Phượng Quy Vân

Chương 2




Không có đàn sáo rộn ràng, không có đại tiệc ăn mừng, cũng không có quá nhiều tân khách.

Một bàn tiệc đơn giản, vài chữ “Hỉ” dán trên ván cửa sổ, còn có hai ngọn nến đỏ thẫm.

Ai mà tưởng tượng nổi đây là tiệc cưới của nhi tử phú thương Giang Nam?

Nhưng đây chính là tiệc cưới của Vân Thiều Lỗi.

Giờ phút này, hắn một thân lễ phục tân lang đỏ tươi, vẫn không nhúc nhích đứng ở thần đàn phía trước. Bên cạnh là “thê tử” của hắn, một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài.

Ngươi nhất định cho rằng đây chỉ là một trò đùa, trên thực tế Vân Thiều Lỗi thực mong đây là một vở hài kịch.

Nhưng đáng tiếc là không phải.

Người chứng kiến hôn lễ không nhiều —— An Trường Quân, thần nhân võ lâm, sư công Vân Thiều Lỗi kiêm ân nhân; Chúc Cảnh Tề, minh chủ võ lâm đương nhiệm, sư phụ Vân Thiều Lỗi kiêm nghĩa phụ; Thân Đồ Bách Nho, chưởng môn phái Thần Đồ, sư thúc Vân Thiều Lỗi; An phu nhân, sư thái của Vân Thiều Lỗi, từ nhỏ luôn đối xử với hắn như mẹ ruột.

Mỗi người đều là nhân vật tùy tiện hô một cái là đủ khiến Vân Thiều Lỗi bất chấp gian nguy xông pha khói lửa, bọn họ hoàn toàn có khả năng quyết định hôn nhân đại sự của hắn —— tỷ như bắt hắn thú một thê tử hắn không thích.

Vân Thiều Lỗi liếc mắt nhìn “thê tử” cùng mình cầm dải hoa lụa đỏ thẫm, âm thầm thở dài.

Thân Đồ Bách Nho làm chủ hôn, hắn đứng ra làm người chủ trì hôn lễ ——

“Nhất bái thiên địa…”

Vân Thiều Lỗi đối mặt thần đàn cúi đầu, Phượng Du Lâm lăng lăng làm theo.

“Nhị bái cao đường…”

Vì song thân Vân Thiều Lỗi không ở đây, phu thê An Trường Quân thay mặt ngồi ở chủ vị.

“Phu thê giao bái…”

Bái đường xem như đã hoàn thành, kế tiếp chính là kính trà sư công sư thái.

“Đưa vào động phòng ——“

Đôi “tân nhân” liền như vậy bị đưa vào tân phòng cách vách.

Một đám người vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ vào phòng, trong đó có một vị khí lực cường tráng, khuôn mặt thô kệch giống nam nhân phương Bắc, chính là đương kim minh chủ võ lâm. Hắn cùng An Trường Quân hàn huyên vài câu rồi cáo từ:

“Sư phụ, ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo biệt người.”

“Hảo.” An Trường Quân biết hắn thân là minh chủ cũng không làm khó, “Ngươi trở về đi, rảnh thì tìm vi sư đánh ván cờ.”

“Nhất định, sư phụ, sư đệ, cáo từ.”

Hắn cáo biệt từng người xong liền rời đi.

An Trường Quân cùng Thân Đồ Bách Nho ngồi vào bàn tính toán cùng nhau đối ẩm. Bên kia sương phòng, An phu nhân đã trải tốt chăn nệm giúp Vân Thiều Lỗi.

“Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

An phu nhân mỉm cười đóng cửa lại, để đôi “tân hôn phu thê” ngượng ngùng ngồi trên giường mắt to nhìn mắt nhỏ.

Phượng Du Lâm muốn cởi bỏ hà phi nặng trĩu trên người nhưng không dám. Y dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi không để ý tới y, hắn nhất thời mất đi phòng bị, vô lực ngã vào ổ chăn.

“Ai…” Vân Thiều Lỗi xoa xoa thái dương phát đau, không nghĩ chính mình gặp phải loại sự tình này…

“Ta muốn ngươi cùng Lâm nhi thành thân.”

An Trường Quân vừa nói ra lời này, Vân Thiều Lỗi sửng sốt thật lâu không kịp phản ứng. Đợi đến khi hắn vất vả tiêu hóa hết ý tứ của những lời này, điều đầu tiên hắn làm chính là quay đầu nhìn Phượng Du Lâm, nghi hoặc hỏi:

“Lâm nhi… Là nữ hài nhi sao?”

Ai ngờ An Trường Quân rất nhanh đã phủ định:

“Lâm nhi là nam hài.”

“Kia…” Vân Thiều Lỗi không hiểu ra sao, nếu đối phương là thân nam nhi giống hắn, tại sao lại yêu cầu hắn cùng y thành thân?

An Trường Quân xua tay, để Phượng Du Lâm cùng Thân Đồ Bách Nho đi ra ngoài. Trong phòng còn lại ông cùng Vân Thiều Lỗi, ông thần bí hỏi han:

“Thiều nhi, ‘Phượng’, dòng họ này ngươi hẳn là không thấy xa lạ đi?”

“Đương nhiên…”

Người sở hữu thiên hạ hiện giờ chính là “Phượng gia”, ‘Phượng’ là họ của hoàng tộc, chẳng lẽ Phượng Du Lâm cùng hoàng tộc có liên quan?

An Trường Quân cấp Vân Thiều Lỗi một lời giải đáp:

“Lâm nhi là cháu ruột của Lục vương gia.”

“Y?” Vân Thiều Lỗi giật mình.

An Trường Quan vuốt chòm râu, bắt đầu nói liên miên:

“Lâm nhi sinh ra trong thời điểm Lục vương gia dẫn binh xuất chinh, thẳng đến khi Lâm nhi được bốn tuổi cũng chưa một lần gặp mặt gia gia của mình. Mười năm trước tiền triều phát sinh ‘Tam vương chính biến’ hẳn là cũng đã nghe qua?”

Vân Thiều Lỗi gật đầu, cái gọi là ‘Tam vương chính biến’ chính là Nhị đệ, Tam đệ, Ngũ đệ của đương kim hoàng thượng liên hợp lại muốn soán vị. Ba người thừa dịp vài vị đại tướng cầm quyền đều xuất chinh, ác ý hãm hại thân quyến của họ, dụ dỗ các đại thần giao hảo cùng hoàng đế làm phản. Mà ngay lúc đó Hoàng Thượng cư nhiên ngu ngốc tin tưởng lời gièm pha, lạm giết thân nhân của đám trung thần —— trong đó bao gồm người nhà Lục vương gia.

An Trường Quân bắt đầu kể rõ thân thế của Phượng Du Lâm:

“Năm đó, toàn bộ người thân của Lâm nhi bị kẻ thù hãm hại, bọn họ đành phải chia thành từng nhóm chạy trốn. Lâm nhi bốn tuổi theo cha mẹ chạy trốn tới trấn nhỏ dưới chân núi Loan Du Sơn, nhóm truy binh cũng đuổi tới. Một nhà ba người chỉ còn cách mạo hiểm lên núi, cạm bẫy đem bọn họ lẫn truy binh vây khốn, đám truy binh đều là lũ cùng hung cực ác, chém chết cha Lâm nhi ngay tại chỗ… Lâm nhi sợ tới mức gào khóc lên, đúng lúc ấy lão phu ra ngoài hái dược, nghe được tiếng khóc liền chạy đến… Đáng tiếc lúc tới nơi thì đã muộn, mẫu thân vì bảo hộ y, dùng chính thân mình chặn đao của bọn quan binh, nàng bị thương quá nặng, lão phu cũng hết cách cứu chữa…

An Trường Quân nói đến chỗ này, trong lòng tràn ngập áy náy.

“Mẫu thân Lâm nhi đem hắn phó thác cho lão phu sau liền tắt thở, Lâm nhi bởi vì tận mắt thấy song thân chết thảm, vài ngày sau đều sợ tới mức ngủ không yên, chỉ một mực khóc, tuy rằng giờ đã bình phục, nhưng từ đó về sau liền không thể nói chuyện được nữa…”

Vân Thiều Lỗi lẳng lặng lắng nghe, đáy lòng cũng thương cảm thay Phượng Du Lâm.

“Lục vương gia còn có một thị thiếp và một nhi tử, cũng suýt chết trong lần chính biến nọ. May lúc đó Lục vương gia được thân tín khẩn cấp thông tri, kịp thời chạy trở về bảo toàn tính mệnh của mẫu tử bọn họ…”

An Trường Quân hơi hơi quay đầu, nghiêm mặt nói:

“Đôi mẫu tử này… Chính là nguyên nhân lớn nhất ta muốn ngươi cùng Lâm nhi thành thân…”

“Nguyên nhân…?” Vân Thiều Lỗi chưa hiểu được ý đồ của ông.

An Trường Quân kể lại ngọn nguồn:

“Một nhà Lục vương gia sau đó được sửa lại án oan, bọn họ chứng minh cho Hoàng thượng thấy trung tâm của mình, Hoàng thượng vì bày tỏ niềm áy náy, đối với cả nhà Lục vương gia không gia quan cũng là thăng tước, có thể nói là nhân họa đắc phúc. Nhưng bọn họ vẫn luôn không biết Lâm nhi tránh được trường kiếp nạn, thẳng đến một ngày quan binh tham gia đuổi bắt Lâm nhi năm ấy nói y có khả năng vẫn còn sống, Lục vương gia vì thế phái người ngầm tra hỏi, hơn nữa lão phu còn cố ý để lộ tin tức, cuối cùng bọn họ tìm được tới nơi này… Tháng trước có hai thám tử lên Loan Du Sơn, muốn đưa Lâm nhi trở về. Lão phu vẫn luôn coi Lâm nhi như thân sinh tôn tử, đương nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng, hơn nữa nội bộ hoàng gia lúc nào cũng lục đục tranh quyền đoạt lợi, Lâm nhi trở về khó tránh khỏi chịu khổ…”

Vân Thiều Lỗi gật đầu phụ họa, nghĩ thầm rằng sư phụ của hắn chỉ cần liếc mắt cũng thấu rõ sự tình.

“Lão phu trước dây dưa với bọn họ, tiếp liền kêu sư phó ngươi đi điều tra tình hình bên Lục vương gia. Ta biết được Lục vương gia tuổi tác đã cao, lão muốn đón Lâm nhi trở về chỉ sợ là muốn Lâm nhi kế thừa tước vị. Chính là, lão phu vừa rồi nhắc tới Lục vương gia còn có một nhi tử của thị thiếp, so với Lâm nhi lớn hơn ba tuổi. Ấn theo quyền thừa kế, hắn tuyệt đối xếp sau Lâm nhi… Vấn đề chính là chỗ này…”

Vân Thiều Lỗi xen mồm:

“Sư công ngài sợ mẫu tử Nhị vương phi sẽ đối Lâm nhi bất lợi?”

“Đúng vậy… Ta chỉ sợ Lâm nhi chưa trở về vương phủ đã bị diệt trừ…”

“Nhưng nếu lão Vương gia tự mình phái người tới đón hẳn là không sao đi?”

“Ha hả…” An Trường Quân lắc đầu cười nói: “Trên người hai tên mật thám kia tỏa ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, lão phu liếc mắt một cái liền nhìn ra sát khí trên người chúng…”

“Này…” Vân Thiều Lỗi muốn nói ngài quá đa tâm rồi, bất quá trực giác của sư công không ai sánh bằng, hắn cũng không dám tùy tiện nghi ngờ.

“Lão phu không phải buồn lo vô cớ…” Lời An Trường Quân nói ra luôn có căn cứ chính xác: “Sư phó ngươi tin tức linh thông, hắn nói cho ta biết Nhị vương phi cùng cha mẹ Lâm nhi từ trước quan hệ đã không tốt, bởi vì nàng vừa gả vào vương phủ không lâu, chính vương phi liền chết oan chết uổng. Thậm chí có người đoán vương phi bị nàng hạ độc hại chết… Phụ thân Lâm nhi sau khi thành gia liền dọn ra ngoài vương phủ, quan hệ cùng nàng ta như nước với lửa. Hiện giờ nếu Lâm nhi trở về cùng nhi tử tử nàng tranh đoạt tước vị… Lão phu có thể tưởng tượng nàng sẽ làm như thế nào…”

“Kia Nhị vương phi thực sự độc ác như vậy?”

“Sư phó của ngươi điều tra ra nàng ta xuất thân từ ‘Độc Phiến Môn’.”

Vân Thiều Lỗi thở hốc vì kinh ngạc, ‘Độc Phiến Môn’ là bang phái nổi danh ngoan độc trên giang hồ, hơn nữa bọn họ am hiểu dụng độc, võ công cao cường tới đâu cũng thua độc dược trên tay bọn họ. Thanh danh của ‘Độc Phiến Môn” từ trước vẫn không tốt, nhưng là mấy năm gần đây bọn họ tính toán cải tà quy chính, chẳng những gia nhập liên minh võ lâm, còn liên tiếp giao hảo với những bang phái khác, bất quá này cũng khó thay đổi ấn tượng của mọi người đối với họ.

“Ngài nói Nhị vương phi là người của ‘Độc Phiến Môn’?” Vân Thiều Lỗi thật sự khó có thể tưởng tượng, lấy địa vị tôn quý của Lục vương gia sao có thể thú một nữ tử giang hồ —— huống chi nữ nhân này còn có bối cảnh bất lương. Bất quá chuyện phu thê của người khác ngoại nhân khó có thể lý giải…

“Bản thân nàng không phải đệ tử, nhưng phụ thân nàng là đại trưởng lão của Độc Phiến Môn. Năm đó nàng có thể một thân một mình mang theo nhi tử chạy trốn liền chứng minh nàng cũng không phải nữ nhân tầm thường…”

Nếu nói như vậy, Vân Thiều Lỗi cũng có thể hiểu được sự lo lắng của sư công. Hắn hồi tưởng lại cặp mắt hồn nhiên không dính thế sự của Phượng Du Lâm, đứa nhỏ khờ dại như vậy người nào có thể an tâm mà đưa y vào nơi cung đình tràn ngập danh lợi tranh đấu?

Tuy nói như vậy nhưng…

“Sư công…” Vân Thiều Lỗi vẫn không thể chấp nhận yêu cầu của An Trường Quân, hắn đề nghị nói: “Nếu ngài lo lắng để Lâm nhi một mình trở về vương phủ, con có thể đi theo dọc đường bảo hộ y. Nhưng ngài muốn con thú hắn… Này thật sự…”

An Trường Quân ý bảo hắn dừng lại.

“Lão phu làm như vậy đương nhiên là có lý do…”

Ông nói xong lại theo thói quen dừng lại.

“Là lý do gì?” Trái tim Vân Thiều Lỗi bị treo giữa không trung.

“Ta không phải đã nói có hai tên mật thám muốn tới đón Lâm nhi sao? Lão phu nhìn ra bọn chúng chính là thủ hạ của Nhị vương phi, ta chỉ e Lâm nhi bị chúng hạ độc thủ, liền nói Lâm nhi là nữ hài nhi, hiện tại lão vương gia cũng không biết giới tính chân chính của Lâm nhi…”

“Cái gì? Chuyện như vậy cũng có thể dấu diếm?” Vân Thiều Lỗi há to mồm.

An Trường Quân cười nhạo hắn.

“Ngươi không biết thân thể Lâm nhi vừa sinh ra đã không khỏe, y từ nhỏ đã được cha mẹ nuôi nấng như nữ hài. Hơn nữa chuyện cách nhiều năm, Vương gia cũng không rõ y là nam hay nữ. Nếu Lâm nhi là nữ hài, uy hiếp của người bên ngoài với y cũng sẽ giảm bớt.”

“Kia ngài định…”

“Ta để ngươi cùng Lâm nhi thành thân, ngươi lấy danh nghĩa trượng phu đưa y trở về, đợi đến khi xác định sẽ bảo hộ y chu toàn, ngươi sẽ làm rõ thân phận nam nhi của Lâm nhi…”

“Này…” Vân Thiều Lỗi vẫn do dự.

Tuy rằng đây là phương pháp hay, nhưng muốn hắn lấy hôn nhân của mình trả giá đại giới sao?

Hắn lấy hết dũng khí nói:

“Sư công, ý muốn của ngài con không dám từ…. Nhưng con đã có ý trung nhân rồi…”

“A?” An Trường Quân không quá kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết.

“Con nguyện ý hộ tống Lâm nhi trở về, nhưng là… Con không nghĩ lấy danh nghĩa trượng phu…” Vân Thiều Lỗi bình tĩnh quan sát sắc mặt của ông, tiếp tục nói:

“Dù chỉ là giả vờ, con cũng không muốn lừa gạt người mình yêu… Huống hồ… có lẽ còn nhiều cách khác bảo hộ Lâm nhi… Hy vọng sư công hãy nghĩ lại…”

An Trường Quân nhợt nhạt cười, ông không chút để ý mà vuốt chòm râu dài, nói nhỏ:

“Đường tới kinh thành xa xôi, nếu muốn bảo vệ Lâm nhi, ngươi nhất định phải cùng y sớm chiều ở chung, nếu y là nữ hài nhi, ngươi muốn ‘nàng’ cùng một nam tử không quen biết cùng ăn cùng nghỉ, không phải là muốn phá hủy ‘trinh tiết’ của người ta sao?”

Vân Thiều Lỗi nghẹn lời.

An Trường Quân lại nói:

“Còn có, lúc lão phu nói cho tên mật thám Lâm nhi là nữ hài, bọn chúng lập tức nói ‘An đại hiệp yên tâm, lão Vương gia nhất định sẽ giúp tiểu thư (chỉ Lâm nhi) tìm một thân gia môn đăng hộ đối, làm cho nàng hạnh phúc hơn’, nếu sau này Lâm nhi trở về lập tức bị gả cho một vị hoàng quan quý tộc, đây chẳng phải là phiền toái lớn sao?”

Vân Thiều Lỗi không còn lời nào để nói.

“Lão phu lúc ấy nhất thời nói với bọn chúng rằng ‘Thật đáng tiếc, Lâm nhi đã được hứa gả cho đồ tôn mà ta đắc ý rồi’, mà đồ tôn khiến ta đắc ý đương nhiên không ai khác ngoài ngươi.”

“Cám ơn sư công…” Vân Thiều Lỗi nghĩ một đằng nói một nẻo mà trả lời, lần đầu vì mình thân là “đồ tôn đắc ý nhất’ của An Trường Quân mà ảo não.

“Ngươi dù là thân thế hay năng lực đều xứng đôi với Lâm nhi, lão Vương gia đương nhiên sẽ không cự tuyệt việc hôn nhân này.”

Xem ra sự tình đã không còn đường thoát thân, Vân Thiều Lỗi nhận mệnh nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự phải thú một thê tử mà mình hoàn toàn không thích sao —— hơn nữa đối phương còn là nam nhi giống hắn!

An Trường Quân nhìn ra hắn không nguyện ý, ông an ủi:

“Lão phu đương nhiên sẽ không bắt ngươi lấy hạnh phúc cả đời làm đại giới, chờ Lâm nhi bình an về đến nhà ngươi có thể lập tức hưu thê, bất quá trước đó ngươi phải cùng y bảo trì quan hệ phu thê, cũng không được để người ngoài biết được nội tình…”

“Vâng… Đệ tử hiểu được…” Miệng thì nói vậy nhưng nội tâm Vân Thiều Lỗi vẫn không nguyện ý.

An Trường Quân thần bí cười, thấp giọng nói:

“Lão phu sẽ không để ngươi làm chuyện này không công…”

“Ân?” Vân Thiều Lỗi khó hiểu ngẩng đầu.

“Lão phu sẽ tặng ngươi tạ lễ.”

“…?”

——————————

Tác gỉả: Lần đầu tiên viết thể loại võ hiệp, quan hệ phức tạp này ~~ tui chóng mặt quá ~~ *lăn lăn

——————————

Vân Thiều Lỗi đem tâm trí đang bay theo chiều gió trở về, hắn ngửa đầu nhìn Phượng Du Lâm bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương cố gắng nâng đỡ mũ phượng trên đầu —— mũ phượng cồng kềnh làm cổ y nghiêng hẳn về một bên.

Vân Thiều Lỗi than nhẹ, xem ra hắn không phải thú về một nương tử mà thú về một đứa trẻ thì đúng hơn.

Hắn hảo tâm đứng dậy, giúp y đem mũ phượng cởi ra.

“Ngủ đi.”

Vân Thiều Lỗi nói xong liền cởi áo khoác nằm trên giường, Phượng Du Lâm cũng lập tức nghe lời nằm xuống bên cạnh hắn.

Nếu là kết hôn giả, bọn họ đương nhiên không cần phải làm chuyện vợ chồng thân mật, huống chi Vân Thiều Lỗi cũng không thích đoạn tụ… Hai người nằm thẳng trên giường, Phượng Du Lâm rất nhanh liền ngủ say, Vân Thiều Lỗi tâm sự nặng nề, vô pháp đi vào giấc ngủ.

Hắn lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách mỏng manh —— bìa sách trống trơn. Mở ra, bên trong ghi lại nội công tâm pháp cao thâm, còn có tranh vẽ giải thích kết cấu huyệt đạo cơ thể người —— đây là tạ lễ An Trường Quân cho hắn.

Vân Thiều Lỗi háo hức đọc, đây chính là học thức tinh hoa cả đời của An Trường Quân. Ông nói cho Vân Thiều Lỗi, chỉ cần tu luyện công phu trong đây thì công lực của hắn ít nhất có thể tăng lên gấp ba!

Bản khí công này là bí tịch An Trường Quân vừa mới hoàn thành, ngay cả sư phụ của Vân Thiều Lỗi, Chúc Cảnh Tề, cũng chưa từng thấy qua, hiện giờ sư công xem như đem ‘công phu độc môn’ truyền lại cho hắn.

Nhưng An Trường Quân chỉ đưa cho hắn quyển thượng của bí kíp, quyển hạ nằm trong tay Phượng Du Lâm.

An Trường Quân thực khôn khéo, ông muốn Vân Thiều Lỗi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống Phượng Du Lâm mới đem quyển hạ giao cho hắn. Nói như vậy, nội công bí tịch này không khác nào của hồi môn của Phượng Du Lâm? Vân Thiều Lỗi bật cười, đương nhiên cho dù không có bí tịch hắn cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao vẫn còn thời gian, Vân Thiều Lỗi dứt khoát luyện theo phương pháp trong sách, hắn nằm ngửa trên giường, luyện chương thứ nhất “Thủ nhất pháp” —— hai mắt khẽ nhắm, tai không nghe, gạt bỏ hết thảy tạp niệm, đem ý niệm tập trung tại đan điền…

Hôm sau, Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm thu thập xong hành trang, chuẩn bị xuống núi.

Phượng Du Lâm từ năm bốn tuổi đã không ra khỏi Loan Du Sơn, phu thê An Trường Quân lại càng sủng ái y, bọn họ lôi kéo Vân Thiều Lỗi dặn dò không ngừng.

“Nhớ kỹ, Lâm nhi không ăn được đồ chua, cay quá cũng không được, nó thích nhất là đồ ngọt, con phải chú ý không để cho nó ăn nhiều quá…” An phu nhân dặn dò.

“Con đã biết.” Vân Thiều Lỗi gật đầu.

“Đúng rồi, nó không biết mặc quần áo thế nào là đủ, con chú ý thời tiết, đừng để Lâm nhi mặc loạn…”

“Dạ…”

“Còn có còn có, tuyệt đối không để Lâm nhi uống rượu, một giọt cũng không được…”

“Dạ…” Vân Thiều Lỗi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, chỉ biết trả lời có lệ.

An phu nhân còn đang bận công đạo không ngừng, Thân Đồ Bách Nho đã đeo xong yên ngựa cho Vân Thiều Lỗi.

“Thiều nhi, tùy thời có thể xuất phát.” Hắn nhẹ nhàng giải cứu lỗ tai của Vân Thiều Lỗi.

“Tạ sư thúc.” Vân Thiều Lỗi như thoát khỏi gánh nặng, nhanh chóng đi qua dẫn ngựa.

Tam đệ tử của Thân Đồ Bách Nho, Miêu Tuyết Khanh —— thiếu niên truyền tin cho Vân Thiều Lỗi, cũng đi tới. Ngày hôm qua y xuống núi làm việc, không có tham gia hôn lễ của Vân Thiều Lỗi.

“Sư phụ, đồ đạc đều ở trong này.” Y đem một bao hành trang giao cho Thân Đồ Bách Nho, người sau tiếp nhận rồi chuyển cho Vân Thiều Lỗi.

“Thiều nhi, đây là một chút đồ dùng, ngươi mang theo đi.”

“Cám ơn.”

Đoàn người lưu luyến chia tay, sắc trời không còn sớm, Vân Thiều Lỗi để Phượng Du Lâm ngồi trên ngựa cùng hắn.

“Các vị, cáo từ.”

Hắn thay mặt Phượng Du Lâm nói lời từ biệt.

“Lâm nhi, tái kiến…”

An Phu nhân mắt ứa lệ nhìn bọn họ đi qua cầu gỗ, trên mặt Phượng Du Lâm mang theo nỗi buồn ly biệt, y không ngừng quay đầu hướng bọn họ phất tay.

Đợi cho hai người một ngựa biến mất sau rừng trúc, An phu nhân đã khóc không thành tiếng. An Trường Quân nhẹ ôm bà, trấn an nói:

“Đừng khổ sở, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn…”

“Nói là nói như vậy…” An phu nhân vẫn luyến tiếc đứa nhỏ chính tay mình nuôi nấng mười năm, “Lâm nhi đi lần này… về sau ta đều không thể gặp lại nó…”

“Ha hả…” An Trường Quân không nói lời nào mà nở nụ cười, ông thấp giọng nói: “Yên tâm, Lâm nhi sẽ còn trở về…”

“Cái gì?”

“Không có gì…”

An Trường Quân ý vị thâm trường mà cười, xoay người đi vào phòng.