14.
Vị trí ngồi gần cửa sổ có tầm nhìn rất tốt, và vì lớp 11A3 ở tầng hai, nên từ chỗ của La Trác Vi nhìn ra là có thể thấy rõ sân thể dục và bốn sân bóng rổ bên cạnh.
La Trác Vi là một học sinh gương mẫu được tất cả giáo viên tin tưởng. Sau giờ học, cô thường hay bị thầy cô giữ lại để giúp đỡ làm vài việc.
Đôi khi người ở lại còn có cả lớp trưởng, nhưng đôi khi chỉ có một mình cô.
Một khi lớp học trở nên yên tĩnh, âm thanh náo nhiệt từ sân bóng bên dưới cửa sổ sẽ trở nên rõ ràng hơn. Tiếng bóng đập mạnh vào mặt sân nhựa, tiếng giày chơi bóng ma sát tạo nên những âm thanh chói tai ngắn ngủi, cùng với đó là những tiếng cười loáng thoáng của các nam sinh.
Những cậu nam sinh độ tuổi dậy thì tràn đầy năng lượng không có chỗ phát tiết lại có niềm đam mê mãnh liệt với bóng rổ đến mức kỳ lạ. Ngoại trừ những ngày mưa hay nghỉ đông nghỉ hè ra, bốn sân bóng đó lúc nào cũng bị một nhóm nam sinh chiếm cứ.
“Nam sinh ồn ào quá.”
La Trác Vi vẫn nhớ, lớp trưởng – cũng là một cô gái như cô – từng nhỏ giọng phàn nàn như thế. Lớp trưởng vừa nói mà tay vẫn liên tục bấm ghim tập bài tập kỳ nghỉ: “Cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Cô có thể hiểu những gì lớp trưởng nói: So với nữ sinh, nam sinh ở độ tuổi này giống như một chiếc máy chạy không ngừng nghỉ, hay một loài động vật hoang dã không bao giờ biết mệt mỏi.
Cơ thể đang phát triển nhanh chóng cùng với sức lực ngày càng tăng đều, thấy thế nào thì cũng là biểu tượng của sự thô bạo và hoang dã. Dù họ có nghĩ vậy hay không, song không thể phủ nhận rằng, nam sinh đang ở giai đoạn biến đổi đồng nghĩa với sự nguy hiểm.
Bởi vì họ đã không còn giống như khi còn nhỏ nữa. Sự khác biệt giữa nam và nữ ở giai đoạn này đã được đánh dấu rõ ràng.
“Ừm.” Đối với La Trác Vi lúc đó mà nói, những âm thanh náo nhiệt ngoài cửa sổ chẳng qua chỉ là một thứ âm thanh nền có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Vậy từ lúc nào những tiếng ồn đó đã không còn là thứ có thể bị bỏ qua?
Và lại từ lúc nào thì cô bắt đầu bận tâm liệu hôm nay sẽ chỉ có cô ở lại, hay sẽ có ai khác nữa?
La Trác Vi bối rối nhận ra mong muốn ẩn sâu trong lòng mình: Cô dần dần khao khát khoảng thời gian sau giờ học chỉ thuộc về riêng mình.
Nếu không có ai khác, cô có thể ngồi ở chỗ của mình, từ từ phân loại những bộ đề nhàm chán rồi dùng dập ghim ghim chúng lại. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn sân bóng rổ qua cửa sổ.
Thần Hàng đôi khi sẽ chơi bóng ở đó cùng bạn bè.
Trong hoàn cảnh toàn nam sinh như vậy, dáng vẻ của Thần Hàng khác hẳn với lúc ở trong lớp và khi đứng trước mặt cô.
Nếu như nói Thần Hàng mà La Trác Vi quen thuộc là một chàng trai dịu dàng và cẩn trọng, vậy thì Thần Hàng mà La Trác Vi nhìn thấy qua khung cửa sổ đã xé toang lớp vỏ kiềm chế đó, để lộ ra một phần tính ngông cuồng chỉ có ở những chàng trai tuổi này.
Cô từng chứng kiến một cú chuyền dài của Thần Hàng. Mặc dù cô không thực sự hiểu về bóng rổ, nhưng dựa vào khoảng cách chuyền bóng và biểu cảm hơi nhăn nhó nhe răng của người đồng đội đón bóng, rõ ràng Thần Hàng chơi bóng không chỉ giỏi mà còn rất mạnh… thậm chí có phần hơi quá sức.
Ngày qua ngày, La Trác Vi cứ lặng lẽ quan sát, cô cảm giác mình như một người quan sát thầm lặng. Để rồi thông qua khung cửa sổ vô tình phát hiện này, dần dần cô đã lắp ráp lại thành một Thần Hàng hoàn chỉnh.
Giống như hành động uống nước đơn giản. Mỗi lần cậu ngửa đầu uống vội, yết hầu trượt lên xuống. Nước từ miệng chai nghiêng chảy tràn ra dọc theo cằm, xuống cổ, gần như len lỏi vào trong cổ áo phông hơi thấp của cậu, rồi hòa cùng mồ hôi tạo thành một vệt màu sẫm nhỏ.
Tính xâm chiếm.
Đó chính là tính xâm chiếm.
Khoảnh khắc từ đó bật ra trong đầu, La Trác Vi chợt nhận ra rằng mình chẳng phải là một người quan sát nào cả.
Cô chỉ là, chỉ là… vì đã trông thấy khía cạnh này của cậu nên cô cảm nhận được một cơn sóng cảm xúc dâng trào, gần như tê liệt cả cơ thể.
Tuổi dậy thì thật sự làm người ta xấu hổ. Rõ ràng cô thích sự dịu dàng kiềm chế của cậu, nhưng trong thâm tâm lại không thể kiểm soát được việc tưởng tượng về một mặt khác của cậu.
Có lẽ đây chính là đạo lý cứng quá dễ gãy. Bình thường, La Trác Vi luôn cố gắng kìm nén, không để lộ những cảm xúc thừa thãi. Nhưng đến ban đêm, khi cô thả lỏng, cơn sóng cảm xúc đổ ập lại càng thêm dữ dội.
So với những giấc mơ trước đây, cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều. Cô muốn bị cuốn đi, muốn để đôi chân mình mềm nhũn, không thể đứng vững bằng sức lực của chính bản thân. Khi ấy cậu sẽ giữ chặt cổ tay cô bằng bàn tay mà cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Và bàn tay còn lại thì dịu dàng gấp trăm lần mà ôm lấy cô, rồi làm sâu thêm nụ hôn khiến người ta không thể thoát ra, chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Cô có thể sẽ chống cự, hoặc cũng có thể không, nhưng chắc chắn rằng… cô sẽ không từ chối.
Tưởng tượng ra, rồi mơ mộng về những điều như thế này, thật là, thật là đáng xấu hổ biết bao.
15.
“Xin lỗi nhé, tại mình mà cậu phải ở lại sau giờ học.”
Giọng nói của Thần Hàng kéo La Trác Vi ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mông. Cậu kéo ghế của bạn ngồi cạnh cô ra rồi ngồi xuống.
Trên tay cậu cầm hai hộp giấy đựng trà chanh Vitasoy. La Trác Vi có thể đoán được ý định của Thần Hàng, nhưng cô chỉ im lặng đợi đến khi cậu đặt một hộp lên bàn mình, rồi mới mỉm cười quay sang hỏi: “Vậy đây là để chuộc lỗi à?”
“Chút thành ý~” Nghe ra ý đùa trong câu nói của cô, Thần Hàng cười híp mắt trả lời, đồng thời cậu vừa lấy giấy vừa cố tình nhấn nhá giọng.
La Trác Vi bật cười, nhưng ngay sau đó cô nhận ra mình hơi thất lễ, thế là cô bèn cầm lấy quyển sách nghe hiểu mà giáo viên đưa cho, khẽ nói: “Vậy mình bắt đầu nhé.”
Thực ra việc chỉ có hai người với nhau khiến cô hơi căng thẳng, huống hồ Thần Hàng lại ngồi gần thế này. La Trác Vi thật sự hy vọng đối phương không nhận ra giọng cô hơi run: “Welcome to our program. I’m Jenny Jackson. The weather here in Juárez has become unbearable…”
Không tốn nhiều thời gian để làm xong 15 bài nghe ngắn, hơn nữa vì Thần Hàng không phải là kiểu học sinh kém tiếng Anh, cho nên hai mươi phút sau hai người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để về nhà.
La Trác Vi vừa thất thần vừa bỏ những quyển sách tối nay cần dùng vào cặp, cô do dự không biết nên mở lời hỏi Thần Hàng xem cậu có đi cùng đường với mình không. Cô thật sự không thể học được sự mạnh dạn và nhiệt tình như những cô gái khác. Họ có thể thẳng thắn hỏi những câu như vậy, thậm chí đủ can đảm đề nghị đối phương đưa mình về nhà.
Tai La Trác Vi chỉ nghe thấy tiếng mình thu dọn sách vở, sau đó cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thần Hàng đeo balo lên một bên vai, cậu đang dựa vào bàn chơi điện thoại, trông bộ dạng như đang trả lời tin nhắn nào đó. Đồ của con trai thường ít hơn của con gái, xem ra cậu đã thu dọn xong và đang đợi cô.
“Thu dọn xong rồi à?” Thấy La Trác Vi nhìn mình, Thần Hàng buông điện thoại xuống rồi nhìn cô, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu cậu không ngại, thì đi cùng nhau nhé.”
Hôm nay liệu có phải là ngày quá may mắn không?
La Trác Vi gật đầu, cô không để ý rằng mình đã vô thức mỉm cười: “Ừm.”
Khi hai người bước ra khỏi cổng trường thì trời đã tối, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên.
Họ chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện, La Trác Vi chú ý thấy, vốn dĩ ban đầu Thần Hàng đi song song với mình nhưng giờ lại dần chậm lại, lùi về sau một bước. La Trác Vi đang định hỏi có chuyện gì thì cô thấy Thần Hàng vừa khẽ đáp lời cô, vừa tự nhiên chuyển sang bên kia, nhường cho cô đi phía trong vỉa hè.
“Sao vậy?”
Dù nhận thấy La Trác Vi thoáng ngỡ ngàng, song Thần Hàng lại không nhận ra hành động của mình là nguyên nhân gốc rễ khiến đối phương ngừng nói. Cậu cũng hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Không khỏe à? Cặp sách nặng quá hả?”
“Không phải.” La Trác Vi hoàn hồn, lắc đầu, cô vén lọn tóc rơi xuống bên má ra sau tai: “Chỉ là lúc nãy bỗng dưng ngẩn người thôi.”
“Haha, La Trác Vi cũng có lúc như vậy à?”
Thần Hàng không nhận ra lời nói dối của cô, ngược lại cậu còn bị câu trả lời bất ngờ này làm bật cười. Đôi mắt hơi cụp xuống cùng chiếc răng khểnh khiến khi cười, trông cậu giống như chú cún dễ thương, lại còn lông xù nữa chứ.
La Trác Vi cũng bật cười. Trước giờ cô có thường xuyên cười như vậy không nhỉ?
Cô nghĩ thế, rồi nhận ra họ đã đến ngã rẽ: Rẽ trái là trạm xe buýt, cô chỉ cần đi 5 trạm là có thể về đến nhà.
Hóa ra con đường mà cô đi hơn một năm nay lại ngắn như vậy sao?
Trong lòng cô thoáng dâng lên cảm giác mất mát nho nhỏ, dù không dễ nhận ra nhưng rõ ràng là có. Song vẻ mặt La Trác Vi vẫn giữ nét dịu dàng quen thuộc, không để lộ quá nhiều cảm xúc. Cô bước chậm lại rồi ngẩng lên nhìn Thần Hàng, cô định hỏi cậu có phải sẽ tách ra ở đây không.
Kết quả Thần Hàng chỉ vào trạm xe buýt: “Cậu đi xe buýt à?”
La Trác Vi ngập ngừng: “… Ừm.” Hóa ra cậu cũng đi xe buýt à?
Nhưng tại sao từ trước tới giờ cô chưa bao giờ gặp Thần Hàng trên đoạn đường này nhỉ?
Khi cô đang suy nghĩ về hai câu hỏi đó, họ đã cùng nhau đi đến trạm xe buýt.
Thần Hàng đứng trước bảng thông báo xe buýt, cẩn thận nhìn lướt qua một lượt từ đầu đến cuối. Sau đó, cậu nhìn về hướng xe đang đến rồi quay lại hỏi cô: “La Trác Vi, cậu đi chuyến nào?”
“A79.” Cô trả lời ngay tức thì theo phản xạ, sau đó là câu nói chuẩn bị sẵn cả lúc lâu trong đầu: “Vậy thì…”
Cậu thường đi chuyến nào?
“Xe của cậu đến rồi.” Cô nói quá nhỏ, khiến Thần Hàng không nghe rõ, cậu cắt ngang lời cô.
Xe buýt đã dừng ngay trước mặt: “… Ừm.”
Cửa xe mở ra, La Trác Vi bước một chân lên xe, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không cam lòng và mất mác.
Không biết lấy can đảm từ đâu, cô quay đầu lại nhìn Thần Hàng.
“?” Thần Hàng hơi ngạc nhiên khi thấy cô quay lại, nhưng cậu không nghĩ gì thêm mà chỉ cho rằng La Trác Vi muốn lịch sự chào tạm biệt.
Vì vậy, cậu mỉm cười vẫy tay: “Bye bye.”
“Thần Hàng.” Cô mở lời.
La Trác Vi nhìn thẳng vào mắt cậu, siết chặt dây đeo ba lô: “… Mai gặp.”
Cửa xe đóng lại.
Dũng khí vừa có được lập tức tan biến, trái tim cô vẫn đập thình thịch. La Trác Vi vô thức nắm chặt tay cầm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy Thần Hàng sau khi xác nhận cô đã lên xe thì quay người rời đi, cậu đi dọc theo con đường họ vừa cùng nhau đi qua.
Cô nhắm mắt lại: Thì ra cậu đang tiễn cô về nhà.
Hơn nữa, đó là một cách đưa đón rất khéo léo, vừa đủ tinh tế. Cậu không nói “Mình tiễn cậu về nhà”, cũng chẳng đột ngột hỏi “Nhà cậu ở đâu”, mà chỉ như thể tình cờ tiện đường, lặng lẽ đưa cô đến trạm xe buýt.
Tài xế lái xe A79 là một chú lớn tuổi sắp nghỉ hưu, chú nhận ra La Trác Vi – người hầu như đi xe vào cùng một giờ cố định suốt một năm rưỡi qua. Thấy cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chú cười hỏi: “Lưu luyến quá nhỉ, bạn trai tiễn cháu về à?”
La Trác Vi hơi cong khoé môi, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì: “Chú hiểu lầm rồi.”
Lưu luyến.
Nhưng người đó không phải là bạn trai.