16.
“Thần Hàng, mai gặp lại.”
La Trác Vi nói vậy, rồi quay đầu lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh sáng từ dòng xe cộ không đủ sáng, chỉ mờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô, khiến vẻ ngoài của cô trong bóng tối trở nên vô cùng non nớt, dễ dàng khơi gợi lên cảm giác lạ kỳ làm tim người ta đập nhanh hơn.
Trong mắt cô ấy có cảm xúc mà tôi chưa từng thấy. Nó đang đấu tranh, do dự không biết có nên bộc lộ ra hay không.
Tôi khựng lại, rồi chợt nhận ra cảm xúc đó là gì.
Luyến tiếc. Đó là sự luyến tiếc.
Ngay sau đó, ý nghĩ ập mạnh trong đầu tôi là sự hoang mang cực độ, và cả sự lúng túng. Hiện tại đối với tôi mà nói, con gái là một sinh vật khó nắm bắt. Lời nói và ánh mắt của họ, dù kín đáo hay thẳng thắn thì đều có hàng ngàn cách để giải thích khác nhau.
Cô ấy đang luyến tiếc điều gì?
Tôi cố gắng dùng tình bạn để giải thích hành vi của La Trác Vi. Nhưng đột nhiên có một giọng nói sâu thẳm trong đầu xuất hiện, nó xúi giục tôi suy nghĩ theo hướng mơ hồ khác: Cậu hiểu mà.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy luyến tiếc điều gì đó, cậu chắc chắn hiểu.
Sự tự mãn, thậm chí có chút ác ý này dễ dàng chi phối tôi, và cơ thể phản ứng nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ vừa mới hình thành.
Khi tôi kịp phản ứng lại, thì tôi đã nắm lấy cô ấy, siết chặt lấy cổ tay vốn dĩ trong mắt tôi nó cực kỳ mảnh khảnh, thậm chí trông như dễ dàng gãy vỡ: “Cậu định đi ngay bây giờ sao?”
La Trác Vi khẽ lắc đầu, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “…Không đi nữa.”
Câu trả lời mà cô ấy không nên trao cho tôi đã khiến thứ gì đó trong lòng tôi chẳng hề do dự và bùng nổ.
Con phố ồn ào này, tiếng xe cộ tấp nập trên đường, đèn tín hiệu đỏ xanh liên tục thay đổi, bảng chỉ dẫn trạm xe buýt, và cả chiếc xe buýt mà cô ấy lẽ ra phải bắt, tất cả đều không nên tồn tại vào khoảnh khắc này.
Thế rồi tất cả chúng biến mất, vừa khó hiểu nhưng cũng hợp lý một cách kỳ lạ.
Thay vào đó là cánh cửa ra vào quen thuộc, cánh cửa bị đóng sầm lại, và La Trác Vi bị tôi ép giữa tôi và cánh cửa đó.
Nhiệt độ từ cơ thể cô truyền đến từ nơi tiếp xúc, sự vùng vẫy yếu ớt không tự chủ của cô khiến máu tôi sôi sục, đốt cháy chút lý trí mong manh còn sót lại.
Chỉ một nụ hôn liệu có thể đủ?
Ánh mắt đầy lưu luyến của cô ấy trước trạm xe buýt chính là mồi dẫn mà lẽ ra phải bị lên án. Qua ánh mắt giao nhau, dòng điện chạy xẹt qua khắp cơ thể, đào xới hết những ảo tưởng không đứng đắn của một chàng trai trẻ – thứ vốn được chôn giấu dưới vẻ ngoài tự kiềm chế và dè dặt.
Nụ hôn đầu tiên vốn nên là vụng về, dò dẫm, nhưng đầy dịu dàng.
Thế nhưng, khoảnh khắc này lại là một nụ hôn vượt quá tất cả giới hạn. Nó cuồng nhiệt, say mê, táo bạo, thậm chí có chút mất kiểm soát và thô bạo, đến mức đầu lưỡi của tôi cũng hơi tê đi.
Ban đầu chỉ là nắm lấy vai cô để cô không vùng vẫy quá mức, nhưng đôi tay tôi cũng lạc lối trong cái nóng mơ màng ấy. Ngón tay tôi trượt dọc theo sống lưng đang run rẩy không thể kiềm chế của cô, chạm đến phần xương sống hơi lõm xuống, rồi cuối cùng dừng lại ở nơi chiếc áo sơ mi và váy đang bó chặt lấy eo.
Tay còn lại của tôi thì tranh thủ lúc cô ấy hít lấy chút không khí mà khẽ đưa lên giúp cô ấy lau đi vệt nước ở khóe môi không biết là của ai nữa.
Lý trí vốn đã “thắt cổ tự tử” giờ chỉ còn lại chút đáng thương ít ỏi, để ngăn không cho bàn tay tôi đang đặt trên eo cô ấy thò vào bên dưới vạt áo sơ mi.
“Thần… Thần Hàng…”
Bàn tay La Trác Vi yếu ớt nắm lấy cánh tay tôi, ngón tay co lại, cảm giác đau nhói do móng tay cô ấy hơi cắm vào da khiến một ý nghĩ nào đó trong lòng tôi càng đáng xấu hổ mà… sôi sục hơn.
Trong bầu không khí như này, ngay cả việc hỏi han cũng phải kề sát vào chán nhau. Thậm chí tôi còn có thể nhận ra giọng nói của mình đã mất đi sự trong trẻo vốn có: “Em ổn chứ?”
“Không sao đâu…”
Chân La Trác Vi mềm nhũn, gần như sắp ngồi lên đầu gối trái đang chen vào dưới làn váy cô ấy của tôi.
Tôi nghe thấy cô ấy nói: “… Cậu tiếp tục đi.”
17.
Câu nói không thể tin nổi được thốt ra từ miệng La Trác Vi hệt như trận mưa rào đổ xuống, nó khiến tôi bừng tỉnh ngay lập tức.
Tôi hơi mơ màng ngẩng mặt lên từ đôi tay đang đan chéo của mình, kèm theo đó là cảm giác đau nhức, ê ẩm ở lưng. Tôi nhíu mày vươn người. Nằm ngủ gục trên bàn học như thế chắc chắn sẽ khiến lưng và eo đau nhức. Tôi cố gắng cử động mạnh hai bên cánh tay.
Vừa nãy là tôi ngủ quên à.
Tiếng cười đùa của các bạn học trong giờ ra chơi dần trở nên rõ ràng hơn. Động tác xoay vai của tôi đột nhiên khựng lại, tôi ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn La Trác Vi đang ôm cuốn vở đứng trước mặt. Tôi há miệng ra nhưng không thể nói thành lời, cuối cùng tôi đành bỏ tay xuống, gãi đầu ngại ngùng: “Haha… Vừa nãy ngủ quên mất. Cậu gọi mình à?”
“Chào buổi sáng nhé.” Cô ấy như không nhịn được cười, rồi đùa với tôi. Trong ánh mắt nhìn tôi của cô ấy hiện lên nét cười khiến người khác không thể rời mắt: “Cậu quên nộp bài tập tiếng Anh rồi.”
Gương mặt thanh thuần nghiêm túc của La Trác Vi hoàn toàn khác biệt với cô gái trong giấc mơ – mặt ửng đỏ, thở dốc, thậm chí khóe môi cũng đỏ lên.
“Mình, mình xin lỗi.” Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại so sánh kiểu tệ hại kiểu đấy ở trong đầu, suýt nữa thì tôi không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật. May mắn thay, phản xạ đã được rèn luyện bấy lâu nay khiến hành động của tôi trông có vẻ vẫn bình thường.
Tôi cười trừ, rút cuốn vở bài tập bị kẹp dưới sách toán đưa cho La Trác Vi: “Đây.”
Rồi tôi đứng dậy, bước đi nhanh như bay, gần như là trốn thẳng vào nhà vệ sinh.
Đúng là mất mặt chết mất, tôi chống hai tay lên bồn rửa mặt, rồi nhìn vào gương. Tôi gần như giật mình trước chính mình – khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt bừng bừng xấu hổ.
Tôi thở dài, vặn vòi nước, hứng lấy một vốc nước lạnh tạt mạnh vào mặt, sau đó cứ thế lặp lại rửa mặt như rửa xoong nồi đến hai ba lần.
Thần Hàng ơi Thần Hàng, dạo này mày đúng là ngày càng không ổn rồi. Mơ thấy bạn học, thậm chí còn làm rất nhiều việc quá đáng, khó nói thành lời với cô ấy.
Điều tệ nhất có lẽ là phản ứng sinh lý. Khi lý trí của tôi đang kiểm điểm bản thân sâu sắc về giấc mơ tràn đầy dục vọng vừa tỉnh dậy, thì cơ thể lại hoàn toàn phản bội bộ não, nó kích thích đến nỗi không thể bỏ qua, thậm chí còn khiến tôi bực bội đến phát điên.
Tôi thật sự muốn đâm đầu vào tường chết cho xong.
Tôi tự nhốt mình vào phòng kín, tựa lưng vào cửa, cực kỳ xấu hổ mà chờ đợi cơn kích động này qua đi.
Điều đáng chết nhất là các dây thần kinh cảm giác liên tục bị nấu chín bởi một nguồn nhiệt không ngừng dội tới. Giống như con ếch bị bỏ vào nồi nước ấm, bức bối nhưng bất lực.
Sao lại vô dụng thế, không thể bình tĩnh lại chút được à?
Tôi tức giận nghiến răng, đưa tay lên sau gáy muốn xoa cái cổ đang đau nhức, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay lại khiến tôi giật mình.
Không phải chứ, bình thường cũng không hưng phấn đến mức nóng cả người thế này chứ?
Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy hơi chóng mặt, hơi thở cũng nóng rẫy…
Tôi hít một hơi thật sâu, bực bội tự hỏi mình phải đợi bao lâu trong cái phòng kín đáng chết này. Rồi khi cảm xúc dần dịu lại, tôi trốn học và đi thẳng tới phòng y tế của trường.
Chiếc nhiệt kế vô cảm hiện lên con số: 37.8℃.
“Có lẽ bị cúm rồi đấy. Dạo này trời trở lạnh, nhưng nhiều nam sinh không chịu mặc thêm áo để chơi thể thao, em không phải người đầu tiên đâu.” Bác sĩ trường nhìn con số trên nhiệt kế, ngồi trở lại bàn làm việc rồi lấy đơn xin nghỉ từ trong ngăn kéo ra, sau đó viết lý do xin nghỉ là bệnh trên đó: “Dạo này nhiều người bị cảm cúm, để tránh lây lan cho học sinh khác nên không thể để em ở phòng y tế truyền nước biển được.”
Tôi nhận lấy đơn rồi bỏ vào túi áo khoác: “Không sao ạ.”
Nhìn bệnh lý trên đơn xin nghỉ, những dòng chữ chẩn đoán lại khiến tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn cái nóng do bệnh gây ra. Thêm vào đó sự xấu hổ không giải thích được từ tận đáy lòng, tôi thật sự không muốn quay lại lớp học.
Rời khỏi phòng y tế, tôi đưa đơn xin nghỉ cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi thẳng đến bệnh viện.
Cảnh vật phản chiếu lên cửa sổ dần lướt nhanh qua, đồng thời nó cũng phản chiếu một nửa khuôn mặt tôi tựa vào cửa kính. Tôi hơi đau đầu nhắm mắt lại, rồi sau đó lại cảm thấy cực kỳ áy náy và xấu hổ vì cơn sốt đến bất chợt này.
Cơn cúm đến ngay sau giấc mơ kia, nó đã mang một sắc thái không bình thường. Thay vì nói đây là sự trừng phạt nhỏ của hệ miễn dịch đối với việc tôi không chăm sóc bản thân, thì nó lại giống như cơn sốt cao xuất phát từ sự không muốn thừa nhận cảm giác lãng mạn đầy mộng mơ của tôi đối với bạn cùng lớp.
18.
Ghế ngồi phía trước trống trơn.
Từ lúc Thần Hàng rời khỏi lớp học, đến gần giờ tan học, La Trác Vi vẫn chưa thấy cậu quay lại.
Thực ra, cũng chỉ mới qua ba tiết học thôi. Nhưng một khi nhận ra không còn bóng dáng của người ngồi phía trước luôn cố gắng cúi người để mình có thể nhìn rõ bảng nữa, La Trác Vi lại cảm thấy lạ lẫm, kèm theo chút mất mác nho nhỏ.
Cô ngước nhìn giáo viên chủ nhiệm đang hăng say giảng bài toán, giáo viên phát hiện ánh mắt cô thì hào hứng gọi tên học sinh ưu tú này lên bảng làm bài.
La Trác Vi ngoan ngoãn bước lên, cầm phấn lưu loát viết ra cách giải.
Trên mặt cô không lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng tâm trí lại đã thoát khỏi lớp học từ lâu. Từ thái độ không để ý đến chỗ ngồi trống trơn của Thần Hàng của giáo viên chủ nhiệm, chắc là cậu không trốn học đâu.
Cậu bị bệnh sao?
Cô nhớ lại ánh mắt mơ màng, hơi ngơ ngác của cậu khi bị cô đánh thức.
La Trác Vi nhẹ nhàng đặt viên phấn xuống, rồi cụp mắt.
Thì ra đôi mắt đỏ hoe và ánh mắt như bị ngâm nước của cậu đều là dấu hiệu của việc bị bệnh. Nhưng lúc đó, cô lại chỉ mãi đắm chìm trong khoảng cách gần gũi và bầu không khí thân mật ấy, thậm chí cô còn xao động khi nhận ra dưới mắt trái của cậu có một nốt ruồi lệ nhỏ.
Sao cô không phát hiện ra ngay từ đầu nhỉ?
La Trác Vi hối hận nghĩ: Giá mà khi đó cô hỏi thêm cậu một câu thì tốt biết bao.
Sự hối tiếc đó kéo dài đến tận cuối giờ, khi lớp trưởng ôm một xấp bài tập đặt lên bục giảng, đếm xong rồi phân phát theo từng hàng.
“Thần Hàng xin nghỉ gấp quá, đi mà không mang theo cặp sách.” Lớp trưởng có quan hệ khá tốt với La Trác Vi, nên sau khi đưa bài cho cô thì thuận miệng nói vài câu: Mấy bài này chất đống lại, đến lúc bổ sung thì cũng mệt đó. Giáo viên bảo bài này khá quan trọng, ngày mai sẽ giảng kỹ trên lớp..
Ánh mắt của La Trác Vi nhìn về phía bàn của Thần Hàng theo bản năng. Lớp trưởng cũng không quan tâm cô có đáp lại hay không, vẫn tiếp tục nói một mình: “Đáng ra nên nhờ bạn cậu ấy mang giúp sách về.”
“Mình nhớ hình như Lâm Hạo Uyên lớp A7 có quan hệ rất tốt với Thần Hàng nhỉ? Hình như là bạn thân từ bé.” Có lẽ liên tưởng tới gương mặt nổi tiếng đẹp trai trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Hạo Uyên lớp A7, mắt của lớp trưởng bỗng ánh lên chút ngại ngùng, cô nàng cười xấu hổ rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “Nhưng mà cậu ấy thường xuyên không có ở lớp, muốn nhờ cũng khó mà tìm được.”
Bàn tay đang giúp phân phát bài kiểm tra của La Trác Vi bỗng chợt dừng lại.
“Xin lỗi, mình đột nhiên nhớ ra có chút việc…”
La Trác Vi nhanh chóng phát nốt số bài còn lại, sau đó vội vàng cầm lấy chiếc cặp đã thu dọn sẵn từ trước. Cô gật đầu với lớp trưởng, rồi tiện tay cầm luôn bộ đề trên bàn của Thần Hàng, mặc kệ tiếng gọi ngỡ ngàng của lớp trưởng từ phía sau mà bước nhanh về phía lớp A7.
Cô đột nhiên muốn tham gia một ván cược lớn liên quan đến lòng tự tôn của mình. Giống như việc ngồi trên một chiếc bập bênh, cảm giác giằng co giữa lên xuống khiến cô khó chịu. Cô cần một cơ hội để phá vỡ sự cân bằng hiện tại.
Cũng giống như vậy, sự dè dặt và can đảm của một thiếu nữ là hiếm hoi vô cùng. Cô đặt hết mọi quả cân bạc của mình lên chiếc bàn cân thăng bằng lần này, rồi khéo léo trao quyền quyết định cho Lâm Hạo Uyên – người trước đây đã từng mập mờ trêu đùa cô.
Cô nghĩ, đây cũng xem như một sự đáp trả nho nhỏ cho những lần cậu ta nhắn tin vớ vẩn cho cô trước đó.
Cũng có lẽ là ông trời chiếu cố, khi cô đến trước cửa lớp A7, Lâm Hạo Uyên – người vốn dĩ thường biến mất ngay sau khi tan học – lại đang ở đó. Cậu ta đứng trò chuyện với một cô gái khác ngay trước hành lang cửa lớp. Gương mặt điển trai và thái độ gần gũi của cậu ta dễ dàng khiến cô gái kia đỏ mặt và cười ngượng.
La Trác Vi dừng lại, giữ một khoảng cách lịch sự. Cô thoáng nhìn cô gái đang gần như dựa vào ngực Lâm Hạo Uyên, rồi nhanh chóng dời ánh mắt sang người mà mình đang tìm: “Lâm Hạo Uyên, mình có việc muốn tìm cậu.”
“Hi.” Lâm Hạo Uyên thoải mái mỉm cười, tự nhiên chào lại cô.
Việc La Trác Vi đột nhiên tìm dường như không làm Lâm Hạo Uyên bất ngờ chút nào. Như thể cô không phải là người trước đây đối xử lạnh lùng với cậu ta. Khi ấy thậm chí cô còn chỉ đáp lại lời chào của Lâm Hạo Uyên bằng cái gật đầu lạnh nhạt.
Lâm Hạo Uyên mỉm cười, để lộ hàm răng với chiếc răng nanh đầy thu hút, gương mặt đẹp trai đến lóa mắt. Nhưng đôi mắt đào hoa lại khiến cho khí chất của cậu ta luôn phảng phất chút gì đó cợt nhả, không đứng đắn: “Không ngờ cuối cùng mình cũng lọt vào mắt xanh của đoá hoa cao ngạo nhỉ?”
Đối với Lâm Hạo Uyên mà nói, câu nói này hơi châm chọc. Bởi cậu ta hiếm khi nói như thế với con gái, nhất là đối với một người có nhan sắc tuyệt vời như La Trác Vi.
Cô gái đứng bên cạnh Lâm Hạo Uyên đỏ bừng cả mặt, lùi lại một bước, đôi mắt chớp chớp vừa hồi hộp vừa phấn khích mà chăm chú nhìn cảnh tượng cặp trai tài gái sắc đứng cạnh nhau trước mặt.
Ngay sau câu đùa có phần khiêu khích ấy của Lâm Hạo Uyên, cô gái kia vội vàng lấy tay che miệng, nuốt lại tiếng kêu kinh ngạc, lòng hiếu kỳ bùng lên mãnh liệt. Cô gái cẩn thận quan sát hai người họ, cảm giác không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng hơn.
Cậu ta làm vậy là cố ý. La Trác Vi gần như lập tức nhận ra, từ lúc nhìn thấy nụ cười của Lâm Hạo Uyên, cô đã ý thức được rằng có lẽ sự châm chọc này chính là một kiểu trả đũa nho nhỏ vì lần trước cậu ta bị cô từ chối thẳng thừng.
“Phải, mình tìm cậu.” La Trác Vi cũng cười, nhưng chỉ là nụ cười lịch sự xã giao, thậm chí đôi mắt đẹp của cô còn không cong lên: “Mình đến để đưa cái này cho cậu.”
La Trác Vi đưa tập bài tập được gọi là quan trọng về phía Lâm Hạo Uyên, rồi nhìn thẳng vào cậu ta: “Giáo viên dặn ngày mai lên lớp sẽ giảng, nên phiền cậu nhớ mang nó cho Thần Hàng.”
Khi nói, vẻ mặt cô vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng đặc trưng của đoá hoa cao ngạo. Gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô khi nghiêm túc thì càng làm cô toát toát lên vẻ uy nghiêm, khiến người khác không dám xâm phạm.
“Cậu ấy bị sốt, chắc không thể làm bài được đâu.”
Lâm Hạo Uyên ngẫm nghĩ về giọng điệu hơi nhấn mạnh của La Trác Vi, rồi nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hơi nheo lại, cố ý đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ: “Mình có đưa qua cũng chỉ phí công vô ích, mất thời gian, phiền lắm.”
“Vậy thì không làm phiền bạn học Lâm nữa.” Sắc mặt La Trác Vi vẫn không thay đổi. Cô khẽ thở ra một hơi, nhíu mày tỏ vẻ như suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì để mình…”
Lâm Hạo Uyên cười tít mắt, ngắt lời cô: “Nhưng mà, tất nhiên mình rất vui được giúp cậu.”
La Trác Vi sững sờ, còn Lâm Hạo Uyên đã chìa bàn tay ra, làm động tác muốn nhận lấy bài tập. Trên mặt cậu ta vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng trong mắt La Trác Vi, nụ cười ấy lại đầy vẻ không có thiện ý, rõ ràng là muốn trêu chọc.
“Vậy thì phiền cậu rồi.” Cô cũng đưa tay ra, định trao tập bài cho Lâm Hạo Uyên.
Thật ra, dù Lâm Hạo Uyên có đồng ý hay không, cô cũng sẽ không buồn. Chỉ là… trong lòng cô vẫn hơi không thoải mái, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy tiếc nuối khó diễn tả – ban nãy, cô thực sự muốn nói rằng, cô có thể làm giúp.
Rồi La Trác Vi trơ mắt nhìn bàn tay vươn ra của Lâm Hạo Uyên chỉ là để quàng qua vai cô gái mà hai người họ quýt nữa bỏ quên, sau đó kéo người ta – đang đỏ bừng mặt, không biết phải làm gì – vào lòng: “Nhưng mà…”
“Như cậu thấy đấy, giờ mình không thể rời đi được.” Lần này, Lâm Hạo Uyên thực sự bật cười thành tiếng, nụ cười gian xảo mà đầy ác ý.
Cậu ta thỏa mãn nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của La Trác Vi, mặt không đỏ, tim không loạn, khả năng nói dối không chớp mắt quả là đỉnh cao: “Cô gái này đang bám chặt lấy mình, mình không thể nào đi đưa bài giúp được rồi.”
Cái tên này!
Ngay cả La Trác Vi – người đã luyện được bản lĩnh bình tĩnh trước những tên vô lý từ lâu – cũng gần như không thể kiểm soát được cơn giận trong lồng ngực khi nhìn thấy thái độ vô lại của Lâm Hạo Uyên. Cô khẽ nhíu mày, định quay đi, không muốn tiếp tục dính dáng đến cậu ta nữa.
“La Trác Vi, cậu định đi thật sao?”
“Chờ đã, chờ đã. Đừng giận mà, nghe mình nói thêm một câu nữa được không?” Đoán được trước phản ứng của cô, Lâm Hạo Uyên cười như con mèo vừa ăn vụng được miếng ngon, cố tình lớn giọng theo bóng lưng của cô: “Mình vốn định nợ đóa hoa kiêu kỳ của chúng ta một món nợ ân tình, nhờ cậu ấy giúp mình mang bài tập này… đưa đến căn hộ của Thần Hàng.”
Cậu ta nhướng mày, vui vẻ nói: “Thế nào, ý kiến này được chứ?”
Bước chân rời đi của La Trác Vi chợt khựng lại.
… Có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã nhìn thấu ý định của mình rồi.
Dứt dòng suy nghĩ ngắn ngủi, La Trác Vi đứng yên lặng trước cánh cửa tối om, lùi một bước nhỏ rồi nhìn vào số nhà trên cửa: 513.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay lên nhấn chuông cửa, tay kia cầm chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình.
[Lâm Hạo Uyên lớp A7: Tòa E, số 48, đường Nam Ước Nhị, căn hộ số 513 là địa chỉ của Thần Hàng.]
[Lâm Hạo Uyên lớp A7: Cậu ấy ở một mình.]
***
Lời của tác giả:
Lâm Hạo Uyên: Một người tốt và đẹp trai như mình, ngoài mình ra còn ai nữa chứ?
La Trác Vi: …