Hai ngày sau, Tiểu Tương bị đại tổng quản trong cung Tiêu công công phái ra cung làm việc, thế là thừa dịp lúc Vũ Nhi ngủ trưa, Phượng Tần đi đến vườn trong lãnh cung, nhìn hồ nước trong suốt, nhớ tới Tiểu Tương hai ngày này giới thiệu, đây là thời đại gọi là cái gì mà Tử Long hoàng triều đã tồn tại tám năm. Ai, không thể tưởng được mình sẽ đến Trung Quốc cổ đại, tuy rằng thực thích văn hóa Trung Quốc, nhưng mà đây là cổ đại, những gì mình học trước kia đều không dùng được gì cả, tiếng Trung cũng không tốt lắm, hơn nữa nghe nói cổ đại lưu hành thơ, mình ngay cả thành ngữ cũng không giỏi lắm. Xem ra mình được xưng là thiên tài vật lí phải thay đổi vì thật ngu dốt tiếng Trung , trời ạ, vì cái gì mà mình không phải là thiên tài ngôn ngữ?
“Phụ thân.” Vũ Nhi vừa mới tỉnh dậy lấy tay dụi dụi mắt đứng cách Phượng Tần không xa.
Phượng Tần vừa thấy bảo bối tỉnh lại, liền ôm lấy hắn hỏi: “Vũ Nhi thật mau tỉnh ngủ.”
Vũ Nhi gật gật đầu: “Ân, phụ thân hôm nay muốn dạy Vũ Nhi cái gì? Trước kia sau khi chờ Vũ Nhi ngủ trưa dậy, phụ thân đều giáo Vũ Nhi học tự mà.”
“Học tự?” Vẻ mặt Phượng Tần lúc này thật phải dùng đến trợn mắt há miệng để hình dung, trời ạ, tiếng Trung của ta so với Vũ Nhi còn kém, bảo hắn dạy ta cũng không khác nhau gì mấy, phải làm sao đây? Ai có thể đến giúp ta a!
“Phụ thân, người xảy ra chuyện gì? Đang suy nghĩ muốn dạy Vũ Nhi cái gì hay phải không?”
Dạy cái gì hay ư? A, có! “Vũ Nhi, phụ thân hôm nay dạy ngươi một vài tân tri thức được không?” Sẽ dạy Vũ Nhi học vật lý, tuy rằng vật lý ở thời đại này không được trọng dụng, khiếm khuyết rất nhiều công cụ quan trọng, có thể sau này sẽ trợ giúp chút ít. Vả lại Phượng Tần cũng có tư tâm, chính là không ngờ lại nhượng đi toàn bộ tri thức vật lí của mình như thế. Bất quá phải dạy Vũ Nhi học tiếng Anh trước, bởi vì tiếng Trung của mình không tốt, và rất nhiều từ ngữ chuyên dụng của vật lí đều nói bằng tiếng Anh.
Thế là, Phượng Tần liền đứng sau Vũ Nhi hướng dẫn, cầm bút lông từ trước đến giờ mình chưa có dùng qua cẩn thận từng bước một dạy Vũ Nhi học tiếng Anh cùng vật lí.
Tiểu tương bị Tiêu công công giao đi làm việc xong trở về đã thấy cảnh tượng Phượng Tần dùng ngôn ngữ mình chưa nghe thấy bao giờ dạy Vũ Nhi học tập thực ấm áp.
.. . . . . . . . . . . . . . Thời gian quả đúng là phân giới tuyến. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cử trải qua từng ngày từng ngày một ấm áp như vậy, trong nháy mắt đã mấy tráng trôi qua . Phượng Tần vừa đến nơi này cái gì cũng không biết, được Tiểu Tương cùng Vũ Nhi giúp đỡ, với cuốc sống thường nhật đã hiểu biết cao hơn , đương nhiên trình độ tiếng Trung cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà việc làm Phượng Tần cảm thấy vui vẻ nhất chính là Vũ Nhi thực là một hài tử thông minh, trí nhớ siêu cường, hiện tại đã có thể dùng tiếng Anh đơn giản để nói chuyện với Phượng Tần.
Mai lại là ngày hàng tháng Tiểu Tương giúp Tiêu công công ra cung làm việc, Phượng Tần nghĩ: khó khắn lắm mới trở về cổ đại, không lý do gì bắt ta phải ở trong hoàng cung cả đời không được xuất môn hết. Thế là hướng Tiểu Tương nói: “Tiểu Tương, ta có việc muốn thỉnh cầu ngươi.”
“Nương nương ngàn vạn lần đừng nói thỉnh cầu gì hay không, có việc gì thì cứ phân phó cho nô tài là được rồi.” Tiểu Tương nói.
Phượng Tần có chút lấy lòng cười nói với Tiểu Tương: “Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì quá nan giải, chỉ là xem Tiểu Tương có chịu giúp hay không.”
Tiểu tương da gầu bỗng ngứa ngáy nhìn gương mặt tươi cười của Phượng Tần hỏi: “Xin nương nương cứ nói, tiểu tương có thể giúp được đến đích nhất định giúp.” nương nương tươi cười như thế này rất quen thuộc , nương nương lần đầu tiên vì muốn ra khỏi lãnh cung nhìn xem mà mượn trang phục thái giám của mình mặc vào, nụ cười lúc đó vớibây giờ giống nhau y hệt.
“Hì hì, kỳ thật chuyện này đối với ngươi mà nói thực rất đơn giản, ngươi nhất định có thể làm được.”
“Vậy. . . . . . Thỉnh nương nương nói thẳng.” Tiểu Tương lễ phép hỏi.
“Chính là. . . . . . Chính là ta muốn xuất cung.” Phượng Tần nói ra yêu cầu của mình, nhưng riếng hai chữ”xuất cung” thì thanh âm lại rất nhỏ.
Tiểu Tương vừa nghe, lập tức hét lớn: “Cái gì? Nương nương ngươi muốn xuất cung?”
Thấy Tiểu Tương kích động như thế, Phượng Tần vội vàng lấy tay che miệng hắn lại nói: “Hư! Tiểu tương, nhỏ giọng thôi, đừng kích động như thế, ngươi nghĩ muốn toàn bộ mọi người trong cung biết a?”
“Chính là nương nương, việc xuất cung là chuyện lớn chứ không nhỏ đâu a, không có lệnh bài thì không thể xuất cung.”
“Ta biết a, cho nên ta mới nói phải có ngươi hỗ trợ a. Ta biết ngươi mỗi lần đều cùng một thái giám tên Thiếu Đông xuất cung, chỉ cần ngày mai ngươi đem quần áo của ngươi cho ta mượn, nói với Thiếu Đông ta là bằng hữu của người, ta thay thế ngươi xuất cung giúp Tiêu công công làm việc không phải được rồi sao. Như thế nào a, tiểu tương.” Phượng Tần đem toàn bộ kế hoạch nói cho tiểu tương.
“Nương nương đếu đã suy tính như vậy, tiểu tương còn biết nói cái gì nữa.” Tiểu Tương hàm chứa chút ủy khuất nói.”Bất quá nương nương phải nhớ kỹ, tuy rằng sau khi xuất cung có khoảng thời gian chúng ta có thể tự do hoạt động, nhưng chúng ta xuất cung đều vì làm việc cho Tiêu công công, cho nên ngày mai nương nương nhất định phải trở về cung trước khi mặt trời lặn nga.”
Phượng Tần vỗ vỗ vai Tiểu Tương nói: “Tiểu Tương ngươi yên tâm 120% đi.”
“Phụ thân, ta cũng muốn xuất cung với người.” Vũ Nhi ngồi bên cạnh đang chuyên tâm luyện tập đột nhiên nói.
Đúng rồi, nếu Vũ Nhi cũng có thể xuất cung, như vậy là có thể mang nhi tử bảo bối đi chơi . . . . . . Ngay lúc Phượng Tần đang mộng tưởng hão huyền liền nghe thấy thanh âm kiên quyết của Tiểu Tương: “Không được, nương nương xuất cung đã là việc cực kì mạo hiểm rồi , nên biết rằng hoàng cung không phải là nơi nói ra là ra nói vào là vào a, toàn bộ những người ra vào đều phải được Hoàng Thượng phê chuẩn, nương nương còn có thể giả dạng làm tiểu thái giám xuất cung, nhưng tiểu chủ tử thì không được. Nếu bị phát hiện, nương nương, tiểu chủ tử cùng nô tài đều không tránh khỏi mất đầu.”
“Vậy được rồi, Vũ Nhi ngoan, phụ thân ngày mai mua thức ăn ngon và đò chơi cho Vũ Nhi thưởng thức, Vũ Nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ phụ thân được không?” Mỗi lần tiểu tương xuất cung đều mua không ít đồ vật này nọ trở về, đáng tiếc mình không hiểu rõ lắm triều đại thức ăn gì ngon, đồ vật gì tốt, cho nên mỗi lần đều không bảo Tiểu Tương mua. Tuy rằng bản thân ở lãnh cung, bất quá này Hoàng Đế cũng không tệ, hàng tháng đều cấp phát tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng sau vài năm cũng tích trữ được không ít. Tưởng tượng đến ngày mai có thể xuất cung ngoạn, thật sự nằm mộng cũng sẽ cười a.
“Hảo, phụ thân nhớ trở về sớm nha, Vũ Nhi sẽ rất nhớ người. Chúng ta làm dấu chọn (ngoắc tay).” Tiểu Vũ giớ ngón tay út hướng Phượng Tần làm dấu chọn, đây là sau khi Phượng Tần đến dạy hắn một phương thức hứa hẹn.
“Hảo, chúng ta làm dấu chọn.” phượng tần cũng giơ ngón tay út ra.
“Dấu chọn dấu chọn, hứa hẹn trăm năm, không thay đổi.”
“Dấu chọn dấu chọn, hứa hẹn trăm năm, không thay đổi.”