Đương nhiên Trịnh Tử Hạo không biết mình ngủ ngon là vì tác dụng của thuốc ngủ, thành ra về tận nhà rồi gã vẫn chưa thôi thán phục sự kì diệu của thôi miên. Gã ước gì có thể hát ngợi ca thôi miên bằng những lời có cánh, thậm chí còn muốn nữ chính Lục Thiến sở hữu kĩ năng bá đạo này, múa bàn tay vàng đánh Đông dẹp Bắc, “củ hành” nam chính.
Nhưng ngẫm lại thì như thế không khoa học cho lắm. Để học thôi miên phải có nền tảng tâm lí học, trong khi từ đầu đến giờ gã chưa hề viết rằng Lục Thiến từng học lĩnh vực này. Giờ mà cho cổ học lại đến lúc xong xuôi thì già khú là vừa.
Chậc, hay là cho anh chàng nào biết thôi miên yêu cô quằn quại, sẵn lòng liều mình phạm pháp vì cô nhể?
Đừng chê trí tưởng tượng của Bột đại đại nhà ta bay cao bay xa, truyện của gã làm gì có dàn ý đâu, toàn sáng tác theo tâm trạng và mạch ý tưởng ấy mà.
Đòi dàn ý hả?
Mơ đi.
Lắm lúc có dàn ý cũng bằng không, bởi cứ viết đến nửa truyện là gã toàn bẻ cua rồi cũng cóc thèm quay lại.
Rõ ràng, nếu có từ nào khái quát được thì chính là “phá hình tượng[1]”. Có dàn ý cũng “phá hình tượng”, không có dàn ý cũng “phá hình tượng”, đã thế thì viết dàn ý làm gì?
Chiếu theo “tiền án tiền sự” của Trịnh Tử Hạo thì gã không phá hình tượng bao giờ, cho nên đối với gã, dựng dàn ý quá lãng phí thời gian. Dàn ý của gã ở cả trong đầu, thay đổi tùy theo diễn biến truyện.
Mười mấy ngày nay gã rất chi là cáu kỉnh nên hành động của nhân vật chính trong truyện cũng “cục súc” theo. Sau khi độc giả thấy Lục Thiến bóp bể bốn cái ly, lật tung hai cái bàn, đạp một anh giai ngã ngửa thì không thể nhịn nổi nữa.
ID: Mưa đêm lạnh lùng – 5 sao
Đại đại à, anh làm ơn cho Lục Thiến một người đàn ông tử tế đi mau lên!
ID: Môi cái con khỉ – 5 sao
Bột đại đại! Lục Thiến ngầu xỉu up xỉu down, em thích lớm!
ID: Làm qué gì vậy – 1 sao
Thật ra Lục Thiến là đàn ông, đúng không!
ID: LOVE ME – 5 sao
Dám hỏi gần đây tâm trạng Hoàng thượng kém vui ợ?
Kém cái đầu bay! Ai bảo tâm trạng ông tệ cơ? Rõ rành rành là quá tệ nhé!
Dám bảo nữ chính nhà ông là cú có gai cơ đấy! Bay không thấy cô ấy đáng yêu như một bé thỏ à? Thứ lọt tròng.
Trịnh Tử Hạo đang chuẩn bị đánh chữ thì QQ nhấp nháy. Gã đang để invi, đứa nào pm đích thị là đồ rảnh háng.
Úi, té ra là biên tập. Câu thoại vừa rồi coi như xí xóa nha! (tình tiết truyện yêu cầu thế, xin đừng liên hệ thực tế, e hèm)[2]
Gã mở khung chat ra xem, “Đại đại, gần đây anh không vui à? Nội dung truyện hơi cục súc nè.”
Tầm bậy! Ông đây có dụng ý, có ý tưởng riêng hẳn hoi, vì sao mấy người cứ nhìn bề nổi mà không chịu đào sâu?
Trịnh Tử Hạo nghĩ bụng, độc giả không hiểu đã đành, tại sao cô là biên tập của tôi mà cũng không hiểu?
Thiên thần bóng tối Thiên thần bóng tối, nghĩa đen chính là “tăm tối”. Bề ngoài của Lục Thiến là một thiên thần, nhưng từ lâu bóng tối đã che lấp trái tim côi. Ngay từ đầu cô đã không hoàn mỹ, thậm chí có thể nói là sa ngã. Thế nhưng sa ngã cũng có vẻ đẹp riêng, không hoàn mỹ cũng có khí chất riêng. Trên đời vốn chẳng có ai hoàn hảo, nếu ai đó yêu bạn thật lòng, người ấy sẽ sẵn sàng đón nhận khiếm khuyết của bạn, và sẽ không vì thế mà đối xử với bạn khác đi.
Tóm lại, mấy người không hiểu được quan điểm tình yêu của tui.
Ăn block này!
Thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Bắt đầu gõ truyện thôi.
...
Lao như điên giữa lúc nửa đêm.
Tôi muốn thoát khỏi thế giới trống rỗng này trước khi trời sáng.
Tôi không còn biết phương hướng là gì, thế giới xung quanh tôi mù mịt,
Tôi chẳng còn kí ức, chẳng còn suy nghĩ.
Tất cả những gì tôi cần là một nơi ấm cúng.
Yên tĩnh, không có ai quấy rầy.
Được thôi, tôi sẽ không khóc. Những gì anh thấy không phải nước mắt của tôi, đó chỉ là hơi nước trong cuộc sống mà thôi.
…
“Thiến Thiến.” Lương Khâu nhìn Lục Thiến đầy say đắm và chân thành. Lục Thiến cũng nhìn anh đầy thiết tha, song tâm trạng cô trĩu nặng.
Lục Thiến cắn môi, đôi mắt long lanh, “Anh phải đi thật sao? Nhưng mà… Anh ta…”
“Em đang lo lắng cho anh à?” Lương Khâu cười, “Đúng là em đang lo cho anh thật rồi.”
“Em…” Lục Thiến không dám nhìn thẳng vào anh, “Anh đã giúp đỡ em rất nhiều.”
“Em biết anh luôn sẵn lòng mà. Nếu có thể, anh muốn dành tặng em cả thế giới.” Lương Khâu nắm tay Lục Thiến, nhẹ nhàng hôn lên.
“Nhưng Lãnh Thiên Thành vừa có tiền vừa có thế. Anh ta đã hẹn gặp thì nhất định có âm mưu gây khó dễ cho anh.” Lục Thiến chặn cửa, “Em không đời nào để anh đi đâu. Cứ để em, người anh ta muốn gặp thực chất là em, để em gặp anh ta.”
“Không, làm sao anh có thể để em đi được!” Lương Khâu vén những sợi tóc mềm mại của cô ra sau tai. “Yên tâm, công ty của thằng đấy còn phải hợp tác với anh, nó không dám giở trò gì với anh đâu.”
“Vậy, anh phải cẩn thận đấy nhé.”
“Mỗi thế thôi à?”
Lục Thiến ngượng ngùng nhìn Lương Khâu. Cô nhón chân, ngập ngừng một thoáng mới hôn lên khóe môi anh, “Anh phải hết sức cẩn thận, em không muốn anh bị thương đâu.”
Lương Khâu vuốt má cô – người con gái anh yêu nhất, “Anh cũng thế.”
Cánh cửa từ từ khép lại, che khuất bóng lưng Lương Khâu và cả tầm mắt của cô.
Lục Thiến thở dài, lạnh nhạt hừ một tiếng “Một lũ ngu.” Cô rút khăn giấy lau miệng, vo viên ném vào sọt rác rồi rút điện thoại, lướt những ngón tay xinh trên phím số, “A lô, tôi đây, tôi muốn bàn chuyện hợp tác giữa chúng ta.”
Chao ôi, có vài người cứ tưởng mình là thánh thần, cứ tưởng mình có khả năng ban tặng cho người khác tất cả mọi thứ. Thế nhưng, bọn họ không hiểu thứ tôi muốn là quyền định đoạt số mệnh mình, bất kể anh có làm mưa làm gió gì đi chăng nữa, tôi cũng không sợ đâu!
…
Có lẽ vừa mới được ngủ ngon, hiệu suất làm việc của Trịnh Tử Hạo rất cao, quá trình viết lách hết sức trôi chảy, ngay cả thơ sến cũng viết một lèo.
Quả nhiên, chất lượng giấc ngủ quyết định hết thảy.
Đã đến giờ, nhấp chuột, đăng bài thành công.
Biểu tượng kèn thông báo trong QQ nhấp nháy không biết bao nhiêu lâu Trịnh Tử Hạo mới thèm mở ra xem. Số ID lạ, nhưng lời nhắn cần xác minh[3] ghi rằng, “”Đại đại! Sao anh nỡ tống biên tập của anh vào lãnh cung chớ! Khóc hmu hmu ~ “
Tâm trạng hiện giờ đã khá hơn rồi. Gã chấp nhận lời nhắn, thêm vào danh bạ, tắt QQ.
Theo lời khuyên của chuyên gia tâm lý, mười mấy ngày vừa rồi xem như là khởi đầu mới, chuyện quá khứ phải gạt bỏ hết đi. Suốt thời gian vừa qua độc giả nọ không xuất hiện nữa, cứ như thể đã bốc hơi, hoàn toàn biến mất khỏi mục bình luận.
Trịnh Tử Hạo biết chuyện này hơi khó khăn, nhưng gã buộc phải chấp nhận sự thật. Gã không hiểu sao Tăm Bông Trắng lại biến mất. Nếu lí giải theo cách thông thường thì chỉ có thể là cậu đã bỏ truyện của gã thôi.
Nhắc đến ‘bỏ truyện”, Trịnh Tử Hạo lại nổi xung, đúng là không được cả nghĩ nữa, phải phanh lại thôi. Dù sao người đấy cũng biến mất rồi, bây giờ là một khởi đầu mới.
Gã nhắm mắt lại, vận dụng phương pháp hít thở mà Lý Lê đã dạy. Hít sâu, thở đều, thong thả tự nhủ rằng tất cả đã bước sang một chương mới, thế giới này tốt đẹp như thế kia mà, buổi tối mình sẽ ngủ thật ngon.
Khi tâm trạng của một người ổn định thì hiệu quả tự kỷ ám thị là rất thấp. Ngược lại, tâm trí của một người đang bối rối sẽ có rất nhiều khoảng trống. Bản thân gã đang có nhu cầu được an ủi, thế nên khi gã tự tiếp thu những ám thị của chính mình thì não bộ cũng phản ứng, giúp gã thỏa mãn nhu cầu được vỗ về.
Lúc Trịnh Tử Hạo mở mắt ra, gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước đây gã luôn cho rằng Lý Lê là tay bịp bợm, không ngờ người ta là hàng thật giá thật, xịn ghê.
Lý Lê đang nằm xem chương trình “Tôi là thầy tướng số” bỗng hắt hơi một cái rõ to. Anh rút khăn giấy chùi mũi, tự nhủ chắc lại có bệnh nhân nào đang cảm tạ ơn đức của mình đây.
Trịnh Tử Hạo đứng dậy khỏi ghế, vươn vai duỗi lưng rồi xuống quầy bar dưới nhà. Gã rót một ly rượu brandy, tiện thể ngó nghiêng kiểm tra cửa sổ tầng một xong mới lên nhà.
Chiều nay ngủ ngon cho nên bây giờ gã chưa thấy buồn ngủ. Nhưng giờ lên giường không thể đổi, thôi thì gã sẽ nhắm mắt dưỡng thần, và cũng có thể thử thao tác của Lý Lê ở phòng khám, biết đâu lại tự thôi miên được ấy chứ.
Nhưng mà lúc đi qua máy tính gã vẫn ngứa tay muốn lướt thử. Chỉ ngó một tí rồi đi ngủ ngay ấy mà.
Xem đồng hồ nào, mới 12 giờ thôi.
Thế là Trịnh Tử Hạo mở bình luận.
ID: Tăm bông trắng
Đại đại ơi! Mị đã zìa! Cuối cùng thì tem lại là của Mị, khửa khửa khửa khửa khửa! Mừng qué! Đại đại có mừng hơm? Bụm mặt~
ID: Tăm bông trắng
Đại đại ơi! Em đã còm-men ở tất cả các chương chưa com rồi, ôi mãn nguyện quá đi mất! Đại đại ngủ ngon nha!
Mừng? Mừng cái con khỉ!
Mãn nguyện? Mãn nguyện cái búa!
Chúc ngủ ngon hả? Ngủ thế quái nào được?
Nhà ngươi có buồn để tâm đến cảm nhận của ông không?
Trịnh Tử Hạo nổi trận lôi đình, mẹ kiếp, gã đã để đời mình sang trang, nhưng gã đếch ngờ cuộc đời bẻ cua[4] gắt thế! Gã mất cả buổi chiều để lấy lại cảm hứng, thế mà chỉ một cái comment của người ta là bao công sức đổ sông đổ bể.
Hèn hạ quá thể!
Gã nốc cạn ly rượu, mắt đỏ lừ. Nhìn chằm chằm ID Tăm Bông Trắng một hồi, gã thề, nếu có ngày gặp người này, thể nào gã cũng cho một trận nên thân! Có là con gái ông cũng oánh không khác gì con trai luôn!
Chỉ vì dăm ba câu của người ta mà gã lại mất ngủ, Trịnh Tử Hạo không nuốt trôi cục tức này, gã tức cha chả là tức. Nốc thêm ly nữa, gã quyết định phải tìm bằng được IP của Tăm Bông Trắng.
Chuyện này không khó, chỉ nhoắng cái là xong. Điều khiến gã bất ngờ là IP này lại ở thành phố A, chứng tỏ ngày thường có khi bọn họ đã lướt qua nhau cả trăm tám chục lần trên đường cũng nên.
Đóng laptop, Trịnh Tử Hạo đã vạch xong kế sách.
Có IP là có thể định vị, định vị xong là sẽ tóm được người, tóm được người thì tha hồ báo thù trả đũa. Nếu là con gái ông sẽ cưa rồi đá, là con trai ông dằn mặt cảnh cáo. Hoặc là nghiêm chỉnh giựt tem hằng ngày cho ông, hoặc là đời đời kiếp kiếp ôm cái phong bì nhé, chả gì thì ông cũng xóa được comment đầu cơ mà. Tóm lại, cấm tiệt cái trò bữa đực bữa cái! Cuộc sống đúng là khó khăn vl.
Cứ quyết định thế đi.
Trịnh Tử Hạo lại uống một ly rồi lượn lên giường.
Buổi tối ngày hôm nay quá bất ngờ, thành ra cuối cùng Trịnh Tử Hạo không hề mất ngủ. Nhưng có lẽ vì gã ngủ không sâu, hoặc do có tí men trong người cộng thêm tâm trạng hưng phấn mà đêm đó gã đã nằm mộng.
Gã mơ thấy Tăm Bông Trắng. Bất chấp việc Tăm Bông Trắng là một cô em rất dễ thương, gã vẫn vật cô nàng xuống đất tẩn cho tơi bời hoa lá. Người ta thì đầm đìa châu sa, còn gã thì cứ hăm he hỏi cô còn dám lười biếng nữa không. Tăm Bông Trắng ôm đùi gã ré lên bệ hạ ơi tha cho thần thiếp, thần thiếp chừa rồi! Thỏ con khóc lóc sụt sùi nên người run bần bật theo, Trịnh Tử Hạo ghét quá mới giằng cô nàng ra. Nhỡ tay thế nào gã lại xé rách quần Tăm Bông Trắng, bớ làng nước, lù lù một bịch nước mía chính hiệu đàn ông!
Cú sốc quá khủng khiếp làm Trịnh Tử Hạo hốt hoảng bật dậy.
Lâm Mễ Lạc siết chặt chăn, mở choàng mắt, thở phì phà phì phò. Đúng là một cơn ác mộng kinh hoàng, nhưng vừa tỉnh lại cậu cũng quên luôn mình mơ thấy gì. Cậu hít sâu một hơi.
“Mễ Lạc! Mẹ hẹn bác sĩ chuyên khoa hậu môn trực tràng ở bệnh viện Ái Nam cho con rồi này, lê cái đít dậy mau lên!”