6.
Lần đầu tiên La Trác Vi để ý đến Thần Hàng là không lâu sau khi nhập học năm lớp 10.
Bộ đồng phục được may đo vừa vặn vẫn chưa được phát, mọi người đều mặc quần áo riêng của mình.
Giữa đủ kiểu trang phục, có người thời thượng, có người giản dị, thì dường như trang phục của Thần Hàng lại hơi không hợp nhóm lắm.
Không phải vì quần áo của cậu quá sành điệu hay quá quê mùa, mà là bởi vì… trông chúng quá đắt đỏ.
Dù chỉ là áo thun trắng phối với quần jeans rách phai màu và giày thể thao bình thường, nhưng La Trác Vi đã nhìn thấy logo in trên ngực áo của cậu.
Giá khởi điểm bốn con số, và chữ số đầu tiên không dưới năm.
Hơn nữa, lúc đó tóc của Thần Hàng còn chưa dài lắm, nên có thể nhìn rõ chiếc khuyên tai lủng lẳng phô trương trên sụn tai. Chiếc dây xích bạc mảnh treo trên chiếc khuyên ở dái tai là hai nửa vòng tròn ngược hướng nhau được ghép từ những viên đá pha lê nhỏ li ti.
… Một cậu ấm đích thực.
La Trác Vi âm thầm đánh giá, đồng thời thuận tiện xếp Thần Hàng vào trong phạm vi “tốt nhất không nên tiếp xúc”. Vì cô đẹp, từ nhỏ cô đã chịu đựng đủ kiểu trêu chọc hoặc tỏ tình – hoặc đùa cợt hoặc chân thành – của đám cậu ấm con nhà giàu.
Nói thật, đeo khuyên tai kiểu đó thật sự không sao chứ?
Dù trường THPT phía Nam này không quản lý chặt chẽ về chuyện đó, nhưng cái khuyên tai kia của cậu có hơi quá rồi nhỉ?
Bản thân Thần Hàng trông cũng khá bối rối, có lẽ cậu không nghĩ rằng ở một trường cấp 3 công lập, diện mạo như thế sẽ dễ bị người ta xì xầm bàn tán.
Nhìn vẻ mặt hơi cau có của Thần Hàng, La Trác Vi còn cho rằng cậu ấm đã quen với cuộc sống nhung lụa được nâng niu từ bé ấy sẽ tức giận vì chuyện này. Nhưng ngoài dự đoán, Thần Hàng chỉ hơi rối rắm gãi đầu, giả vờ như không nghe thấy những lời bàn tán hơi lớn tiếng đó.
Rồi ngày hôm sau, La Trác Vi phát hiện Thần Hàng đã đổi quần áo ngày thường thành đồ thuộc hàng thời trang xu hướng.
Dù so với hôm qua, đúng là bộ này rẻ hơn nhiều. Nhưng…
La Trác Vi không hiểu sao lại bản thân lại thấy buồn cười, cô lấy quyển sách che hơn nửa mặt mình, sau đó lén liếc nhìn chiếc khuyên tai khiêm tốn hơn nhiều so với hôm qua trên sụn tai của chàng thiếu niên. Cô khẽ mím môi, cố kìm nén nụ cười đang trực chờ.
Có lẽ, trước khi nhận đồng phục, đây là bộ đồ rẻ nhất trong tủ của cậu ấy rồi nhỉ?
7.
La Trác Vi thực sự bắt đầu để ý đến Thần Hàng là do một sự cố ngoài ý muốn.
Ngày lễ tình nhân, lúc La Trác Vi đang vô cảm xử lý hết đống socola mà mấy nam sinh nhất quyết nhét cho mình, thì Thần Hàng vừa vặn bắt gặp. Khi ấy cậu đang mang rác trực nhật đến đổ ở khu tập kết rác sau trường.
Có lẽ vì thường ngày La Trác Vi luôn đối xử lịch sự với người khác, nói chuyện lại nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng như đoá hoa cao vời vợi, nên biểu cảm lạnh lùng ấy thật sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ sốc. Thùng rác trong tay thiếu niên rơi xuống đất, phát ra tiếng “loảng xoảng”.
Cùng với đó vẻ mặt không tin nổi đến mức ngỡ ngàng của chàng thiếu niên.
Khoảnh khắc đó, La Trác Vi cũng đã nghĩ đến việc che giấu, nhưng tình huống thế này thì đúng là không có cách nào che giấu hay lừa cho qua chuyện được. Trên tay cô còn đang cầm hộp quà được gói ghém đẹp đẽ tinh xảo, mà trong thùng rác trước mặt lại là đống socola chưa bóc lả tả, trên mặt đất vương vãi không ít thiệp chúc mừng và mảnh giấy vốn được cắm trong dải lụa.
Một vài tấm rơi còn ngay trước mặt Thần Hàng.
“…”
Khoảnh khắc giằng co cứng nhắc ấy kéo dài một lát, cuối cùng Thần Hàng rời mắt trước.
Biểu cảm của cậu hơi phức tạp, có lẽ cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cú sốc “nữ thần dịu dàng của trường hóa ra lại khinh thường những chàng trai thích mình đến vậy”. Thần Hàng cúi người, cố nhặt tờ giấy ở gần nhất lên.
Nhận ra động tác của cậu, đôi đồng tử màu nâu nhạt của La Trác Vi cũng khẽ rung lên.
Cô chưa bao giờ dùng chất giọng nhẹ nhàng êm ái của mình để thốt ra thanh âm chói tai, cực kỳ tức giận đến vậy: “Đừng nhặt!”
Nhưng đã quá muộn.
Thần Hàng đã nhặt tờ giấy lên, nắng chiều đủ để cậu nhìn rõ dòng chữ trên đó:
“Nhận món này thì cùng tôi vui vẻ một đêm nhé!”
“…!”
Đúng là những lời tục tĩu, vô liêm sỉ hạ lưu.
Thần Hàng cau mày, khi cậu vừa định nói gì đó thì tờ giấy trên tay bị đã La Trác Vi giật đi mất. Chỗ khe giữa ngón cái và ngón trỏ bên tay phải do bị La Trác Vi mạnh tay rút giấy mà xước ra một vết máu nhỏ. Thần Hàng không nói gì, chỉ liếc nhìn vết xước đó rồi ngẩng lên nhìn đối phương.
Trước mắt cậu là đôi mắt đẫm lệ của La Trác Vi, cùng khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ và tức giận của cô.
Dưới chân cô, giấy và thiệp mừng nằm la liệt, trên đó đều là những lời lẽ bỡn cợt thô tục.
La Trác Vi liếc nhìn Thần Hàng – người đang mất ngôn ngữ vì tờ giấy vừa rồi – sau đó cô lại cụp mắt tiếp tục xử lý những món quà chứa ý xấu kia. Mái tóc dài được buộc lên nhẹ nhàng rủ xuống vai cô do sức nặng, rồi lại theo cử động của cô mà trượt về sau.
Vẻ ngoài của La Trác Vi vốn mang nét đẹp trong sáng. Mà lúc này đây, trên hàng mi dài vẫn còn vương những giọt nước mắt vừa rơi xuống vì xúc động và bối rối, dưới chân lại giẫm lên những lời lẽ bẩn thỉu như vậy, nên trông càng khiến người khác thương xót.
“Chuyện đó… nếu cứ để đây, người khác đến có thể sẽ nhìn thấy.”
Một lúc lâu sau, La Trác Vi nghe thấy Thần Hàng nói như thế.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, như thể muốn an ủi cảm xúc của cô.
Khác với chất giọng trầm khàn thường thấy ở các nam sinh khác, giọng Thần Hàng rất trong trẻo, như thể giai đoạn vỡ giọng không để lại bất kỳ dấu vết gì. Đó là chất giọng trong sáng đầy sức sống của tuổi thiếu niên: “Mình sẽ mang mấy thứ này ra thùng rác ngoài trường cùng cậu.”
Cậu thậm chí còn không dùng từ “đi cùng”.
8.
Những lời như thế, người ta để tâm cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Chỉ là, mức độ để tâm đó đến đâu?
Cô phải đo lường như thế nào, phải đặt những cảm xúc chưa kịp nói thành lời đó ở đâu, và cả thứ cảm giác không thể định nghĩa này nữa?
Thần Hàng đối với cô luôn rất khách sáo, rất dịu dàng, thỉnh thoảng cậu còn đùa vài câu vui vẻ vô hại. Nhưng Thần Hàng đối với tất cả các bạn học, dù là nam hay nữ, dường như cũng đều có thái độ như vậy.
Chính vào những lúc như thế này, La Trác Vi mới dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa Thần Hàng và những người khác: sự dịu dàng và khách sáo của cậu dành cho cô là vì giáo dưỡng của cậu, là vì cậu chính trực và tốt bụng, chứ không phải vì có tình ý gì đặc biệt với cô.
Nhưng rõ ràng, đối với cô, cậu lại đặc biệt.
Đặc biệt thế nào?
Đặc biệt đến mức, nếu là tay của Thần Hàng, La Trác Vi sẽ không thấy ghét bỏ hay kinh tởm.
Nếu là đôi tay đẹp đẽ, thon dài ấy… Dù có mạnh mẽ nắm lấy cô, vuốt ve khuôn mặt cô, hay chạm vào môi cô, thậm chí là dùng những ngón tay ấy khám phá những nơi đặc biệt.
Cô cũng rất muốn chạm vào cậu.
Mỗi lần Thần Hàng buồn ngủ mơ màng vò mái tóc mềm mại, bồng bềnh của mình, thì người ngồi phía sau cậu – La Trác Vi – lại muốn đưa tay ra vuốt lại mái tóc mềm mượt như lông con vật nhỏ ấy.
Còn hôm kia, khi Thần Hàng vén mấy sợi tóc hơi dài ở sườn tai ra sau tai, rồi cụp mắt đeo lại khuyên tai, động tác ấy khiến La Trác Vi bỗng dưng có một ý nghĩ kỳ lạ: cô muốn giúp cậu đeo khuyên tai.
Chứ cô không chỉ muốn mỉm cười và cẩn thận cất giữ những chiếc khuyên tai trông rất đắt tiền ấy cho cậu.
Nếu là Thần Hàng, nếu là cậu tiếp cận cô giống như những nam sinh khác, sau đó mang theo cái mạnh mẽ nhất quyết mà nói thích cô thì sao?
…La Trác Vi nhận ra có lẽ mình sẽ không thể nói lời từ chối.
“Sao có thể như thế được…”
La Trác Vi bị chính suy nghĩ của mình làm choáng váng, cô bối rối ngồi bật dậy, bàn tay không cầm bút đưa lên che mặt, cảm giác nóng bừng trên má lan tỏa qua từng kẽ ngón tay.
Tầm nhìn mờ mịt ban đầu cuối cùng cũng mơ hồ tập trung lại trên cuốn vở mở ở trên bàn.
Những dòng chữ chi chít trên đó kéo cô trở lại thực tại.
Cô vừa ngủ gật sao?
Ngay sau đó, La Trác Vi cảm nhận được có thứ gì đó vì động tác ngồi thẳng dậy của mình mà trượt từ vai xuống ghế.
Cô ngoảnh đầu nhặt lên, sau đó đưa ra trước mặt: Là áo khoác của Thần Hàng.
“…”
Nhận ra có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên, tầm mắt cô chạm ngay vào khuôn mặt Thần Hàng. Cậu ngồi ở ghế trên, quay xuống như ngày thường nói chuyện với cô, cánh tay lười biếng chống lên lưng ghế, khẽ cười: “Ngủ dậy rồi à?”
Trong lớp học, chỉ còn lại cô và Thần Hàng.
Các bạn học khác như thể biến mất vậy.
La Trác Vi cảm nhận được điều gì đó không ổn, cô khẽ rời mắt tránh đối diện với Thần Hàng, lo lắng nhìn chằm chằm vào nét chữ trên cuốn vở ghi trên tay của mình. Hai tay đặt trên đùi của cô vô thức xoắn lấy chiếc áo khoác của Thần Hàng.
La Trác Vi liếc thấy Thần Hàng đã ngồi xuống chỗ cạnh mình.
Rồi khuôn mặt cô, như cô đã dự đoán, nó bị một đôi tay nâng lên.
Sau đó là một nụ hôn.
Nhưng không phải là nụ hôn chạm nhẹ thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.
La Trác Vi cảm thấy hơi khó chịu, cô nhắm mắt lại, rồi bị ép mở miệng đón nhận nụ hôn đầy nhiệt tình bất ngờ hơi quá mức của chàng thiếu niên. Chiếc lưỡi ướt át của Thần Hàng khuấy đảo trong khoang miệng, dáng vẻ của cậu khiến người khác cảm thấy khác hoàn toàn với điệu bộ thường ngày. Thường ngày cậu dịu dàng và thận trọng bao nhiêu, thì nụ hôn này lại mạnh mẽ và quyết đoán bấy nhiêu.
Nhưng những động tác nho nhỏ của cậu lại rất chu đáo. La Trác Vi cảm nhận được bàn tay phải của Thần Hàng đặt sau đầu mình là đang nâng đỡ để giúp bản thân không bị giật mình đập mạnh vào tường; còn tay trái nâng cằm cô, lực ngón tay ấn xuống cằm rất kiềm chế, mang theo chút cương quyết không thể từ chối.
La Trác Vi cảm thấy nước mắt sinh lý trào ra từ khoé mắt.
Quả nhiên, chỉ là một giấc mơ mà thôi.