‘Tá thi hoàn hồn’? Trong đầu Lạc Quân Tường một trận hỗn loạn, hiện tại ái nhân bên người mình là một linh hồn đến từ tương lai, kêu cái gì mà Ke…..Kevin.
Tình yêu của mình đối với Phượng Tần, đến tột cùng có phải là vì trước khi mất đi trí nhớ đã từng yêu thương Phượng Tần, cho nên hiện tại nghĩ rằng mình trước đây yêu y, nên giờ cũng yêu y hay không? Hay là bản thân mình thực sự vì thích tính cách hiện giờ của y mà yêu y?
Lạc Quân Tường lấy hai tay ấn lên thái dương đau nhức, nói:
“Tần, người về Thần Hi cung trước đi, để cho Trẫm ngẫm lại.”
“Ân, ta đi trước, ngươi nghĩ kỹ xong thì nhớ nói rõ cho ta biết đáp án.”
“Ân.”
Phát hiện sau khi mình nói ra chân tướng, Lạc Quân Tường đến một cái liếc mắt nhìn mình cũng không có. Phượng Tần tâm tình suy sụp đi ra khỏi ngư thư phòng.
“Tiểu Tương, chúng ta trở về thôi.”
Phượng Tần dọc đường thất hồn lạc phách trở về Thần Hi cung. Lạc Tử Vũ từ thư viện trở về nhìn thấy phụ thân đã một ngày không gặp, lập tức xông tới:
“Phụ thân, người về rồi. Vũ Nhi rất nhớ người a.”
Phượng Tần không muốn nhi tử phải lo lắng cho mình, lộ ra một nụ cười so với khóc còn tệ hơn.
“Phụ thân cũng rất nhớ Vũ Nhi, Vũ Nhi hôm nay đến trường có vui không?”
“Ân, rất cao hứng, con quen biết thêm được rất nhiều bằng hữu mới.”
“Vậy là tốt rồi, phụ thân hiện tại không được thoải mái lắm, muốn quay về giường nghỉ ngơi một chút, hôm nay không thể chơi cùng Vũ Nhi được.”
Nghe thấy Phượng Tần nói không thoải mái, mọi người trong Thần Hi cung lập tức khẩn trương cả lên:
“Nương nương, nô tài lập tức đi tìm thái y đến.”
“Không cần, ta chỉ cần ngủ một chút là sẽ tốt thôi, hôm nay các ngươi đừng gọi ta. Ta không ăn bữa chiều đâu.”
“Phụ thân, vậy tý nữa Phụ Hoàng đến đây chứ.”
Phượng Tần cứng người một chút nói:
“Hắn sẽ không đến đây.”
“Nga, vậy phụ thân không thoải mái thì nên nghỉ ngơi cho tốt, Vũ Nhi sẽ ngoan ngoãn.”
Lạc Tử Vũ săn sóc nói. ‘Thật tốt quá, hôm nay phụ hoàng không đến, mình có thể ngủ cùng với phụ thân rồi’.
Trở lại phòng ngủ, Phượng Tần lập tức bổ nhào vào giường, hai tay ôm lấy chăn, vẫn ngửi thấy được hương vị của Lạc Quân Tường trên đó. Tối hôm qua hai người còn ân ái trên đây, tỏ tình với đối phương. Hiên tại lại gặp phải cục diện như vậy, thật sự sợ rằng sẽ phải chia tay. Chưa từng nghĩ tới yêu thương một người lại khó khăn như thế này.
Phượng Tần đột nhiên nhớ tới cha mẹ đang xa cách ở tương lại. [Cha mẹ, nguyên lai yêu thương một người thật sự là chuyện khiến người ta vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Trước kia hai người thường dạy con, nói là tìm được một người mình thích là việc hạnh phúc nhất trên thế gian. Nhưng hai người quên không nói cho con biết tình yêu cũng là thứ có thể khiến kẻ khác thương tâm đến tột cùng. Cha, mẹ, con rất nhớ hai người…Ô…]
Phượng Tần sợ bị Tiểu Tương và người khác nghe được nên vùi đầu vào trong chăn nhỏ giọng khóc…
Từ ngự thư phòng trở lại tẩm cung, Lạc Quân Tường vẫn còn suy nghĩ về những lời Phượng Tần vừa mới nói cho mình biết.
“Hoàng Thượng, bữa tối đã chuẩn bị tốt, thỉnh Hoàng Thượng chậm rãi dùng.”
“Ân.”
Lúc dùng cơm, Lạc Quân Tường nhớ đến quá trình cùng Phượng Tần dùng cơm tối qua. Phượng Tần thật sự mang đến cho mình rất nhiều điều tiêu khiển. Lớn đến thế này, bản thân mới biết được nguyên lại dùng bữa cũng có thể vui sướng như vậy.
Thấy Hoàng Thượng rầu rĩ không vui ăn bữa tối, Tiêu công công quan tâm hỏi han: “Hoàng Thượng, có phải bữa tối hôm nay không hợp khẩu vị?”
“Không có, Trẫm đang suy nghĩ một sự tình.”
Tuy rằng bốn năm trước mình mất đi trí nhớ về Phượng Tần, nhưng Tiêu công công không phải nhớ rõ sao?
“Tiêu công công, năm đó…Chính là bốn năm trước, Trẫm đối với Phượng phi như thế nào? Phượng phi là người ra sao? Ngươi cứ việc nói thẳng, bất luận ngươi nói cái gì Trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi.”
Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Tiêu công công trả lời:
“Lão nô nhớ rõ năm đó khi Hoàng Thượng đưa Phượng phi nương nương vào cung, hoàn toàn không để ý đến việcThái Hậu phản đối, trực tiếp phong nương nương làm hầu phi, sau đó còn vì để làm vững chắc địa vị của nương nương trong cung nên đã cùng nương nương gieo trồng tử quả. Lúc ấy lão nô không biết nương nương có ăn tử quả không, vì sau khi gieo trồng không được bao lâu thì Hoàng Thượng bị thương nên mất đi trí nhớ, mà nương nương cũng bị bắt tiến lãnh cung. Năm đó nương nương là người đọc nhiều thi thư, cũng thực hiền hòa, bất qua tính cách có chút lạnh nhạt.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Hoàn toàn không có để ý đến việc năm đó mình đối với Phượng Tần đến tột cùng yêu thích như thế nào, vội hỏi.
“Lão nô cảm thấy được bất luận năm đó nương nương nhận được bao nhiêu sự sủng ái của Hoàng Thượng đi chăng nữa cũng đều kém bây giờ. Hoàng Thượng mấy ngày này đều vì nương nương phá rất nhiều lệ, chính là dùng bữa, bồi tẩm, tiến Vĩnh Hòa Cung. Lão nô nhớ rõ, bốn năm trước có một lần nương nương muốn tiến vào ngự thư phòng để đọc sách bên trong, nhưng Hoàng Thượng nói hậu cung không được phép tiến vào ngự thư phòng, chỉ để lão nô đem bộ sách nương nương muốn xem đưa đến tẩm cung của người. Còn nữa, trừ khi có yến hội lớn Hoàng Thượng mới cùng Thái Hậu với một vài phi tần dùng bữa với nhau, thời điểm còn lại Hoàng Thượng đều thích một mình một người. Chính là nương nương hiện tại so với năm đó quả thực giống như hai người khác nhau. Nương nương bây giờ tính cách thực hiền hòa, cũng thực săn sóc, đặc biệt là tính cách cởi mở của người. Nô tài cảm giác được mỗi lần chỉ cần nương nương ở nơi nào thì nơi đó nhất định sẽ có tiếng cười truyền ra.”
Nghe Tiêu công công nói xong, Lạc Quân Tường cảm thấy được mình đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều. ‘Tá thi hoàn hồn’, trước kia khi mình chưa đăng cơ cũng du ngoạn qua không ít địa phương, cũng từng nghe không ít chuyện tình bất khả tư nghị. ‘Tá thi hoàn hồn’ cũng đã từng được nghe trong những cuộc tán gẫu liêu trai cố sự(truyền thuyết liêu trai), không tưởng được sẽ xảy ra ở bên người mình, càng không thể ngờ được lại ở trên người mình yêu nhất.
Người yêu nhất? Chẳng lẽ là an bài của lão Thiên gia trong chốn u minh? Theo như lời Tiêu công công nói, dựa vào tính cách trước kia của Phượng Tần căn bản không có khả năng cải trang thành thái giám xuất cung du ngoạn. Nếu y không có mượn thân thể của Phượng Tần để sống lại, hai người họ căn bản không có khả năng gặp nhau. Nếu y không có lén xuất cung chơi đùa, bản thân mình cũng sẽ không phát hiện trong lãnh cung có người như vậy tồn tại. Bản thân mình chính là vì ở ngoài cung yêu người tên Tiểu Phượng kia, kêu Hứa Diệp đi theo hành tung của y, mới biết được người mình yêu là Phượng Tần ở trong lãnh cung. Chốt lại chính là mình vì y là chính y nên mới yêu, không phải vì y là Phượng Tần nên mới yêu thương.
Lạc Quân Tường nhất thời nghĩ thông suốt đột nhiên buông đũa cao hứng nói:
“Trẫm cuối cùng cũng thông suốt rồi!”
Trời! Vừa nãy ở trong ngự thư phòng, mình đối với Tần lạnh nhạt như vậy. Từ lúc y nói chân tướng đến lúc y rời đi, mình đều không có liếc mắt nhìn y đến một cái! Y nhất định là rất thương tâm, không được, hiện tại phải lập tức, lập tức đến bên cạnh y.
“Lập tức bãi giá đến Thần Hi cung!”
Thấy Lạc Quân Tường đứng lên định đi ra ngoài, Tiêu công công hỏi:
“Hoàng Thượng, ngài còn chưa dùng xong bữa tối!”
“Trẫm không ăn nữa, Tiêu công công ngươi đừng đi theo. Vì để khen ngợi những lời ngươi vừa mới nói, bữa tối nay Trẫm thưởng hết cho ngươi.”
Nhìn một bàn lớn nhiều đến mấy miệng người ăn, Tiêu công công ngây người một chút mới nói:
“Lão….Lão nô tạ ơn …tạ ơn Hoàng Thượng ban cho.”
Hoàng Thượng đến tột cũng là có chuyện gì?
Đáng tiếc, chờ đến lúc hắn hồi phục lại tinh thần thì Hoàng Thượng đã đi lâu rồi.