Phượng Tần

Chương 64




"Quốc Cữu."

Nghe được Lạc Quân Tường gọi tên, Cố Vệ Quốc  ngẩng đầu lên.

"Nể tình quan hệ thân thích giữa chúng ta, Trẫm còn tôn xưng ngươi hai tiếng Quốc Cữu. Ngươi vào triều làm quan cũng đã nhiều năm , ngươi hẳn là biết thông đồng với địch bán nước hậu quả thế nào rồi?" Lạc Quân Tường trầm giọng nhắc nhở.

Phàm có người thông địch bán nước, tội trước sau như một, bất kể thân phận: “chu di cửu tộc”!

Cố Vệ Quốc  phụ tử đột nhiên thấy trước mắt một mảnh hắc ám, vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Lạc Quân Tường mà tóm lấy vạt Long Bào, khóc lóc kêu than: "Hoàng Thượng tha mạng a!"

Lâm Quý Phi khóc nhòe cả lớp trang điểm mỹ lệ, "Hoàng Thượng, nô tì van cầu ngài, tha nô tì đi, Đại Hoàng Tử không thể không có thân mẫu, thỉnh người hãy vì Đại Hoàng Tử mà mở lượng khoan hồng. Một đêm phu thê, trọn đời ân nghĩa. Nô tì van cầu ngài ."

Lạc Quân Tường lắc đầu, nhắm mắt mà nói: "Lúc ngươi lựa chọn phản bội Trẫm sao không nghĩ đến ta cũng là cha của Đại Hoàng Tử, cũng đối với ngươi một đêm vợ chồng trọn đời ân nghĩa?"

"Hoàng Thượng, thần thỉnh ngài tha mạng a, thần là cậu ngoại của ngài, là ca ca ruột của Thái Hậu. Ngài không thể chém đầu thần!" Nói đến Thái Hậu, Cố Vệ Quốc  mắt lóe tinh quang, tựa như kẻ sắp chết đuối tìm được cái cọc bám giữa dòng nước xiết, "Đúng rồi, Hoàng Thượng, thần muốn gặp Thái Hậu, thần muốn gặp Thái Hậu, Thái Hậu nhất định sẽ tha thứ cho thần mà!"

"Thái Hậu? Ngươi muốn tìm Thái Hậu?" Lạc Quân Tường dường như đã sớm biết, chỉ tay ra cửa, "Ngươi xem, kia là ai?"

Cố Vệ Quốc  cùng Lâm Quý Phi ngẩng đầu, mắt hướng theo tay Lạc Quân Tường, Thái Hậu từ một góc bước ra, đang được một thái giám dìu đỡ, sắc mặt nàng thập phần tái nhợt, rõ ràng tất cả những đối thoại vừa rồi đều nghe được rành mạch từ đầu chí cuối.

"Thái Hậu!"

"Cô!"

Cố Vệ Quốc  cùng Lâm Quý Phi hai người quỳ khóc thảm thiết trước mặt Thái Hậu, "Thái Hậu ( Cô), cầu ngài cứu lấy chúng ta. Chúng ta không thể bị tru di cửu tộc. Phạm vi cửu tộc đều là thân thích của ngài, van cầu ngài!!!! Chúng ta biết sai lầm rồi, thỉnh ngài tha thứ chúng ta đi." Bọn họ vừa nói vừa dập đầu lia lịa trước mặt Thái Hậu.

Thái Hậu nhẹ nhàng mà nói: "Các ngươi mau nín đi, đứng lên, Ai Gia sẽ làm chủ cho các ngươi."

"Tạ ơn Thái Hậu!" Thật tốt quá, có Thái Hậu ra mặt, chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự mà. Cố Vệ Quốc  cùng Lâm Quý Phi trong lòng mừng rơn, lấy tay lau nước mắt tèm lem trên mặt.

"Mẫu hậu!" Lạc Quân Tường và Lạc Quân Tề nghe xong, nhịn không được mà kinh hô. “Mẫu hậu già rồi hồ đồ sao? Bọn họ phạm vào đại tội như thế, người không những không trách cứ mà còn ra mặt cho họ! Có mẫu hậu ở đây, quá khó để định tội bọn họ. Chẳng lẽ lo cho ngoại gia quan trọng thế sao? So với Tử Long Hoàng Triều trọng yếu hơn? So với thân tử của người trọng yếu hơn?”

Thái Hậu giơ tay, ra hiệu cho hai người im miệng.

Lâm Quý Phi bèn giở chiêu làm nũng thường nhật với Thái Hậu, ôm lấy hai tay bà mà rằng: "Cô, Lâm Nhi van cầu ngài, ngài cứu Lâm Nhi đi, Lâm Nhi biết sai lầm rồi. Ngài hiểu rõ Hồng Nhi mà, cũng không muốn nó lâm vào cảnh mồ côi không thân mẫu đâu."

"Ba!" một tiếng, ai cũng sững người khi âm thanh chát chúa vang khắp phòng nội. Lâm Quý Phi một tay che mặt, ánh mắt mở tròn khó tin nhìn Thái Hậu. Ả hoàn toàn không thể tưởng được, cô trước nay luôn nhất mực cưng chiều mình nay lại mạnh tay đánh mình, cố nuốt nước mắt mà rưng rưng, "Cô……, ngài. . . . . . đánh Lâm Nhi?"

"Đúng!" Thái Hậu lớn tiếng nói: "Ai Gia muốn đánh cho ngươi tỉnh. Ngươi nói, Ai Gia đối với ngươi có gì là không tốt ? Có đồ ăn ngon dùng tốt ta đều sai người mang sang cho ngươi. Ngươi muốn cái gì, Ai Gia đều tận lực lấy về cho ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng chứ? Từ nhỏ, Ai Gia chăm ngươi lớn lên, trong lòng Ai Gia ngươi như con gái ruột, Ai Gia nhiều lần vì ngươi mà cãi vã với Hoàng Thượng, ngươi còn trong lòng còn có cái gì chưa phục, thấy gì chưa đủ? Giờ ngươi cấu kết người ngoài phản bội Ai Gia? Phản Tử Long Hoàng Triều? Ai Gia thật sự không thể tưởng được ngươi lại làm ra chuyện tán tận lương tâm, bán đứng thân nhân như thế này."

"Cô……"

Làm như không nghe được lời thỉnh cầu của Lâm Quý Phi, "Ba" một tiếng, Thái Hậu xoay người lại đánh Cố Vệ Quốc  một vả, "Ca ca, ngươi thật làm cho Ai Gia quá thất vọng! Ngươi thân dưới một người trên vạn người, còn gì thất vọng nữa? Vì sao phải làm nên chuyện thương phong bại lý như thế?" Thái Hậu lấy tay chỉ thẳng bọn họ mà rằng: "Sự tình bị phát hiện rồi, các ngươi mới cầu xin tha thứ. Có câu: thiên kim nan mãi nhất hồi đầu (ngàn vàng không mua nổi một lần quay đầu sám hối). Thành công mà có được lợi ích thì quá tốt cho các ngươi rồi, nhưng thử quay đầu mà nhìn xem hậu quả, bán nước cầu vinh, phản bội thân tộc, có đáng giá hay không? Tru di cửu tộc liên lụy thân nhân, các ngươi vì quyền thế đánh đổi ngần này sao? Lũ cầm thú !!!!!"

"Tuy rằng các ngươi người là huynh trưởng, người là chắt nữ của Ai Gia, nhưng Hoàng Thượng dù sao cũng là con của Ai Gia." Thái Hậu nhìn Lạc quân Tường, "Chuyện của các ngươi, Ai Gia quản không được , hãy để Hoàng Thượng quyết định đi." Nói xong, Thái Hậu nhắm mắt lại, nước mắt tràn mi chảy thõng xuống hai má.

Lạc Quân Tường lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của thân mẫu dành cho mình. Cho tới nay, hắn đều nghĩ người mẹ này chỉ chăm chăm lo cho ngoại gia, làm những chuyện vô lý bạc tình đều vì người nhà ngoại, giờ xem ra cũng không hoàn toàn như thế. "Người đâu, mau đỡ Thái Hậu lên ghế."

"Vâng ! !"

Ngay cả Thái Hậu cũng không giúp mình, Lâm Quý Phi quỳ xuống trước mặt Thái Hậu: "Thái Hậu, Lâm Nhi làm như vậy là vì ai, cũng là vì Hồng Nhi thôi. Hồng Nhi làm Hoàng Đế rồi, thiên hạ cũng vẫn là của Lạc Gia Tử Long Hoàng Triều mà."

Xem ra Thần Khê Quốc hứa hẹn thù lao cho Cố Vệ Quốc thật là không ít, Lạc Quân Tề hỏi: "A? Không biết Lâm Quý Phi sao lại nói thế? Thử nói xem, có thể Hoàng Huynh có thể nể tình mà sự nhẹ thì sao."

"Phải . . . . . Là như vậy. . . . . ." Lâm Quý Phi dùng khăn lụa mà lau mắt, "Nếu chúng ta có thể giúp Thần Khê Quốc tiến vào Hoàng Triều, bọn họ hứa đem Hoàng Thổ phân thành. . . . . . Một phân thành hai. . . . . . Cấp một phần. . . . . . Một nửa cho cha làm. . . . . . Làm thù lao. . . . . ."

Như vậy so với mưu phản soán vị thì có gì khác biệt? Lạc Quân Tề nhịn không được muốn mắng bọn họ: "Các ngươi. . . . . ."

Lạc Quân Tường ngăn cản nói: "Quân Tề, cứ để ả nói tiếp."

Lâm Quý Phi rụt cổ lại, "Kỳ thật nô tì muốn để cha có được nửa giang sơn rồi, lập Hồng Nhi lên làm Hoàng Đế, Thái Hậu, ngài hiểu rõ hồng nhân nhất, ngài không phải vẫn muốn để nó nối đế nghiệp sao?"

Không thể tưởng được tiện nhân này tâm địa sâu xa đến thế, khó trách tự nhiên lại thay đổi chủ ý mà giúp mình , Cố Vệ Quốc  gào thét trong lòng nhưng vì ngại Hoàng Thượng và Thái Hậu nên không dám nói nên lời.

"Đúng, Ai Gia cũng thực muốn thế, nhưng không phải theo cách này, làm như Hồng Nhi giống như kẻ sát phu." Thái Hậu thấm thía buông lời.

"Không phải làm như thế! ?" Đột nhiên, Lâm Quý Phi đề cao âm điệu, kích động thét to: "Cho tới nay, Thái Hậu đều nói sẽ thuyết phục Hoàng Thượng phong nô tì làm Hoàng Hậu, lập Hồng Nhi làm thái tử, kết quả thì sao? Kết quả Hoàng Thượng rước tiện nhân Phượng Tần từ lãnh cung ra , chẳng những lập hắn làm Hậu, còn trọng hậu mà cho bọn họ ở Vĩnh Tường Cung! Còn ta thì sao? Cái gì cũng không có, Phượng Tần chỉ là một nam nhân tài sắc tầm thường, trong cung bất luận phi tần nào cũng đẹp hơn hắn! Ta vi cái gì mà lại chịu dưới trướng một nam nhân tầm thường vậy chứ? Ta không phục! Ta không phục!"

Nghe vậy, Thái Hậu khổ sở mà khóc, tự trách: "Đều là lỗi của Ai Gia, Ai Gia không nên hứa hẹn như vậy với ngươi, là Ai Gia giáo dục ngươi sai lầm rồi."

Lạc Quân Tường an ủi nói: "Mẫu hậu, ngài đừng khổ sở , ả biến thành như vậy là do tâm tư hướng quyền lực mù quáng, không liên quan đến ngài." Không biết có phải vừa nghe được những lời vì nghĩa diệt thân của Thái Hậu mà cảm động , Lạc Quân Tường cảm thấy xích mích giữa mình và mẫu thân bấy lâu nay tiêu tan hết.

"Hoàng Thượng, Lâm Nhi biến thành như vậy Ai Gia cũng có trách nhiệm, con nể mặt Ai Gia, tạm tha nàng đi." Thái Hậu vì Lâm Quý Phi mà cầu tình xong, nói với chắt nữ: "Lâm Nhi, ngươi hiện tại là tội nhân, không đủ tư cách giáo dưỡng Hồng Nhi. Sau này Hồng Nhi sẽ sống với Ai Gia, để Ai Gia nuôi dạy nó. Dù sao đứa nhỏ cũng vô tội mà. Hoàng Thượng, an bài như thế được chứ?" Cuối cùng, Thái Hậu vẫn phải hỏi ý kiến Lạc Quân Tường.

"Đề nghị của mẫu hậu cũng rất chí lý. Cứ làm theo vậy đi." Dù sao cũng có nghĩa phu phụ, lại là thân mẫu của Hoàng Tử, không thể quá tuyệt tình. 

"Cố Hải Lâm tiếp chỉ, giờ Trẫm ban cho ngươi pháp danh Tịnh Tâm, tu ở Trữ Tâm Am, cả đời này không được rời khỏi đó. Nể tình ngươi  là thân mẫu của Đại Hoàng Tử, năm Đại Hoàng Tử 16 tuổi sẽ cho phép đoàn tụ với ngươi một lần." Trữ Tâm Am là am ni cô nổi tiếng ở Giang Nam, tuy rằng tử tội có thể miễn, nhưng vạ khó tránh, phạm vào đại tội như thế, Lạc Quân Tường hy vọng nàng ở nơi đó tĩnh tâm xám hối.

Lâm Quý, không, Tịnh Tâm Sư Thái cũng biết đây là hình phạt nhẹ nhất có thể. Nàng cung kính dập đầu mà hành lễ với Lạc Quân Tường và Thái Hậu, "Thần. . . . . . Bần ni tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Thái Hậu tha tử tội."

Đưa Tịnh Tâm Sư Thái đi rồi, Cố Vệ Quốc trở thành trung tâm chú ý.

"Không biết mẫu hậu định xử trí Quốc Cữu thế nào?" Lạc Quân Tường hỏi.

Ai Gia mặc kệ , Hoàng Thượng là vua một nước, việc này tự Hoàng Thượng quyết định đi. Hoàng Thượng đã xử nhẹ cho Lâm Nhi , nếu buông tha cho cả Quốc Cữu nữa thì chỉ sợ trong triều đại thần sẽ có sở dị nghị a."

"Thái Hậu, người không thể thấy chết mà không cứu được a. Dù sao ta cũng là thân sinh huynh trưởng của người, người nhẫn tâm nhìn huynh trưởng duy nhất của mình bị chém đầu sao?" Cố Vệ Quốc quỳ khóc liên hồi.

"Ca ca, không phải là Ai Gia không muốn cứu a, là Ai Gia lực bất tòng tâm. Ngươi phải biết rằng tội ngươi phạm là đại tội ngập trời." Thái Hậu lấy tay bóp trán xua đi cơn đau đầu đang kéo tới, "Ai Gia thật sự không rõ ngươi vì sao phải làm thế, chẳng lẽ Ai Gia cho ngươi địa vị quyền thế còn chưa đủ sao?"

Xem ra Cố Vệ Quốc đã mất hết hy vọng, không còn kiêng nể quân thần gì nữa mà nói thẳng , "Không đủ, tuy rằng ta một danh Quốc Cữu thật dễ nghe, trên vạn người dưới một người, nhưng thực quyền ở đâu? Làm gì cũng phải theo chỉ thị của mẫu tử các ngươi, ta không bao giờ ... phải như vậy nữa ! Ta phải có thực quyền, không phải con rối để các ngươi giật dây sai khiến! Ta không cần thân dưới một người, ta phải cao cao tại thượng! Ta phải làm Hoàng Đế!"

Thái Hậu lắc đầu, nhíu mày, "Hoàng Thượng, Quốc Cữu đã muốn điên rồi, Ai Gia đi trước, ngươi tự xử lý đi, không cần băn khoăn cho Ai Gia. Bất luận xử lý thế nào Ai Gia đều không có dị nghị."

"Nhi thần cung tiễn mẫu hậu." Lạc Quân Tường cùng Lạc Quân Tề đồng thanh nói.

Thái Hậu rồi, Lạc Quân Tường nắm hai tay ra sau, nhìn Cố Vệ Quốc  vẫn đang quỳ trên mặt đất không ngừng lầm bầm "Ta phải làm Hoàng Đế, ta phải làm Hoàng Đế. . . . . ." rồi ra lệnh cho hạ nhân: "Tiêu công công, hạ khẩu dụ của Trẫm."

"Vâng ! !"

"Cố Vệ Quốc thông địch phản quốc, mưu đồ soán vị tạo phản, phạm tội tày trời! Chiểu theo vương pháp, tru di cửu tộc! Ngày mai bắt đầu xét phủ, bắt giam thân bằng quyến thuộc, những người có liên quan, sau đó tiến hành lệnh trảm, không được lầm lẫn gì!" Lạc Quân Tường xoay người, quay lưng với một Cố Vệ Quốc phát cuồng vì mộng xuân thu đại đế, "Người đâu, đưa Cố Vệ Quốc  vào tử lao, bất luận là ai cũng không được thăm viếng!" Dù sao cũng là thân cữu của mình, Lạc Quân Tường thật sự không muốn phải tuyệt tình đến vậy, nhưng quốc hữu quốc pháp, làm Hoàng Đế kỳ thật chẳng dễ chút nào. . . . . .