Mất ngủ, Trịnh Tử Hạo nằm sấp trên giường đến tận lúc trời sáng mới chợp mắt được hai tiếng. Cái mặt khó đăm đăm của gã làm bầu không khí xung quanh cũng nặng trình trịch theo. Vệ sinh buổi sớm xong xuôi, gã tự nấu bữa sáng, dọn dẹp, thay bộ đồ thể thao rồi lấy túi. 10 giờ hẹn đánh tennis, bây giờ là 9 giờ 20 phút, gã phải đi đón ông anh họ. Đi sớm sủa một tí cho dư thời gian. Trước khi ra cửa, gã bắn một cái tin cho ông anh rằng gã đi sớm, nếu còn chưa dậy thì nhanh cái cẳng lên.
Cách nhà Trịnh Kỳ hai cột đèn xanh đèn đỏ, gã gọi Trịnh Kỳ, “Tôi sắp đến rồi này, ông xuống luôn nhé.”
“Ể, ờ, ô kê.”
“Ông vẫn chưa dậy à?”, Trịnh Tử Hạo nổi quạu tức thì, “Tôi đã nhắn ông rồi cơ mà?”
“Xin lỗi, hôm qua đông bệnh nhân quá, một giờ hơn mới đi ngủ.” Trịnh Kỳ còn đang quấn chăn, không có cú điện thoại này có khi giờ anh ta còn chưa tỉnh nữa là đọc tin nhắn.
Trịnh Tử Hạo khó chịu cực kì. Tối qua gã trằn trọc mãi chỉ ngủ được hai tiếng, đông bệnh nhân đâu phải lí do, “Mình hẹn nhau 10 giờ đấy, ông khẩn trương lên, tôi cúp máy đây.”
Trịnh Kỳ nhìn màn hình đen thui, rên rẩm một hồi. Bệnh OCD của Trịnh Tử Hạo càng ngày càng nặng, phải chữa mới được.
Trịnh Tử Hạo đỗ xe dưới nhà Trịnh Kỳ, vừa liếc đồng hồ liên tục vừa gõ ngón tay lên vô-lăng. Lúc gã sắp sửa xông lên tóm cổ người ta xuống thì Trịnh Kỳ xuất hiện.
“Anh bảo chứ, chậm mấy phút thì chết ai.” Trịnh Kỳ đóng cửa xe, thở hổn hển.
“Ông không nhanh lên một tí được à?”
“Không thì chú bảo ông bô chuyển quách sang căn nào có sân quần đi?” Trịnh Kỳ phàn nàn, “Lần nào cũng phải sấp sấp ngửa ngửa đi chiếm cái sân kia, đúng là…”
“Có mỗi sân đó là sân trong nhà thôi.” Trịnh Tử Hạo nhíu mày.
“Ngoài trời cũng được mà.” Trịnh Kỳ nói, “Chú phải thử một lần đi chứ. Đâu thể vì lần đầu chú đánh tennis trong nhà mà cả đời cứ chơi trong nhà được. Ngộ nhỡ chú ôm cái gối nào đó ngủ một đêm, chả lẽ chú định sống cả đời với nó sao?”
Trịnh Tử Hạo lườm anh ta, “Hai chuyện khác nhau.”
“Khác chỗ nào? Anh thấy bản chất vấn đề là như thế. Anh có đứa bạn mở phòng tư vấn tâm lí, chú có muốn anh đặt hẹn giúp không? Bảo mật trăm phần trăm.” Trịnh Kỳ diễn động tác kéo khóa miệng, “Tuyệt đối không ai biết chú là ai, cũng không ai biết chú là đại thần ngôn tình.”
“Ông có tin tôi lôi ông vào truyện rồi ‘củ hành’ đến chết không?”
Trịnh Tử Hạo nhấn ga, đánh lái, làm Trịnh Kỳ xô cả vào cửa. Anh ta vội vàng thắt dây an toàn, “Nếu độc giả chú biết chú như vầy, anh cá chẳng ai thèm đọc tiểu thuyết của chú nữa đâu.”
“Sao cũng được.” Trịnh Tử Hạo không quan tâm có ai đọc truyện của mình hay không, nhưng gã rất để tâm chuyện có người chiếm phòng tập của gã.
Đến câu lạc bộ, Trịnh Tử Hạo xua Trịnh Kỳ xuống xe rồi ba chân bốn cẳng đi vào trước. Trịnh Kỳ còn thong thả ngắm vuốt, thấy Trịnh Tử Hạo sắp sửa nện mình đến nơi, anh ta mới cười nhe nhởn xuống xe, “Còn những mười phút mà.”
Vì hôm nào Trịnh Tử Hạo cũng tới tập nên câu lạc bộ cũng ghi nhớ sở thích của hội viên. Vì giờ giấc gã đến rất quy củ và không bao giờ thay đổi, phòng tập trong nhà luôn được giữ sẵn cho gã. Nếu sau giờ hẹn một tiếng mà gã không tới thì mới mở cửa cho người khác, nhưng tình huống này chưa bao giờ xảy ra.
10 giờ kém 5, Trịnh Kỳ đi vào. Anh chìa thẻ của Trịnh Tử Hạo cho lễ tân, “Sân trong nhà.”
“Vâng.” Cô em lễ tân dáng chuẩn nhập thông tin xong còn không quên ngó ra cửa, chỉ giây lát thôi đã thấy dáng người cao to rắn rỏi của Trịnh Tử Hạo. Người cao mét chín bình thường đã hiếm, vừa đẹp dáng vừa đẹp trai thì càng hiếm hơn. “Cửa mở rồi ạ.” Cô nàng nhoẻn cười hút hồn, sáng ngày ra đã gặp hai anh bảnh trai, tâm trạng hôm nay thể nào cũng phấn khởi cho mà xem.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Trịnh Tử Hạo rất tệ. Từ tối hôm qua lên giường gã đã có dự cảm xấu, cái gì cũng không vừa ý, khó ở đến nỗi mặt mày quạu cọ, chỉ thiếu điều viết “Đừng có động vào bố mày”.
Sân quần trong nhà mà đẹp như sân chuyên nghiệp ngoài trời thì tiền thuê theo giờ khá chát. Nhưng ngoài việc giá cả cố định, Trịnh Tử Hạo còn thích sân này vì nó là sân đất nện, hay còn gọi là sân mềm.
Nhìn chung trên sân đất nện, bóng thường ma sát với mặt sân nhiều hơn. Vận tốc bóng thiên chậm, nhưng những trận cầu trên mặt sân này đòi hỏi khá cao về tốc độ chạy và khả năng di chuyển, thành ra tiêu tốn khá nhiều thể lực. Trong khi đó mặt sân cứng tuy có độ nảy tốt, nhưng tốc độ bóng bật khá nhanh, phản lực mạnh, dễ gây thương tích. Trịnh Tử Hạo đánh quần vợt để giải trí chứ không hề muốn bị đau.
Gã lấy vợt của mình trong túi tennis ra – một cây Wilson BLADE 104, tay cầm có vệt mòn, nhưng Trịnh Tử Hạo đã dùng thì không muốn đổi.
“Này, chú dùng cây vợt kia hơi bị lâu đấy nhé, đổi đi được rồi! Nghía mẫu mới chưa, ngầu vật vã.” Trịnh Kỳ hú lên ở đầu kia sân.
Trịnh Tử Hạo chẳng cho là đúng, “Đắt nhất chưa chắc đã hợp với mình.”
“Chú mày phải đi khám thôi.”
“Im đi, như tôi người ta gọi là chung thủy!” Trịnh Tử Hạo đứng vững tư thế rồi dứ cái vợt về phía ông anh.
Trịnh Kỳ nảy bóng một hồi, OCD mà kêu là chung thủy, đến chịu, “Lúc nào chú chả có lí do. Thua thì tính sao đây?”
“Ông tự đi mà nghĩ, đằng nào tôi cũng chả thua.” Vì đang cáu kỉnh, gã chỉ muốn bắt đầu cho chóng bằng một cú phát bóng nhanh và mạnh. Phải trị cái thói câu giờ của ông anh mới được.
Dĩ nhiên Trịnh Kỳ chẳng khờ, “Người thua phải làm theo một yêu cầu nhé.”
“Chơi luôn.”
Hết game[1], đến lượt Trịnh Tử Hạo giao bóng. Gã chỉnh tư thế, cầm vợt chuẩn thế châu Âu[2], phát bóng thẳng vô cùng mẫu mực. Tuy nhiên, cú phát bóng này rất nhanh và khỏe, đường bóng bay thẳng với điểm rơi sâu, đòi hỏi đối phương phải trả bóng thật mạnh. Trịnh Kỳ nhìn bóng là biết ngay hôm nay Trịnh Tử Hạo khó ở.
Trận cầu kết thúc với thế trận quá chênh lệch. Trịnh Kỳ chống đầu gối thở hồng hộc, không thể tin mình chỉ thắng mỗi một game. Trịnh Tử Hạo vừa lấy khăn lông lau mồ hôi vừa cười, “Một điều kiện, hử?”
Trịnh Kỳ không còn sức mà nói.
“Sau này hễ tôi gọi điện, ông phải ra khỏi nhà ngay lập tức.”
“Chú không chơi… với anh cũng được mà.”
Không gọi ông thì đào đâu ra người nghe lời như thế. Người nhà mới dễ bắt nạt chứ lị. “Ông nhiễu sự quá đấy.”
Tắm rồi thay đồ, cô em lễ tân cứ mải ngắm Trịnh Tử Hạo xách túi tennis kí tên tính tiền. Tóc mái lòa xòa trước mặt, người gã còn hơi ẩm sau khi tắm, trông ngon nghẻ lắm luôn. Vậy mà lúc ngẩng đầu lên, gã vẫn tạo cho người ta áp lực khủng khiếp. Cô nàng lễ tân chỉ cao mét sáu thót cả tim dưới ánh nhìn của Trịnh Tử Hạo, “Cảm ơn.”
“Thả anh ở phòng khám nhé, trưa nay có hẹn.”
“Ông không ăn cơm hả?” Trịnh Tử Hạo lẳng túi tập vào cốp, “Thế nhớ gọi đồ.”
“Ờ.”
“Ê,” Trịnh Tử Hạo hỏi anh ta, “Ngày nào ông cũng nhìn ‘cửa hậu’ của người ta mà không thấy khó chịu à?”
Trịnh Kỳ cười bỉ ổi, ghé tai bảo gã, “Chú không biết đấy thôi, cứ đến lúc chổng mông nằm trên giường là mấy anh giai căng thẳng lắm, luôn mồm bảo mình thẳng tưng, cuối cùng ông nào cũng bị anh rờ cho sướng gần chết. Chú có muốn không…”
“Phắn!”
“Khửa khửa khửa!” Trịnh Kỳ cười ngặt nghẽo, “Hôm qua có một đồng chí viêm tuyến tiền liệt. Anh cho chú đoán xem kết quả như nào đấy.”
Trịnh Tử Hạo ngó ra ngoài cửa sổ, không muốn trả lời. Trịnh Kỳ là gay, còn gã thì không phải. Cái chuyện rờ lỗ hậu mà bắn á, gã cóc thèm tin.
Trịnh Kỳ thấy gã không nói gì thì tự kể, “Cuối cùng đến lúc ổng bắn, chính ổng cũng không tin vào mắt mình! Kĩ thuật của anh tốt lắm phớ hơm? Chú có muốn anh truyền thụ cho mấy miếng hơm?”
“Ông nói thêm một chữ nữa, tôi sút ông xuống đấy.”
“Xì. Rõ ràng là chú hỏi trước mà,” Trịnh Kỳ lầu bầu, “Hăm ba rồi còn không có bạn gái, chẳng bất lực thì chỉ có bê đê.”
Ờ, đúng đó, Trịnh Tử Hạo sút ông anh họ của gã xuống vỉa hè thật. Trịnh Kỳ giận tím người, hét theo con Mẹc G500, “Mai còn đánh tennis với chú thì anh đây không phải họ Trịnh!”
Trịnh Tử Hạo gí ngón tay thối về gương chiếu hậu, tiếc là Trịnh Kỳ không thấy.
Về nhà, uống nước, xem tí phim truyền hình Mỹ xong, Trịnh Tử Hạo tắt tiếng di động rồi lên giường ngủ bù, trái hoàn toàn với nếp thường. Lúc tỉnh ngủ, gã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cùng một người.
“A lô, Tiêu An à?”
Tiêu An nghe tiếng Trịnh Tử Hạo thì hỏi, “Ngủ hả?”
“Tôi tỉnh rồi, sao thế?” Trịnh Tử Hạo ra bàn, vừa bật máy tính vừa nói chuyện điện thoại.
“Tối đi tụ tập đê, có đứa bạn tôi từ bển về, tôi chủ trì.”
“Được. Nhưng 10 giờ là tôi lướt đấy.”
“Đệch! 10 giờ là lúc đời sống về đêm mới bắt đầu, ông lại về nhà là sao?”
Trịnh Tử Hạo không trả lời. Gã rất muốn đi, nhưng cứ kéo dài cái chủ đề này thì gã sẽ chẳng còn mặn mà gì. Duyên ép là duyên chẳng lành, dùng trong hoàn cảnh này không chuẩn lắm nhưng cũng đại loại thế. Tiêu An thấy Trịnh Tử Hạo im lìm lìm thì bó tay. “Được rồi, được rồi. 10 giờ, không cản ông.”
“Ờ, nổ địa chỉ đi.”
“5 rưỡi hẹn ở Hải sản nướng Giang Hiên đường Nhân Dân, bàn tôi đặt. Không cho lỡ hẹn đâu nhá!”
“Ô kê.”