lễ nghi rườm rà có thể miễn bớt.” Lộ Ánh Tịch mềm mỏng lên tiếng.

Diêu Hiền phi khom lưng trả lời: “Xin tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu.”

Lộ Ánh Tịch lại thầm thở dài. Rõ ràng là uốn cong thành thẳng. Nàng ta cố ý làm vậy, thật khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Vẻ mặt hoàng đế không giếu nổi việc mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn việc gì khác, Diêu Hiền phi lui xuống trước đi.”

Diêu Hiền phi lập tức quỳ xuống lần nữa, cung kính nói: “Hoàng thượng, Thần thiếp có việc muốn thỉnh cầu.”

“Nói.” Hoàng đế phất tay ra hiệu cho nàng ta bình thân, đôi lông mày sẽ chau lại, ánh mắt tăm tối.

“Lòng Thần thiếp hướng Phật mãi không thay đổi. Xin Hoàng thượng tác thành, cho phép Thần thiếp xuất cung, xuống tóc đi tu.” Nét mặt Diêu Hiền phi lặng ngắt, lời nói không có cảm xúc, giống như trong lòng đã chết lặng từ lâu.

Hoàng đế khẽ giật mình, không tức giận ngược lại còn bật cười, cất cao giọng nói: “Lăng nhi, nước cờ này nàng đã sử dụng bao nhiêu lần rồi?”

Diêu Hiền phi ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói nghiêm túc lạnh nhạt, nhắc lại: “Hoàng thượng, lòng Thần thiếp đã quyết, mong Hoàng thượng tác thành.”

Hoàng đế hơi nheo mắt, vẻ hung dữ đen tối xoẹt qua rồi biến mất nhanh chóng, từ tốn nói: “Trẫm bãi bỏ mọi đặc quyền của nàng, nàng liền muốn hơn thua với Trẫm? Nếu Trẫm trả lại cho nàng mọi thứ vốn có, nàng còn khăng khăng muốn xuất cung?”

Diêu Hiền phi im lặng không nói, ánh mắt u ám không hiểu rõ đó là căm hận hay là thê lương.

Hoàng đế cười khẽ, cười nhưng không hề vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Lộ Ánh Tịch hỏi: “Hoàng hậu nghĩ thế nào?”

Lộ Ánh Tịch không đáp lại ngay. Diêu Hiền phi muốn yên tĩnh qua ngày, cũng không tính là quá đáng. Nhưng những lời nàng ta vừa mới nói, gần như đang uy hiếp hoàng đế. Nếu hoàng đế không đáp ứng nàng ta liền muốn xuất gia. Cách giải quyết chuyện này làm nàng phải suy nghĩ cẩn thận không thể làm bừa.

Suy nghĩ mãi Lộ Ánh Tịch mới điềm đạm nói: “Hoàng thượng, trong cung Thần thiếp ít người lại yên tĩnh, hay là ban thiên điện cho tài nhân Tê Điệp ở tạm.” Đây là ngọn nguồn mọi việc, nàng nói như vậy là cho hoàng đế một lối thoát.

“Vậy làm theo lời Hoàng hậu.” Hoàng đế nhếch môi cười giễu, liếc mắt về phía Diêu Hiền phi: “Diêu Hiền phi, nàng có thể lui xuống được rồi.”

Khuôn mặt Diêu Hiền phi lạnh lùng im lặng nhưng không dời bước.

Lộ Ánh Tịch lên tiếng hòa giải: “Diêu Hiền phi thành tâm lễ Phật, bản cũng sẽ căn dặn các phi tần khác, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không được làm phiền.”

Mặc dù hoàng đế không bằng lòng trao lại đặc quyền cho nàng ta, nhưng Lộ Ánh Tịch đã nói vậy giống như một loại đảm bảo. Lúc này Diêu Hiền phi mới khom người, cáo từ rời khỏi.

Nhìn bóng dáng thon gầy của nàng ta, Lộ Ánh Tịch không thể không thể dài. Có thể thật sự giải thoát tâm hồn khỏi hồng trần, là chuyện khó khăn vô cùng. Đa số con người trên đời này không làm được, và Diêu Hiền phi cũng vậy. Nàng vốn tưởng rằng có thể được xem một vở kịch hay, bây giờ lại phát hiện vở kịch này làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Sao Hoàng hậu than ngắn thở dài?” Hoàng đế đều đều hỏi, từ ghế phượng đứng dậy bước xuống bậc thềm bạch ngọc.

Lộ Ánh Tịch cũng đứng dậy đi theo hắn, thấp giọng nói: “Nhân sinh nếu như lúc mới gặp, thì đâu có gì phải phiền muộn.”

“Lòng đổi thay là chuyện thường tình, sao lại trách lòng người dễ đổi.[1]” Hoàng đế không ngoảng đầu nhìn nàng, tiếp lời nàng đọc vế sau của câu thơ.

[1] Đây là hai câu thơ trong một bài thơ của Nạp Lan Tính Đức, một nhà thơ đời nhà Thanh. Bài thơ còn 2 câu là:

“Núi ly sơn yên tĩnh nửa đêm, cơn mưa dầm rửa sạch oán thán.

Làm sao phụ bạc áo bào đỏ, nguyện bên nhau chia sẻ mỗi ngày.”

Phiên âm bài thơ:

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,

Hà sự thu phong bi họa phiến.

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,

Khước đạo cố nhân tâm dịch biến.

Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,

Lệ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hạnh cẩm y lang,

Bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.”

Lộ Ánh Tịch dõi theo bóng lưng cao lớn của hắn, lại giảng giải hàm ý nói: “Thần thiếp không nói ý này. Thần thiếp chỉ cảm thấy, thời niên thiếu vô cùng tốt đẹp, làm người ta luôn hoài niệm.”

Hoàng đế nghe vậy bật cười, quay đầu nhìn nàng: “Hoàng hậu đang ở lứa tuổi đẹp nhất, sao lại nói như thể lão già đã trải qua nhiều tang thương?”

Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, mỉm cười đáp: “Thần thiếp là ông cụ non.”

“Hoàng hậu nói sai rồi. Hoàng hậu là con gái, không phải con trai.” Hoàng đế trêu chọc.

Lộ Ánh Tịch cười nhạt không nói nữa. Mặc dù hắn đang nói cười vui vẻ, nhưng hắn lại không che giấu được ánh mắt u ám buồn đau. Hắn u sầu cái gì? Bởi vì hắn không còn yêu Diêu Hiền phi, nên bản thân thấy hổ thẹn vì đã thay lòng đổi dạ? Hay là, hắn vẫn còn yêu Diêu Hiền phi, nhưng không cách nào quay lại khoảng thời gian vô tư ngày trước?

Hoàng đế bước ra khỏi chính điện, chắp tay ngẩng đầu trông bầu trời trong xanh xa xa. Những đám mây bay rải rác, nhởn nhơ phiêu bồng. Sắc trời xanh biếc, bao la sáng ngời.

Lộ Ánh Tịch tiến lên đứng sóng vai với hắn, cũng ngắm trời xanh mây trắng.

“Có phải Trẫm nên buông tay?” Hoàng đế như tự nói với mình, ánh mắt xa xăm, giữ mãi như thế.

“Có lẽ người nên buông tay không phải là Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch nói khẽ. Chỉ khi chính bản thân Diêu Hiền phi buông tay, mới là giải thoát thật sự. Nếu ban nãy hoàng đế đồng ý thỉnh cầu xuống tóc xuất gia của Diêu Hiền phi, chỉ sợ cái đó không xem là buông tay, mà chỉ khiến Diêu Hiền phi càng thêm căm hận hắn. Bởi vì nữ nhân luôn miệng nói một đường lòng lại nghĩ một hướng, hay dùng lời nói ngược với lòng để thử thăm dò phản ứng của người khác.

“Sao lại trách lòng người dễ đổi…” Hoàng đế lẩm nhẩm bài thơ, ánh mắt xa xăm, khóe môi từ từ nhếch lên thành nụ cười tự giễu chua xót.

“Con người thay đổi theo thời gian.” Lộ Ánh Tịch cảm thán, “Cũng không phải con người muốn thay đổi, mà do thời gian quá dài, con người lại quá nhỏ bé, con người buộc phải thay đổi theo nó.”

Hoàng đế thu lại tầm mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: “Dường như nàng đang gỡ bỏ trách nhiệm thay Trẫm. Là đồng cảm cùng cảm thông, hay là có điều muốn cầu xin?”

Lộ Ánh Tịch lắc đầu nhè nhẹ: “Chẳng qua tình cảm Thần thiếp bộc phát mà thôi, không phải bào chữa cho ai, cũng không muốn cầu xin cái gì.”

Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt nhạy bén như đang tìm tòi phân tích nàng.

Một lúc lâu sau, hắn từ tốn nói một câu: “Ánh Tịch, vì nàng dùng trái tim mới hiểu được trái tim Trẫm.”

“Không có!” Lộ Ánh Tịch phản bác ngay lập tức, lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới giật mình biết mình đã luống cuống, vội vàng bào chữa: “Thần thiếp không dám đoán bừa thánh ý của Hoàng thượng, cũng không dám tự nhận hiểu trái tim của Hoàng thượng.”

Bờ môi hoàng đế từ từ giương cao, ánh mắt tràn đầy hứng khởi mờ ám.