Phượng Quy Vân

Chương 6




Cận Châu thành là một thành trấn thương nghiệp lớn, giao thương đường thủy đường bộ đều cực kì phát triển, cũng là nơi có lượng tàu thuyền ra vào đông nhất cả nước.

Rất nhiều thương nhân đều đóng tại đây, hơn nữa còn có rất nhiều võ quán cùng kiếm trang nên Cận Châu thành cũng là địa phương võ lâm nhân sĩ thường xuyên tụ tập, có danh hiệu “Võ lâm thứ tổng bộ”.

Mấy ngày nay vừa vặn lúc “Mai Lan sơn trang” – một trong thiên hạ đệ nhất tam đại sơn trang cử hành đại hội đấu kiếm, các đạo nhân mã từ ngũ hồ tứ hải đều tù tập đến đây.

Phượng Du Lâm đầu đội mũ sa trắng cưỡi trên lưng ngựa, được Vân Thiều Lỗi dắt vào thành. Bọn họ xuyên qua đường cái ngựa xe như nước, Phượng Du Lâm vừa tò mò nhìn khắp nơi vừa mê hoặc ——vì cái gì bọn họ tới đây?

Hai ngày trước y cùng Vân Thiều Lỗi bị Độc Phiến Môn tạp kích, bọn họ tại quán trọ nghỉ ngơi một ngày liền khởi hành, nhưng đích đến lại là nơi này——

Vân Thiều Lỗi lúc đầu quyết định vòng qua Cận Châu thành đi thẳng lên kinh, nhưng giờ lại thay đổi lộ tuyến, quyết định tới Cận Châu thành tham gia đại hội đấu kiếm trước rồi mới đến kinh thành.

Vì cái ì?

Hắn không phải vẫn luôn rất muốn mau chóng đến kinh sư sao?

Tại sao giờ muốn lãng phí ba ngày thời gian?

Đối với chuyển biến của hắn, Phượng Du Lâm hoang mang không thôi. Y không biết, từ cái lần y hái thuốc cứu Vân Thiều Lỗi một mạng, cảm giác của đối phương với y đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Đối với  Vân Thiều Lỗi mà nói, y không hề là trói buộc, y đã trở thành người cùng hắn vào sinh ra tử, thậm chí sâu hơn thế. Bất quá hiện tại hai người đều chưa chú ý đến mặt kia, đặc biêt là Phượng Du Lâm tư tưởng đơn thuần trong sang, Vân Thiều Lỗi vẫn là đại ca ca luôn bảo hộ chiếu cố y. Hơn nữa y biết rõ, đợi đến khi mình bình an trở lại vương phủ, quan hệ của hai người cũng đoạn tuyệt, Vân Thiều Lỗi sẽ ly khai y trở về tìm ái nhân chân chính của hắn.

Nghĩ tới ngày nào đó sắp đến, Phượng Du Lâm liền có điểm mất mát. Bất quá trước khi xuống núi An Trường Quân đã khuyên bảo y: “Con hiện tại đã trưởng thành, không thể ỷ lại mọi chuyện vào người khác, sau khi trở về vương phủ nhất định phải tự mình đứng lên.”

Đúng vậy, y phải kiên cường, phải dựa vào chính mình.

Phượng Du Lâm nắm chặt nắm tay, trong long âm thầm hạ quyết tâm.

Vào lúc giữa trưa, bọn họ đi tới lưng chừng núi gần Mai Lan sơn trang, Vân Thiều Lỗi vùng thiếu chủ sơn trang là bạn chí giao, thủ vệ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, cho nên bọn họ dưới tình hướng không có thiệp mời thuận lợi tiến vào sơn trang.

Ngày mai là ngày diễn ra đại hội, đại bộ phận khách nhân đều đã có mặt. Phần lớn khách nhân là danh môn chính phái, trong đó có không ít lão tiền bối đức cao vọng trọng cùng võ lâm nhân tài mới xuất hiện.

Một người hầu dẫn Vân Thiều Lỗi bọn họ tiến vào phòng tiếp khách. Phụ tử trang hủ đang nghênh đón các khách nhân, thiếu trang chủ Mai Sĩ Hoa, vừa nhìn thấy Vân Thiều Lỗi lập tức hung phấn đón chào.

“Đại ca! Ngươi quả thực đến đây!” Mai Sĩ Hoa sang sảng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.

Vân Thiều Lỗi đấm hạ bả vai rắn chắc của hắn —— đây là phương thức chào hỏi của bọn hắn.

“Ngươi này hảo tiểu tử, không gửi cho ta lấy một cái thiệp.”

“Ta có a!” Mai Sĩ Hoa nhanh chóng “giải oan”, “Ta phái người đưa đến, chính là ngươi không ở nhà…”

“Tốt lắm, ta không trách ngươi, chỉ đùa một chút mà thôi.” Vân Thiều Lỗi cười khẽ, “A, đúng rồi, giới thiệu cho ngươi…”

Phượng Du Lâm tránh sau lưng Vân Thiều Lỗi bị lôi ra, Vân Thiều Lỗi thuận tiện giúp hắn gỡ mũ sa xuống.

“Vị này là ‘đại tẩu’ của ngươi.” Vân Thiều Lỗi lần đầu tiên tươi cười giới thiệu Phượng Du Lâm với người khác.

“A… Đại tẩu… Thất kính.” Mai Sĩ Hoa lập tức khoa trương cúi đầu hành lễ.

Phượng Du Lâm lần đầu gặp được người hào sảng như vậy, y ngượng ngùng nở nụ cười.

“Lâm nhi, vị này chính là Mai Sĩ Hoa, an hem kết nghĩa của ta.” Vân Thiều Lỗi bổ sung.

Phượng Du Lâm gật đầu, ra ý vấn an. Mai Sĩ Hoa biết Vân Thiều Lỗi cưới một ách thê, hắn cảm thấy như vậy là ủy khuất Vân Thiều Lỗi rồi, bất quá hôm nay nhìn thấy Phượng Du Lâm, thấy y xinh đẹp hơn người rất xứng đôi với Vân Thiều Lỗi. Bởi vậy Mai Sĩ Hoa đối với vị “đại tẩu” này cảm giác cũng không tệ.

Mai Sĩ Hoa thân mật nói:

“Đại ca, cha ta vẫn chưa biết ngươi cùng đại tẩu đến, chúng ta đi qua đi.”

“Hảo.”

Vân Thiều Lỗi kéo bàn tay nhỏ bé của Phượng Du Lâm đi qua chào hỏi Mai trang chủ, sau một trận hàn huyên, Mai Sĩ Hoa mang bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi.

“Sĩ Hoa, người đi chào hỏi khách khứa đi, để người hầu dẫn đường là tốt rồi.” Vân Thiều Lỗi nói.

Mai Sĩ Hoa thè lưỡi.

“Ta từ buổi sáng đứng ở đó tiếp khách, chán muốn chết, ngươi đến vừa vặn ta lấy cớ tranh thủ thời gian một chút.”

Vân Thiều Lỗi bật cười.

Ba người tới khách phòng rộng rãi sang sủa, Mai Sĩ Hoa gọi thị nữ dâng trà bánh, sau đó ngồi xuống cùng Vân Thiều Lỗi nói chuyện phiếm.

Bọn họ ngồi tán gẫu tình hình gần đây, Vân Thiều Lỗi cùng Mai Sĩ Hoa thân như huynh đệ ruột thịt, có thể nói không có gì giấu diếm nhau. Hắn đem “Nội công bí tịch” cùng chuyện trên đường gặp mai phục đều nói ra, Mai Sĩ Hoa sau khi nghe xòng cũng lo lắng.

“Ta cũng nghe nói về bí tịch, tin tức dường như truyền đi rất nhanh, ta nghĩ rằng nhất định là nguwoif trong sư môn đại ca để lộ bí mật.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng rốt cuộc là ai… Ta thật sự nghĩ không ra.” Vân Thiều Lỗi nói xong, hắn để ý thấy Phượng Du Lâm không lấy được bánh tô trên bàn, vì thế săn sóc đem đĩa bánh kéo đến trước mặt y.

“Hẳn không có khả năng là sư công hoặc sư phụ của đại ca.” Mai Sĩ Hoa nói.

“Đúng vậy, ta tin tưởng thái độ làm người của họ.”

“Chẳng lẽ là sư thúc đại ca?”

“Ngươi nói Thân Đồ sư thúc?” Vân Thiều Lỗi thấy Phượng Du Lâm ăn quá nhanh, có chút nghẹn, vội rót một chén trà cho y.

Bọn họ tiếp tục tán gẫu.

“Ân, không phải còn một sư thúc nữa sao? Gọi là cái…”

“Ngươi nói Lãnh Khải Chi sư thúc?”

“Đúng vậy.”

Lãnh Khải Chi, sư thúc Vân Thiều Lỗi, tác phong hành sự điệu thấp nhất trong ba đồ đệ của An Trường Quân. Hơn nữa lão cá tính quái gở, hành tung mơ hồ, Vân Thiều Lỗi đến nay chỉ gặp qua lão hai lần.

“Ngươi vừa nói như thế… Ta cũng thấy có chút khả nghỉ…” Vân Thiều Lỗi lầm bầm lầu bầu.

Lãnh Khải Chi thần bí khó lường, ai cũng không biết lão đang suy nghĩ gì, nói không chừng loại sự tình phản bội sư môn này là do lão làm ra… Nhưng Thân Đồ Bách Nho cũng có hiềm nghi, môn hạ đệ tử của sư thúc đông đảo, muốn để lộ bí mật cũng dễ dàng…

Vẫn luôn an phận ngồi ăn điểm tâm, Phượng Du Lâm bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo Vân Thiều Lỗi.

“Làm sao vậy?” Vân Thiều Lỗi quay đầu quan tâm hỏi.

Phượng Du Lâm khuôn mặt ửng đỏ, Vân Thiều Lỗi cùng y ở chung một chỗ lâu ngày lập tức hiểu ý.

“Ngươi muốn đi tiểu phải không?” Hắn hạ giọng hỏi.

Phượng Du Lâm gật đầu, Vân Thiều Lỗi lập tức đứng dậy.

“Đại ca?” Mai Sĩ Hoa khó hiểu.

“Ta dẫn y đi…”

“Để hạ nhân dẫn đường là tốt rồi.” Mai Sĩ Hoa còn rất nhiều việc muốn cùng Vân Thiều Lỗi thương lượng, hắn gọi một tiểu thị nữ.

“Được không…?” Vân Thiều Lỗi hỏi Phượng Du Lâm, hắn theo thói quen một tấc không rời canh giữ bên người đối phương.

Phượng Du Lâm gật đầu, theo thị nữ ra ngoài.

Vân Thiều Lỗi nhìn bóng lưng của y, vẫn không quá yên tâm.

“Được rồi, đại ca, ngồi xuống đi.” Mai Sĩ Hoa ấn hắn ngồi lại trên ghế, “Tại nhà của ta còn có gì nguy hiểm chứ?”

“Ân…” Vân Thiều Lỗi nhẹ nhấp một ngụm trà.

Mai Sĩ Hoa chống cằm, thấu hiểu mà nở nụ cười.

“Đại ca… Ta vốn nghĩ người cưới vợ là do bị ép buộc, nhưng hiện tại xem ra, các ngươi là lưỡng tình tương duyệt?”

Vân Thiều Lỗi ảm đạm cười, không trả lời. Mai Sĩ Hoa thở dài một tiếng, kể lể bất hạnh:

“Ta so với ngươi đáng thương nhiều lắm… Cha ta muốn ta cùng tiểu thư tiêu cục gì gì đó kết hôn, nghe nói nữ tử kia vừa hung dữ lại thô lỗ, ta không cần thú một mẫu dạ xoa về nhà đâu….”

Vân Thiều Lỗi đối với oán giận của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, từ một khắc Phượng Du Lâm rời đi, tâm tư của Vân Thiều Lỗi cũng theo đó bay đi…

(Tác giả: này vợ chồng son càng ngày càng ngọt ngào ~~~ haizz ~~ mọi người đoán xem ai là bán đứng Vân Thiều Lỗi? Xem thử tâm tư ai tinh tế nhất ^^)

Phượng Du Lâm từ nhà xí đi ra, ngượng ngùng cười với tiểu nữ phó dẫn dường, đối phương cũng tười cười đáp lại:

“Phu nhân, thỉnh đi bên này.”

Phượng Du Lâm lớn như vậy lần đầu tiên bị người ta gọi phu nhân, y sửng sốt một lúc lâu, thẳng đến khi tiểu nữ phó nhấc chân đi rồi, y mới nhanh chóng theo sau.

Hai người đi qua hành lang quanh co, trên đường gặp không ít khách nhân tham gia đại hội đấu kiếm. iểu nữ phó mỗi khi nhìn thấy liền cúi đầu vấn an:

“Đại gia ngài hảo, hoan nghênh ngài đến tham dự.”

“Đại gia ngài hảo, hoan nghênh ngài.”

“Hoan nghênh…”



Phượng Du Lâm đi theo sau nàng, tò mò đánh giá trang phục kỳ lạ của mọi người.

Tiểu nữ phó vừa dẫn y trở về sương phòng vừa tiếp túc chào hỏi khách khứa ——

“A, Triệu tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư đã đến.”

Tiểu thư?

Phượng Du Lâm ngó đầu nhìn một thiếu nữ anh khí cầm kiếm được hai nữ hầu hộ tống đi tới. Phượng Du Lâm nhìn nàng, cảm thấy thực quen mắt. Đối phương lỡ đãng nhìn nhìn Phượng Du Lâm, kiều nhan lập tức trắng bệch——

Người vừa tới chính xác là “cựu ái” của Vân Thiều Lỗi, Triệu Linh Nhi!

“Ngươi…”

Triệu Linh Nhi cả kinh nói không ra lời, biểu tình chỉ có thể dung “trợn mắt há mồm” để hình dung.

Phượng Du Lâm nhớ tới lần trước bị nàng tha xuống ngựa, khiếp đảm mả rụt lại một chút. Triệu Linh Nhi từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, nàng trừng Phượng Du Lâm, ngực kịch liệt phập phồng.

Hai người trầm mặc giằng co.

Tiểu nữ phó vẻ mặt mạc danh kỳ diệu mà bị kẹp ở giữa.

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp đại khái chính là như vậy đi? Triệu Linh Nhi căm giận nghĩ. Nàng biết Vân Thiều Lỗi cùng thiếu chủ Mai Lan sơn trang là anh em kết nghĩa, lường trước hắn cũng sẽ tới tham dự. Năm nay nàng vốn định vắng mặt, chính là mẫu thân mấy ngày hôm trước bị phong hàn, để mẫu thân tránh vất vả nàng chỉ có thể thay bà tham dự. Hiện giờ quả thực gặp phải Phượng Du Lâm!

Mà Phượng Du Lâm sau một lúc kinh hoàng bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân Vân Thiều Lỗi thay đổi lộ tuyến ban đầu.

Nguyên lai là hắn muốn tới gặp vị Triệu cô nương này!

Phượng Du Lâm tự cho mình thông mình mà kết luận.

Triệu Linh Nhi cảm thấy mình là người bị hại, lẽ ra trước mặt Phượng Du Lâm phải hung hang quát nạt một trận, nhưng nàng vẫn còn niên thiếu, chưa học được sự ngoan kính* của mẫu thân, nàng lạnh lung nói:

“Hảo cẩu đừng có ngáng đường.”

Nói xong liền chuẩn bị vòng qua bước đi, nhưng mà Phượng Du Lâm đột nhiện bắt được cổ tay áo nàng.

“Ngươi muốn gì?” Triệu Linh Nhi mày liễu dựng thẳng.

Phượng Du Lâm biết chính mình phá hủy nhân duyên của nàng cùng Vân Thiều Lỗi, hơn nữa Vân Thiều Lỗi sau khi nháo cùng nàng tâm tình vẫn luôn không tốt, y cảm thấy chính mình có nghĩa vụ hướng nàng giải thích, y múa tay hoa chân bì bõm gọi bậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Linh Nhi không kiên nhẫn giật tay lại.

Mắt thấy nàng phải đi, Phượng Du Lâm linh quang chợt lóe, vội léo nàng chạy đến vườn hoa nhỏ ——

“Uy! Ngươi kéo ta làm gì! Buông tay…”

Triệu Linh Nhi một bên giãy dụa một bên kêu la, thị nữ vội đi tới, còn tiểu nữ phó thì mờ mịt đứng tại chỗ.

Phượng Du Lâm dung nhánh cây viết trên mặt đất:

“Vân —— đại —— ca —— hỉ —— hoan —— —— là —— ngươi —— “

“Cái gì…?”

Triệu Linh Nhi hoang mang.

Vân Thiều Lỗi ở trong phòng đợi mãi không thấy Phượng Du Lâm trở về.

“Như thế nào vẫn chưa trở lại?” Hắn hỏi Mai Sĩ Hoa

“Lạ nhỉ… Nhà xí cách nơi này không xa a.”

Vân Thiều Lỗi nghĩ đến khách nhân đông đảo trong Mai Lan sơn trang, nói không chừng có kẻ phạm pháp lẫn vào trong đó, khó bảo toàn Phượng Du Lâm không gặp phải bất trắc gì.

“Ta chạy đi xem.” Hắn lập tức đứng dậy, Mai Sĩ Hoa đương nhiên theo sát phía sau.

Bọn họ đi dọc theo hành lang, gặp được tiểu nữ phó dẫn đường kia.

“Vân phu nhân đâu?” Mai Sĩ Hoa hất đầu hỏi.

“Ở bên kia, y lôi kéo Triệu tiểu thư chạy về hướng đó…” Nữ phó chỉ vào một bên hoa viên.

“Triệu tiểu thư?” Mai Sĩ Hoa còn chưa bắt được trọng điểm, Vân Thiều Lỗi sớm đã chạy ra ngoài.

Triệu Linh Nhi nhìn lời Phượng Du Lâm viết ra ——

“Vân đại ca đưa ta hồi kinh xong sẽ hưu thê.”

“Ngươi nói thật?” Triệu Linh Nhi không thể tin hỏi, nàng để thị nữ lui xuống, một mình cùng Phượng Du Lâm “câu thong”.

Phượng Du Lâm gật đầu, lại viết:

“An gia gia muốn hắn thú ta, hắn không dám cự tuyệt, kỳ thật hắn thích ngươi.”

Triệu Linh Nhi khuôn mặt đỏ bừng.

“Ngươi… Ngươi gạt người đi…”

Phượng Du Lâm liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ lời mình nói hoàn toàn xác thực, y tái viết:

“Lần đó hắn vô ý đả thương ngươi, hắn thực hối hận.”

Triệu Linh Nhi trong lòng nóng lên, bất quá nàng hồ nghi hỏi:

“Ngươi vì cái gì nói cho ta biết chuyện này?”

Phượng Du Lâm dùng chân lau đi một ít tự, nhánh cây vẽ trên mặt đất một câu ——

“Ta hy vọng các ngươi hòa hảo.”

“Ngươi…”

“Lâm nhi!”

Vân Thiều Lỗi đã chạy tới, đánh gãy “cuộc trò chuyện” của bọn họ. Khi hắn nhìn đến Triệu Linh Nhi, cước bộ chần chờ một chút, đồng thời biểu tình trở nên phức tạp.

Phượng Du Lâm vội vàng chạy tới kéo hắn lại đây, đẩy tới trước mặt Triệu Linh Nhi.

“Lâm nhi? Ngươi làm gì?” Vân Thiều Lỗi khẽ quát, hắn cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, một hàng chữ rõ ràng in trên mặt đất “Ta hy vọng các ngươi hòa hảo”.

Vân Thiều Lỗi sắc mặt trầm xuống.

Phượng Du Lâm cười cổ vũ Triệu Linh Nhi, giống như nói “cố lên”, tiếp nhanh như chớp chạy đi.

Vân Thiều Lỗi nhìn bóng lưng của hắn, ngực chất đầy hờn dỗi lại không  phát tác được, hơn nữa hiện tại cần giải quyết vấn đề trước mắt—— hắn xoay người, xấu hổ đối mặt cùng Triệu Linh Nhi.

Phượng Du Lâm gặp được Mai Sĩ Hoa đi theo sau lưng Vân Thiều Lỗi, hắn lôi kéo bờ vai của hắn, ý bảo hắn tránh đi. Mai Sĩ Hoa nhìn nhìn trạng huống phía trước, hiểu ý mà ly khai.

Hắn cùng Phượng Du Lâm đi trở về hành lang dài, ngồi trên tay vịn hành lang.

Mai Sĩ Hoa quỷ dị mà ngắm Phượng Du Lâm —— “Nàng” thế nhưng giật dây để trượng phu cùng thân ái cũ gặp mặt? Hành vi quái dị gì đây? Hơn nữa nhìnbộ dáng y còn cao hứng như thế, hắn thật sự không hiểu đối phương đang suy nghĩ gì.

“Cái kia… Đại tẩu…”

Phượng Du Lâm quay đầu, chỉ vào chính mình, tựa hồ hỏi “Ngươi gọi ta phải không?”.

Mai Sĩ Hoa thanh thanh yết hầu hỏi:

“Ngươi biết vị tiểu thư kia là ai sao?”

Phượng Du Lâm gật đầu.

“Vậy ngươi còn…” Mai Sĩ Hoa dừng một chút, hạ giọng hỏi:

“Chảng lẽ người nghĩ bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau?”

“Ân!” Phượng Du Lâm vui vẻ mà gật đầu.

Mai Sĩ Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời nội tâm vì Vân Thiều Lỗi bi ai ——

Đại ca a đại ca, tiểu thê tử ngươi tâm ái hết lòng đem ngươi dâng cho nữ nhân khác, ta hẳn là nên hâm mộ ngươi…

Đương sự bên này.

Vân Thiều Lỗi cùng Triệu Linh Nhi hai mặt nhìn nhau, sau một hồi trầm mặc, Vân Thiều Lỗi chủ động mở miệng:

“Y đã nói gì với nàng?”

Triệu Linh Nhi nhăn nhó một chút, nhắm mắt nói:

“Y nói… Ngươi đưa y về kinh sau đó sẽ hưu thê…”

Vân Thiều Lỗi bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng mắng:

“Ngu ngốc kia tự cho mình là đúng!”

Triệu Linh Nhi lén nhìn sắc mặt của hắn, tiếp tục nói quanh co:

“Y còn nói là ngươi bị bắt ép cưới y… Kỳ thật… Kỳ thật ngươi thích chính là…”

“Linh Nhi.” Vân Thiều Lỗi đánh gãy, “Mặc kệ ngốc thê tử của ta nói cái gì cũng đã là chuyện quá khứ.”

Nghe hắn kêu “thê tử” đến thân mật, Triệu Linh Nhi ngẩn ra.

“Ngươi nói chuyện quá khứ… Có ý tứ gì?”

Vân Thiều Lỗi muốn nói thẳng rằng hắn không còn tình cảm với nàng, bất quá vẫn có chút áy náy nên ôn nhu nói:

“Quá khứ nên để cho nó qua đi… Ta chỉ muốn nói, y là thê tử của ta, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi…Tin tưởng ngươi cũng hiểu được…”

Trên mặt Triệu Linh Nhi lúc đỏ lúc trắng, bọ dáng nan kham. Tiếng nói yếu ớt nhỏ như muỗi kêu:

“Ta hiểu được…”

Sau đó xoay người chạy đi. Vân Thiều Lỗi thở dài, mặc dù có điểm vô tâm, bất quá chính mình cùng Triệu Linh Nhi cuối cùng cũng chấm dứt. Hắn trở về hành lang dài, chuẩn bị giáo huấn thật tốt ngốc thê tử một chút cũng không rõ thân phận của mình.

(Tác giả: mỗ tiểu ngu ngốc xui xẻo rồi ~~ = =)

Phượng Du Lâm thấy Vân Thiều Lỗi hùng hổ đi đến không khỏi chột dạ —— mình làm sai chỗ nào a?

Vân Thiều Lỗi không nói hai lời kéo y về phòng, vừa đi vừa công đạo Mai Sĩ Hoa”

“Trước giờ cơm chiều đừng tới quấy rầy.”

“A.” Mai SĨ Hoa hiểu ý cười.

Phượng Du Lâm cước bộ loạng choạng theo sau Vân Thiều Lỗi, người sau lôi kéo y vào phòng, một phen đóng cửa lại, còn khóa trái.

Phượng Du Lâm ngốc hồ hồ bị hắn ném lên giường ngồi, hai mắt Vân Thiều Lỗi bừng bừng lửa thiêu, nhìn chăm chú y thật lâu. Cuối cùng hắn thở dài một hơi, ngồi bên cạnh y.

“Ngươi sao lại chạy đi tìm Triệu Linh Nhi?”

Vân Thiều Lỗi chủ dộng cầm tay y để trước mặt hắn viết chữ, Phượng Du Lâm nhận thấy hắn sinh khí, y cúi đầu thật cẩn thận mà viết:

“Ta hy vọng ngươi cùng nàng hòa hảo.”

Vân Thiều Lỗi vừa nghĩ tới Phượng Du Lâm hắn đẩy cho nữ nhân khác lửa giận liền nổi lên, hắn áp chế hỏa khí, hỏi:

“Vì sao ngươi nghĩ như vậy?”

Ngươi không phải vẫn luôn nhớ thương nàng sao? Phượng Du Lâm nghĩ thầm, y vô tội ngó ngó đối phương, tựa hồ muốn nói “chính ngươi rõ ràng nhất”.

Vân Thiều Lỗi thu được ánh nhìn của y, hắn biết mình trước không đủ săn sóc y, hơn nữa sau khi cùng Triệu Linh Nhi nháo một phen hẵn vân luôn thất thần, khó tránh khỏi tiểu gia hỏa này hiểu lầm. Hắn nén hạ tính tình giải thích cho y:

“Ta cùng Triệu Linh Nhi đã kết thúc, không thể hợp lại. Cho nên… Phiền ngươi an phận một chút!”

Cuối câu ngữ khí lại đề cao vài phần.

Phượng Du Lâm ngoài ý muốn dương cái miệng nhỏ nhắn, Vân Thiều Lỗi nhìn cánh hoa đỏ mọng ướt át, nhất thời trong lòng rung động. Phượng Du Lâm cúi đầu đang muốn viết “Vì cái gì?”, cằm bỗng nhiên bị nâng lên, bị khí tức của Vân Thiều Lỗi bao trùm——

Phượng Du Lâm hoàn toàn không biết hàm ý miệng lưỡi tương giao là gì, y lăng lăng trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt.

Vân Thiều Lỗi rất nhanh kết thúc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này, hắn dời ra liền chống lại đôi mắt khờ dại của Phượng Du Lâm. Một cỗ cảm giác tội ác dâng lên, thân thể hắn không tự giác lui về sau.

Phượng Du Lâm ngây thơ nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi liếm liếm môi, thấp giọng hỏi:

“Ngươi có biết vừa rồi nghĩ là gì không?”

Phượng Du Lâm nghĩ nghĩ, viết:

“Uy dược.”

“…”

Vân Thiều Lỗi biểu tình ngây dại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Vân Thiều Lỗi nghĩ tới lần đầu Phượng Du Lâm cùng người khác miệng đối miệng là để uy dược cho y, đối phương lý giải như vậy không có gì đáng trách.

“Không… Người chờ một chút…” Vân Thiều Lỗi bị y đả bại mà ấn ấn trán, “Ta không có uy dược cho ngươi… Ta… Chính là hành vi vừa rồi…”

Hắn quanh co nửa ngày, Phượng Du Lâm tò mò chờ hắn nói xong, Vân Thiều Lỗi rốt cục lấy hết dung khí.

“Điều đó vợ chồng chi gian mới có thể làm, ngươi biết không?”

Phượng Du Lâm phản ứng lại rất nhanh, lập tức viết trên tay hắn:

“Chúng ta không phải vợ chồng.”

“Không phải vợ chồng thì là gì? Đừng quên chúng ta đã bái đường!” Vân Thiều Lỗi khảu khí hung ác —— vật nhỏ này định không nhận phu?

Phượng Du Lâm bị hắn hung đến phát run, y nơm nớp lo sợ mà viết:

“Nhưng An gia gia nói sau khi hồi kinh ngươi sẽ bỏ ta.”

“Ách…” Cái này Vân Thiều Lỗi không có gì để biện bạch.

Phượng Du Lâm thấy mình nói đúng, tiếp tục viết:

“Hơn nữa hai ta đều là nam nhi, bà nội nói hai nam nhân không thể làm vợ chồng.”

Vân Thiều Lỗi sắc mặt âm trầm, mạnh mẽ đẩy ngã y.

“Ai nói hai nam nhân không thể làm vợ chồng? Chúng ta không phải sao?” Hắn đè lên y nói, “Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bỏ vợ! Hiện tại không, sau này cũng không! Ngươi vĩnh viễn là Vân phu nhân!”

“A?” Phượng Du Lâm phát ra âm thanh nghi vấn.

“Đúng vậy… Chúng ta là vợ chồng…” Vân Thiều Lỗi nhẹ nhàng vỗ về hai má trơn mềm của y, lầm bầm lầu bầu, “Là nam nhân thì như thế nào? Vương gia tính là cái gì? Chúng ta đều đã thành thân….”

“Lâm nhi…” Giọng nói Vân Thiều Lỗi tràn ngập tình ý, “Ngươi là thê tử chân chính của ta…”

Lời nói biết mất giữa hai phiến môi, Vân Thiều Lỗi lần thứ hai cúi đầu hôn y.

Cùng với nụ hôn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, lần này Vân Thiều Lỗi lấy môi ra sức nghiền cánh hoa, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở khớp hàm, tham nhập bên trong cổ họng giảo lộng.

Hai tay thô dày di chuyển trên người Phượng Du Lâm, khiêu khích vỗ về chơi đùa y, thậm chí còn chen vào giữa hai chân y.

Phượng Du Lâm chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, y buộc chặt cánh tay, thân mình không tự chủ được run lên.

Đối phương còn rất non nớt…

Vân Thiều Lỗi mãnh liệt dừng lại, từ trên người hắn đứng lên.

Phượng Du Lâm vừa mê hoặc vừa kinh hoảng nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi nhìn khuôn mặt trẻ con của y —— y mới có mười bốn tuổi!

“Ai…” Hắn thở dài, bụm mặt ngồi xuống.

Bây giờ còn quá sớm… Bây giờ chưa thể chạm vào y…

Vân Thiều Lỗi bi ai nghĩ, chính mình còn phải chờ bao lâu? Một năm? Hai năm? Ba năm?

“Thật sự là nghiệp chướng…” Hắn thập giọng nguyền rủa.

Hắn chờ không được! Nhiều nhất là một năm!

Định ra kỳ hạn, tâm tình Vân Thiều Lỗi rốt cục sang sủa đôi chút, hắn vỗ vỗ Phượng Du Lâm vẫn còn kinh hồn chưa định.

“Đừng sợ… Ta sẽ không làm vậy nữa.”

Vạt áo bị kéo ra một nửa, Phượng Du Lâm sợ hãi rụt rè trốn ở góc phòng.

Nhìn đi, mới một chút đã bị dọa thành vậy. Vân Thiều Lỗi thực may mắn chính mình đúng lúc tỉnh ngộ, hắn ôn nhu an ủi:

“Ta đáp ứng ngươi, đợi đến lúc ngươi chân chính hiểu được tình yêu, ta tuyệt không bính ngươi…”

Phượng Du Lâm khong biết cái gì gọi là “tình yêu”, bất quá y nhìn ra ánh mắt ôn nhu của đối phương, ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Thiều Lỗi cười khẽ ôm hắn.

“Nhớ kỹ, lời ta vừa nói đều là thật, ta sẽ không bỏ vợ… Yên tâm, ta sẽ giải thích với gia gia ngươi.”

Không tồi, Vân Thiều Lỗi trong lòng lên kế hoạch, hắn sẽ không vạch trần thân phận nam nhi của Phượng Du Lâm, để cho người vương phủ lầm y là nữ. Sau khi trở về vương phủ nhận thân, hắn sẽ mang Lâm nhi về nhà, giới thiệu cho cha mẹ nhận thức, đúng rồi… Còn phải trở vể Loan Du sơn một chuyến, hắn muốn nói lời cảm tạ sư công, tiếp hẳn là có thể mang Lam nhi du sơn ngoạn thủy…

Vừa nghĩ đến sinh hoạt thần tiên quyến lữ của hai người trong tương lai,khóe miệng Vân Thiều Lỗi liền không khống chế được mà lộ ra tươi cười si mê ngu ngốc.

Phượng Du Lâm thấy hắn cười ngớ ngẩn như thế không khỏi rùng mình một cái.

(Tác giả: Có chút ngắn ~~ mọi người thông cảm nha ~~

Đang không có cảm hứng ~~ đợi khi khôi phục nhất định sẽ viết dài hơn~~)