21.
Đây chẳng phải là cảnh chỉ có trong truyện tranh thiếu niên “lách luật” kia sao?
Tôi sững sờ nhìn La Trác Vi. Hiếm khi tôi thấy nét bối rối mờ mịt xuất hiện trên gương mặt vốn chẳng bao giờ thể hiện nhiều cảm xúc của cô ấy. Mái tóc dài của cô rủ xuống theo trọng lực, đuôi tóc lắc lư nhẹ nhàng trước mắt tôi.
Mùi hương của cô, hơi thở của cô, sự ấm áp từ cơ thể cô,… và cơ thể mềm mại gấp vạn lần tôi từng tưởng tượng.
Thứ đầu tiên lấy lại được sự tỉnh táo từ cú va chạm không phải là lý trí mà là bản năng của cơ thể, là giác quan.
Theo bản năng, tôi định chống tay đỡ người dậy, nhưng tôi lại nhận ra cánh tay phải vừa đưa ra để bảo vệ cô ấy giờ đang ôm lấy eo cô. Xúc cảm từ cái chạm ấy quá đỗi mềm mại và tội lỗi, nó khiến suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi không phải là sự xấu hổ, mà lại là: Eo con gái thật sự nhỏ thế này sao?
Tôi vội vàng buông tay, nửa chống người dậy. Nhưng xúc cảm từ vòng tay tôi vẫn nhắc nhở rằng: vấn đề nghiêm trọng không phải là việc tôi ôm eo cô ấy, mà là La Trác Vi gần như đang ngồi lên người tôi.
Có vẻ La Trác Vi chưa nhận ra rằng điểm tựa để cô chống người dậy chính là bờ vai tôi. Mỗi cử động vội vàng của cô đều như một sự tra tấn đối với tôi.
Đúng là một sự tra tấn ngọt ngào: Đầu ngón tay cô vô tình lướt từ xương quai xanh xuống vùng bụng tôi theo từng chuyển động, xúc cảm như có như không ấy như luồng điện, gần như nổ tung trong mạch máu toàn thân tôi.
Chiếc váy vốn dài đến đầu gối của cô cũng bị sự cố vừa rồi mà hơi cuộn lên, nhăn nhúm nửa che trên đùi, trông như một bông hoa nhàu nát. Màu váy xanh sẫm tôn lên làn da trắng muốt của cô, rõ ràng chẳng hở chút gì, nhưng không hiểu sao lại còn khiến người ta khó chịu gấp trăm lần so với khi hở hết.
“…”
Nhiệt độ nóng bừng do cơn sốt nhẹ chẳng hề giảm, mà chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi có cảm giác mình sắp sôi lên giống như nồi mì đã bị nấu chín nhừ.
Chưa kể, tôi không dám ngồi dậy để đẩy La Trác Vi xuống, nên chỉ có thể tự lừa dối mình mà quay mặt đi, tránh nhìn cảnh tượng đang cực kỳ kích thích bản năng đàn ông ngay trước mắt.
Phản ứng im lặng đến mức chết lặng của tôi cuối cùng cũng khiến La Trác Vi nhận ra tư thế hiện tại của chúng tôi đáng ngại đến mức nào. Gương mặt trắng ngần của cô ửng đỏ lên rõ rệt: “…Xin lỗi!”
Câu “không sao đâu” như kiểu mất bò mới lo làm chuồng còn chưa kịp thốt ra, thì tôi bỗng đờ người.
!
Trước khi cảm giác nóng rát truyền tới nơi không nên đến, tôi đã đẩy La Trác Vi ra khỏi người mình.
22.
Cô không phải không nhận ra.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được cánh tay Thần Hàng ôm lấy eo mình, La Trác Vi đã dự cảm được tư thế sau đó của hai người sẽ mờ ám và khó xử đến mức nào.
Lúc ngã xuống, cô nghe thấy Thần Hàng hừ nhẹ một tiếng, còn bản thân bị ôm trong lòng cậu thì lại không cảm thấy quá đau đớn.
Đương nhiên phản ứng đầu tiên của La Trác Vi là mình không thể đè lên người Thần Hàng. Nhưng ánh nhìn sau cú ngã, cùng với khoảng cách đột ngột bị rút ngắn giữa hai người, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Đôi tay cô chạm vào một cơ thể ấm áp, đầy sức sống. Đó là cơ thể cô đã tưởng tượng ra không ít lần.
Trong tình huống bối rối, cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng đôi tay run rẩy lại không tuân theo sự điều khiển của ý chí. Dường như chúng còn tham luyến cảm giác mơ hồ trong giấc mơ hơn cả những mộng tưởng ngây thơ của thiếu nữ. Đầu ngón tay không kìm được mà lướt từ xương quai xanh lộ ra ngoài, rồi đến phần ngực phập phồng theo từng nhịp thở căng thẳng, sau đó tới vùng bụng mềm mại mà trước đây cô chỉ kịp thoáng thấy qua lớp áo hoodie.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua, La Trác Vi cảm nhận được Thần Hàng khẽ run lên.
Khác với sự run rẩy của cô, đó là sự kiềm chế đến cực hạn.
Cô gần như đang quỳ ngồi dạng chân trên người cậu.
Sự nhục nhã dâng trào như thủy triều, tấn công mạnh mẽ vào lòng tự tôn vốn rất nhạy cảm của cô. Nó khiến giọng xin lỗi của cô lạc đi.
Cậu sẽ phản ứng thế nào?
Trong đầu La Trác Vi hiện lên hàng ngàn giả thuyết khác nhau, nhưng cô không ngờ Thần Hàng lại đẩy mình ra.
Dù cậu đã kiềm chế lực tay, cú đẩy nhẹ lên vai cô không làm cô đau, nhưng sức sát thương của nó nằm ở tâm lý. Nó giống như một sự từ chối ngầm.
Rồi cảm giác xấu hổ trong lòng dần chuyển thành bực bội, sự tức giận có thể dễ dàng làm nước mắt trực trào. Không phải giận cậu, mà cô giận chính bản thân mình vì hành động và suy nghĩ đáng xấu hổ.
Cậu có nhận ra không?
Mình có bị ghét không?
Khi được Thần Hàng đỡ dậy, La Trác Vi không kiềm được mà rút tay ra khỏi tay cậu.
Lớp vỏ lạnh lùng của bông hoa cao ngạo bị phá vỡ. La Trác Vi không biết khuôn mặt mình lúc này có biểu cảm gì, cô cũng không dám nhìn xem biểu cảm của Thần Hàng ra sao: chỉ cần thấy chút bối rối nào trên gương mặt cậu thôi cũng đủ khiến cô muốn biến mất khỏi nơi này ngay lập tức.
Lòng tự tôn của tuổi mười bảy vừa kiêu hãnh vừa mong manh, và nhan sắc không thể bù đắp cho lòng tự tôn của cô, mà tính cách dịu dàng của cô cũng không thể làm giảm bớt điều đó, nó chỉ khiến bức tường phòng vệ trong tâm trí cô càng thêm yếu ớt.
Vì thế cô buộc phải cẩn thận xây dựng rào chắn, bởi cô hiểu rõ sự yếu đuối của mình, hiểu rằng phòng tuyến của mình không phải đá tảng, mà chỉ là những cọng rơm yếu ớt.
Tình yêu giống như một đóa hồng có gai mọc ngay trên ngực, muốn chạm vào nhưng lại bị đâm rách tay. Nó cũng giống như con thú không thể trốn tránh, một khi không chú ý là nó sẽ giẫm nát tòa lâu đài rơm mà cô dày công bảo vệ.
Nhận thấy sắc mặt La Trác Vi không ổn, Thần Hàng – người vừa bị cô rút tay ra – lập tức gọi cô lại: “Đợi đã!”
Nhưng tại sao cậu còn gọi cô lại lúc này?
La Trác Vi không nói lời nào, cô cầm lấy chiếc túi của mình trên ghế sofa. Giờ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi đây, tránh xa bầu không khí ngột ngạt mà cô gần như không thể kìm được nước mắt.
Cuối hành lang là cánh cửa mà trước đó cô từng rất mong ngóng được mở ra. La Trác Vi dừng lại, tay phải đặt lên tay nắm cửa, tay trái siết chặt quai túi.
Cánh cửa được lắp khóa điện tử an toàn, nếu không có Thần Hàng giúp thì cô không thể mở được. La Trác Vi hiểu rõ điều này chẳng khác nào đang tự lừa mình dối người, vì tiếp theo cô vẫn phải đối mặt với tất cả những câu hỏi mà Thần Hàng có thể sẽ đặt ra.
La Trác Vi khẽ nhắm mắt, cố gắng kìm nén dòng nước mắt nóng hổi đang trực trào.
“La Trác Vi.”
Quả nhiên, cậu sẽ đuổi theo. Nhưng Thần Hàng chỉ dừng lại cách cô hai bước. Cậu nhìn bóng lưng cô, cậu nhận ra sống lưng thẳng tắp ấy đang khẽ run: “Nghe mình nói trước đã…”
La Trác Vi vẫn không quay lại, cũng không đáp lời.
Cô cố hết sức kiềm chế sự run rẩy không thể tránh khỏi do cảm xúc mang lại, ánh mắt chỉ tập trung vào cánh cửa màu đen phía trước.
23.
Lưng con gái lại mảnh mai đến vậy sao?
Thần Hàng nhìn bóng dáng không chịu quay đầu của La Trác Vi, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn.
Cậu lờ mờ đoán được nguyên nhân của phản ứng đột ngột này, dù không chắc chắn lắm. Khoảnh khắc cậu vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cậu đã nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô.
Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng của cô không mang vẻ ngượng ngùng, mà là hoảng hốt, bối rối, kèm theo một chút khó xử, như thể bí mật nào đó của cô vừa bị phát hiện.
La Trác Vi – người đã mất đi vẻ ngoài ngoan ngoãn bình thản ngày thường – bỗng trở nên sống động đến không ngờ. Cô không còn là đóa sen trên đỉnh tuyết sơn, mà là bông diên vĩ trong mùa mưa – mỏng manh nhưng mang vẻ đẹp của thế tục.
Một vẻ đẹp không thể dùng lời để miêu tả, và cũng không thể nào bỏ qua.
“Nghe mình nói trước, được không?”
Thực ra, cơn chóng mặt do sốt nhẹ gây ra cũng không phải là ít, cộng thêm sự cố vừa rồi, nên Thần Hàng hiện giờ vẫn còn cảm thấy cực kỳ mông lung quay cuồng.
Nhưng cậu không thể không quan tâm đến sự bất thường của La Trác Vi.
Dù La Trác Vi kiên quyết quay lưng về phía cậu, nhưng Thần Hàng vẫn cảm nhận được cái run nhẹ của cô như đã dội thẳng vào tim mình.
Cô đang khóc sao?
Chuyện vừa rồi nếu đứng từ góc độ con gái có lẽ rất khó chịu, vì phải ôm nhau như thế với một chàng trai.
Chắc là cô cảm thấy khó chịu rồi.
Khó chịu vì bị cậu chạm vào, hay khó chịu vì bị cậu đẩy ra?
Những suy nghĩ lộn xộn nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu, Thần Hàng không biết nên hỏi thế nào, thật lòng mà nói thì cậu cũng chẳng thể hỏi hết được.
Cậu chỉ có thể thử thăm dò bằng cách nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay La Trác Vi. Lực nắm rất khẽ, cẩn thận từng chút một, cố gắng khiến cô quay mặt lại về phía mình.
Cô không phản kháng.
Chỉ là, khi thuận theo lực tay mà quay lại, trên gương mặt của La Trác Vi vẫn còn những giọt nước mắt đang lăn dài.
Lần đầu tiên thấy con gái khóc, Thần Hàng hoàn toàn bối rối. Phản xạ đầu tiên của cậu là muốn buông tay ra: “Xin lỗi.” Nhưng bàn tay cậu lại bị những ngón tay lạnh ngắt của La Trác Vi nắm lại.
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Cùng với lời xin lỗi của Thần Hàng, còn có La Trác Vi – người đang lặng lẽ rơi lệ.
“Xin lỗi…” Dường như lúc này La Trác Vi mới nhận ra mình đang khóc. Bàn tay đang cầm túi của cô đã buông lỏng từ lâu, để mặc chiếc túi rơi lộn xộn xuống sàn nhà cạnh cửa ra vào. Cô dùng tay còn lại cố gắng quên đi những vệt nước mắt trên gương mặt, nhưng cuối cùng cũng bất lực, không kiểm soát được, nên đành từ bỏ.
Thần Hàng trước mặt cô có vẻ còn bối rối hơn, dáng vẻ không biết làm gì nhưng vẫn cố vụng về muốn an ủi của cậu khiến La Trác Vi lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.
Cậu còn xin lỗi vì điều gì nữa chứ? Trong hoàn cảnh này vẫn đối xử dịu dàng với cô như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Ánh mắt của cậu khiến La Trác Vi cảm thấy như mình không còn chỗ để trốn tránh. Cô gần như đã dùng hết dũng khí còn sót lại, giọng nói như đang liều lĩnh đặt cược tất cả trước khi bị tuyên án: “Mình… có bị cậu ghét không?”
24.
Mình có bị cậu ghét không?
Đây vốn không phải là câu hỏi mà La Trác Vi nên hỏi.
Câu hỏi này, cùng với dáng vẻ La Trác Vi cúi đầu nhẹ nhàng lau đi nước mắt của mình, đều khiến người khác khó mà phân biệt được cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay yếu đuối.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu được lý do cho sự khác thường của cô qua câu hỏi đột ngột đó: Là do hành động đẩy cô ra vừa rồi khiến cô hiểu lầm.
Cô ấy vẫn đang khóc, nhưng ở lối vào vốn quá hẹp đối với cả hai, ngoài tủ giày thì cũng chẳng còn thứ gì khác. Có lẽ là do bầu không khí, hoặc do cơn sốt nhẹ khiến đầu óc tôi không tỉnh táo. Theo phản xạ, tôi nâng bàn tay còn lại không bị cô nắm lấy lên, cẩn thận dùng ống tay áo hoodie lau nước mắt cho cô: “Không đâu.”
“Ngược lại câu này đáng ra phải để mình hỏi.” Khoảng cách giữa hai người, nếu vượt quá một lần thì đã là quá giới hạn, còn nếu vượt quá lần thứ hai thì có phần như đập vỡ mọi rào cản. Khoảng cách bị kéo gần lần này khiến tôi cũng thấy hồi hộp, nhưng bây giờ việc “ngăn” nước mắt của cô quan trọng hơn: “Vừa rồi đẩy cậu ra… xin lỗi nhé.”
Tôi không nói ra được rằng đẩy cô ra là vì tôi sợ mình sẽ không kiểm soát nổi bản thân mà phản ứng.
Khi đang cố giải thích lòng vòng, ánh mắt tôi lại dừng lại trên khuôn mặt hơi ửng đỏ mà tôi vừa lau của La Trác Vi. Ánh mắt dần dịch lên, và tôi chạm phải ánh mắt ngập nước của cô. Ống tay áo của tôi chỉ còn vài giọt nước mắt ẩm ướt, nhưng nước mắt của cô thì không biết đã ngừng rơi từ lúc nào.
Cô nhìn tôi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên mặt tôi.
“…”
Nhận ra điều gì đó, tim tôi bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo, đập thình thịch.
Dừng lại đi.
Lý trí còn sót lại cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, nhưng cảm xúc sớm đã bị cơn xao xuyến khi nãy làm cho nhũn ra, tan chảy như ly bia nổi bọt, mang theo hơi men chầm chậm trôi vào đại não.
Dừng lại đi mà.
Bàn tay vốn chỉ giơ ngang để lau nước mắt cho cô khẽ đổi hướng, ngón tay phải của tôi không kiểm soát được mà chạm vào bên trái khuôn mặt cô.
Dừng lại…
La Trác Vi từ từ nhắm mắt lại.
A, chết tiệt.
Làm sao mà dừng lại được nữa chứ.
Tôi hôn cô ấy.