Phượng Quy Vân

Chương 1: Tiết tử




Ánh trăng bạc lạnh lẽo xuyên thấu qua tầng mây dày nặng, hắt lên dãy núi tối đen. Cây cối lay động trong gió đêm, trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót khiến lòng người kinh hãi, một bầu không khí âm u bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…

Tiếng vó ngựa trong sơn cố u tĩnh phá lệ vang dội, trên lưng tuấn mã là hai thân ảnh cao lớn, cấp tốc xuyên qua rừng cây um tùm rậm rạp.

Phía trước bất ngờ xuất hiện vách núi, tuấn mã không thể không dừng lại.

“Hừ…”

Nam tử ngồi phía sau thống khổ rên rỉ, tay nắm dây cương bỗng nhiên buông ra, hắn lảo đảo vài cái, bộp một tiếng ngã xuống mặt đất.

Một người khác nhanh chóng xuống ngựa, trăng rằm ló ra từ sau tầng mây, soi rọi một thân ảnh nhỏ gầy. Y lao lực mà nâng người té trên mặt đất đứng lên, thân hình to lớn gấp đôi của đối phương ép y tới thở không nổi, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn trơn bóng vì vất vả mà nhăn lại.

Y cố hết sức đỡ nam tử đến tảng đá lớn gần đó, để hắn ngồi xuống.

“Ách… A…” Nam tử ngâm nhẹ một tiếng vì đau, bờ môi của hắn đã biến thành màu đen, sắc mặt lại trắng bệch dị thường, tựa hồ như đang mắc bệnh. Nhìn kỹ, một đạo vết đao dài vắt ngang ngực phải của hắn, hơn nữa máu chảy ra từ miệng vết thương đều là màu đen!

Miệng vết thương kia chính là thủ phạm khiến nam tử thống khổ bất kham.

“Đao… Có độc?” Nam tử bị thương gian nan mở miệng hỏi, thiếu niên nâng hắn dậy, mượn ánh trăng cẩn thận xem kỹ miệng vết thương một phen, tiếp không nói lời nào mà nằm úp sấp lên ngực hắn —— dùng miệng hút máu độc từ vết thương.

“Không cần xằng bậy!” Nam tử cuống quít quát bảo ngưng lại, “Đừng tự hại mình trúng độc theo!”

Hắn dùng sức đẩy bả vai của thiếu niên mảnh khảnh, đối phương cố chấp mà ôm eo hắn, đem máu độc trong miệng nhổ ra, sau đó tiếp tục hút —— không ngừng lặp lại.

Nam tử suy yếu không thể đẩy y ra, đành phải ảo não mà nhắm mắt lại.

Đến khi nếm được vị máu bình thường trong miệng, thiếu niên mới rời khỏi ngực nam tử.

Y lau vết máu dính bên khóe miệng, đứng dậy chạy đi. Nam tử ngồi phịch trên tảng đá thở dốc, không bao lâu thiếu niên kia đã trở lại. Y lần thứ hai nâng nam tử dậy, nam tử cước bộ lảo đảo đi theo y, tuấn mã rất có linh tính mà đi theo sau bọn họ.

Hai người dìu nhau đến phía sau vách núi, nơi này có một sơn động thiên nhiên.

Thiếu niên đem nam tử an trí tốt lại chạy ra ngoài. Khi y trở về toàn thân đã bẩn hề hề, trên tay còn cầm một đống củi đốt.

Nam tử nằm trên mặt đất, sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, mồ hôi lạnh che kín trán. Bất quá ý thức vẫn thanh tỉnh, hắn vô lực mở miệng:

“Dao đánh lửa ở trong túi dắt ở thắt lưng, bên trong còn có một ít lương khô…”

Thiếu niên nghe lời mà lấy dao đánh lửa từ trên người hắn, nhóm lửa. Y để ngọn lửa tới gần nơi nam tử đang nằm, để hắn thấy ấm áp hơn một chút.

Hoàn thành mọi việc xong xuôi, y xoay người hướng bên ngoài động chạy ra.

“Ngươi còn muốn đi đâu?!” Nam tử rốt cục nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Thiếu niên bị ngữ khí chất vấn của hắn dọa sợ, kinh hoảng xoay người.

Cho dù y không trả lời, nam tử tựa hồ cũng biết ý nghĩ của y, thanh âm nhẹ nhàng nói:

“Đừng lo cho ta, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe thôi.”

Thiếu niên không đồng tình mà đứng trước cửa động lắc lắc đầu.

“Không cho phép ra ngoài! Ngoan ngoãn ngồi yên trong này cho ta!” Nam tử bất mãn với thái độ ngỗ nghịch của thiếu niên, khẩu khí cũng hung dữ hơn. Hắn tuy rằng bị trúng độc, nhưng khí thế bá đạo thì vẫn không thuyên giảm.

Độc tố trong cơ thể đột nhiên phát tác, hắn ngâm đau một tiếng. Thiếu niên lo lắng muốn trở về bên cạnh hắn, nhưng lại do dự đứng lên. Nam tử quay đầu trừng y, hạ tối hậu thư:

“Trở lại cho ta! Nếu không ta đem ngươi ném về trả lại cho sư công!”

Thiếu niên vẫn như trước lắc đầu, y nhìn vết thương của đối phương một chút, cuối cùng cắn răng xoay người chạy ra ngoài.

“Quay lại đây! Quay lại…”

Tiếng nam tử phẫn nộ gầm gừ trong sơn động truyền tới, thiếu niên mặc kệ đem thanh âm khiến y sợ hãi vứt ra sau đầu, trong rừng cây bạt ngàn chạy như điên.

Y chạy tới nơi cỏ dại mọc thành từng bụi, sau đó tìm kiếm cái gì đó trong bụi cỏ. Ánh sáng bốn phía thực mỏng manh, y chỉ có thể dựa vào xúc giác cùng khứu giác để phân biệt.

Y tìm thật lâu cũng không tìm thấy thứ mình muốn, nhưng y vẫn không chết tâm, cố gắng tìm kiếm trong bụi cỏ rậm rạp.

Bỗng nhiên, một trận thanh âm hỗn độn từ phía sau truyền tới, một đại hán giơ cao cây đuốc trong tay vọt lại đây.

“Tìm thấy rồi! Ở bên kia!”

Thiếu niên cả kinh, cuống quít chạy đi.

“Xú tiểu tử! Đứng lại!”

Đai hán thét to đuổi theo, sau lưng gã, vài tên hắc y nhân cũng cưỡi ngựa đuổi theo.

“Vây quanh y!”

“Không được để y thoát!”

Thiếu niên liều mạng chạy trốn, chạy vào sơn đạo gập ghềnh ngựa khó có thể đuổi theo.

“Bắt lấy hắn! Mau!”

Mắt thấy y sắp trèo qua một khe núi nhỏ, các nam nhân nóng vội gầm rú, một kẻ giương cung nhắm vào bóng lưng gầy yếu của thiếu niên ——

“Không cần hạ độc.”

Nam nhân bên cạnh gã dặn dò, cung thủ gật đầu, kéo căng dây cung —— vút một tiếng! Mũi tên phá không xuyên tới!

“A!” Mũi tên lợi hại xẹt qua phía sau lưng thiếu niên, y cảm thấy một trận tê dại, đổ sập về phía trước.

Vì mất đi trọng tâm nên ngã nhào xuống khe núi. Nhóm đuổi bắt y cũng kinh hãi.

“Y té xuống!”

“Mau đi xem một chút!”