*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Thượng giá đáo!”
Một thanh âm lớn truyền đến cắt ngang cuộc đối thoại của mấy người, cũng dẫn tới một vài loại tâm tư bất đồng.
Phượng Tần hai mắt sáng ngời, Hoàng Thượng tới, thật tốt quá, cuối cùng ta cũng thoát, không biết hôm nay phải tìm bác sĩ trong cung để xem tai mới được. Vân phi, Lí quý nhân, Hoàng quý nhân cảm thấy vô cùng kinh hỉ, phải biết rằng trong hậu cung không có truyền triệu của Hoàng Thượng thì cơ hội nhìn được người rất ít, nhưng hôm nay lại có thể được gặp Hoàng Thượng, nếu được Hoàng Thượng chú ý thì quá tốt. Lâm quý phi biểu tình y nguyên, nhưng trong lòng vô cùng hận, trừ phi Hoàng Thượng muốn sủng hạnh tần phi vào buổi tối thì mới bước đến hậu cung, nhưng hôm nay lại vì Phượng Tần mà đặc biệt đi một chuyến, xem ra tiện nhân này không thể lưu lại được.
“Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tất cả thái giám, cung nữ trong phòng đều quỳ xuống làm lễ.
“Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng!” Bốn người Lâm quý phi hạ nửa thân thể mềm mại.
Phượng Tần trải qua một đêm ngồi nghe Tiểu Tương nói, biết là thời điểm nhìn thấy Hoàng Thượng sẽ không bao giờ…có thể giống như trước kia được nữa, phải tham bái. Nhưng hai chữ “thần thiếp” bản thân mình không sao nói nên lời, dù sao mình cũng là nam nhân, thế là y quỳ một gối. “Phượng Tần khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Mọi người bình thân.”
Đây là lần đầu tiên Phượng Tần nhìn thấy Lạc Quân Tường mặc long bào, dáng người cao lớn mặc bộ long bào chỉ có vua một nước mới có thể mặc, khiến cho khí chất hoàng đế duy ngã độc tôn của hắn hiển lộ không thể nghi ngờ. Sự kiêu ngạo trước mắt kia không ai có thể sánh bằng. Loại khí thế này Phượng Tần chưa từng được nhìn thấy.
Lạc Quân Tường phát hiện Phượng Tần không chút chớp mắt nhìn mình, không khỏi cảm thấy thú vị liền đi đến trước mặt y hỏi: “Tần, có chuyện gì? Vì gì mà luôn nhìn trẫm?”
Nghe được lời xưng hô Hoàng Thượng nói với Phượng Tần, Lâm quý phi cảm thấy mình như sắp phát điên rồi. Từ khi tiến cung đến nay, Hoàng Thượng chưa từng gọi tên của mình, cũng chưa nghe thấy người gọi tên ai trong hậu cung. Nhưng hiện giờ trước mắt nhiều người lại thân thiết trực tiếp gọi hắn “Tần” như thế.
“Hoàng Thượng, hôm nay người rất anh tuấn!” Phượng Tần nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra.
Cả đại sảng Thần Hi cung trừ Phượng Tần và Lạc Quân Tường đã quen với những lời kinh người y nói ra, biểu tình những người khác chi có thể dùng đến bốn chữ “trợn mắt há miệng” để hình dung.
Nhưng câu trả lời của Lạc Quân Tường lại khiến cho mọi người ngừng suy nghĩ. “Vậy ý của ngươi nói là ngày hôm qua với trước kia trẫm không anh tuấn?”
“Không phải!” Phượng Tần vội vàng khoát tay phủ nhận. “Người vĩnh viễn là anh tuấn trong lòng của ta, bất quá hôm nay đặc biệt hơn!”
Hoàng Thượng luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc lại ngang nhiên ở nơi nhiều người như thế này cùng với Phượng phi nương nương điều tình! Hơn nữa trừ bỏ cung nữ, thái giám trong cung còn có bốn vị nương nương nữa.
Lạc Quân Tường tuyệt nhiên không cho rằng Phượng Tần nói những lời này để làm cho mình vui vẻ, vì bản thân đã biết rõ y là người muốn nói gì thì sẽ nói nấy, đây cũng là tính cách của y mà Lạc Quân Tường thích nhất. “Tiêu công công, truyền ý chỉ của trẫm đến ngự thiện phòng, hôm nay trẫm muốn ở Thần Hi cung dùng bữa.”
Lời này vừa nói ra liền khiến cho mọi người cảm thấy khó mà tin được, Hoàng Thượng từ sau khi đăng cơ thì ngay cả với Thái Hậu cũng chưa dùng cơm với người, thế nhưng hiện giờ ngay ngày hôm sau khi Phượng Tần đến trụ ở Thần Hi cung liền đến dùng bữa tối.
“Lão nô tuân chỉ!”
“Còn Lâm quý phi các người.”
Nghe thấy Hoàng Thượng nhắc đến mình, vẻ mặt mấy vị tần phi khẩn trương nhìn người, hy vọng Hoàng Thượng có thể cho phép mình cùng dùng vãn thiện. Trong lúc đó nếu biểu hiệu của mình có thể hấp dẫn Hoàng Thượng thì thật tốt.
Đáng tiếc trời không theo ý người.
“Trẫm nghĩ nô tài trong cung các ngươi đã chuẩn bị tốt vãn thiện cho các ngươi, nên trẫm sẽ không lưu lại.” Ngay cả vốn tiếng Trung kém như Phượng Tần cũng nghe ra là Hoàng Thượng đang khéo léo ‘thỉnh’ Lâm quý phi các nàng đi.
Tiện nhân Phượng Tần này sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng. Xem ra sự tình hôm nay nhất định phải bẩm báo với Thái Hậu, bằng không không đến một tháng Hoàng Thượng sẽ lập hắn làm Hoàng Hậu, đến lúc đó vận mệnh gia tộc Cố thị sẽ kết thúc. Tuy rằng Lâm quý phi trong lòng hận không thể khiến Phượng Tần tan xương nát thịt, nhưng lí trí ả còn biết phân biệt nặng nhẹ.
Lâm quý phi đi đầu thi hành một lễ nghi cung đình hoàn mỹ. “Hoàng Thượng, thần thiếp xin cáo lui trước.”
Thấy Lâm quý phi dưới hai người (Thái Hậu và Hoàng Thượng) trên vạn người cũng phải rời đi, mấy người Vân phi cũng xin cáo lui.
Ra khỏi Thần Hi cung, Lâm quý phi để cho Vân phi các nàng đi trước rồi mới vội vàng đi về phía Từ Trữ cung.
“Hải Lâm khấu kiến Thái Hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Lâm Nhi mau đứng lên, chúng ta là người một thì thì cần gì phải đa lễ như thế.” Đương kim Hiền Trữ Thái Hậu đã sinh hạ ba nhi tử cho tiên hoàng, mặc dù một nhi tử là Hoàng Thượng nhưng tiếc nuối nhất là không có nữ nhân. Mà chất nữ của người Cố Hải Lâm diện mạo với người hồi còn trẻ có tán phần tương tự, hơn nữa lại thông minh lãnh lợi, được Thái Hậu vô cùng yêu thích, quả thực đã đem nàng trở thành nữ nhân thân sinh để thương yêu.
“Tạ ơn Thái Hậu.”
Thái Hậu phân phó cung nữ dâng trà cho Lâm quý phi. “Hôm nay Lâm Nhi sao muộn như thế còn tìm Ai Gia a?”
Lâm quý phi nhìn cung nữ thái giám xung quanh, Thái Hậu liền hiểu chuyện này không nên để nhiều người biết. “Các ngươi đều lui ra đi, chờ Ai Gia thông truyền thì tiến vào.”
“Dạ, Thái Hậu.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn mình với Thái Hậu, Lâm quý phi lập tức chạy đến bên người Thái Hậu ôm lấy tay người nói: “Cô, người có biết chuyện đem qua Hoàng Thượng đem Phượng Tần từ trong lãnh cung tiếp ra rồi lại ban Thần Hi cung cho hắn không?” Lúc chỉ có hai người ở một chỗ, Lâm quý phi đều xưng Thái Hậu là cô.
Kỳ thật Lâm quý phi khẩn trương chuyện Thần Hi cung như thế cũng không phải là không có nguyên nhân. Nằm ở bên trái Vĩnh Tường cung chính là tẩm cung sau này của Hoàng Hậu Vĩnh Lạc cung, nhưng nằm bên phải Vĩnh Tường cung chính là Thần Hi cung, ý tứ chính là trước khi Hoàng Thượng lập Hoàng Hậu, vị tần phi có thể trụ ở Thần Hi cung có địa vị cao nhất trong lòng Hoàng Thượng. Năm đó Thái Hậu bảo Hoàng Thượng ban Thần Hi cung cho Lâm quý phi, Hoàng Thượng lấy danh nghĩ bồi bạn Thái Hậu nên ban Vãn Hà cung ở bên cạnh Từ Trữ cung cho ả. Nhiều năm như thế trôi qua, Lâm quý phi đều đối với hai cung điện bên tẩm cung của Hoàng Thượng như hổ rình mồi, hy vọng một ngày nào đó có thể tiến trụ Thần Hi cung rồi mới tiến trụ Vĩnh Lac cung. Hoặc là trực tiếp trụ ở Vĩnh Lạc cung.
“Ân, sáng sớm hôm nay Ai Gia đã nghe từ miệng Phúc Hải rồi.”
“Cô, hôm nay Lâm Nhi cùng Vân phi các nàng đến Thần Hi cung dò hỏi Phượng phi, hắn nói cho chúng ta biết nguyên lai là lúc hắn giả làm thái giám xuất cung chơi đùa thì gặp Hoàng Thượng.”
“Cái gì? Xuất cung?” Thái Hậu giận dữ nói: “Đang ở lãnh cung mà còn chẳng tuân thủ quy củ như thế, năm đó Hoàng Thượng vì dẫn hắn xuất cung du ngoạn nên mới bị thương, thế mà giờ hắn còn lén xuất cung.”
“Cố, xem ra Lâm Nhi với vị trí Hoàng Hậu vô duyên rồi.” Lâm quý phi vẻ mặt thất vọng nói: “Lúc Lâm Nhi ra khỏi Thần Hi cung thì Hoàng Thượng đã ở nơi đó rồi, hơn nữa Hoàng Thượng còn muốn ở lại đó dùng vãn thiện cơ.”
“Vãn thiện? Hoàng Thượng từ sau khi đăng cơ còn không có cùng Ai Gia dùng chung bữa.”
Lâm quý phi biết Thái Hậu sinh khí với Hoàng Thượng, thế là tiếp tục nói: “Hơn nữa Hoàng Thượng còn trước mặt tất cả mọi người cùng Phượng phi điều tình, Phượng phi này thật không biết xấu hổ.”
Thái Hậu vỗ vỗ tay Lâm quý phi nói: “Lâm Nhi ngươi yên tâm, Ai Gia nhất định sẽ khiến Hoàng Thượng lập ngươi làm Thái Hậu.”
“Tạ ơn cô.” Nghe Thái Hậu bảo chứng như thế, Lâm quý phi trầm tĩnh lại, cười ngọt ngào với Thái Hậu: “Cô, hôm nay Lâm Nhi bồi người dùng bữa nhé.”
Thái Hậu gật gật đầu. “Vẫn là Lâm Nhi ngoan nhất.”