27.
Tan học.
Chưa bao giờ tôi thấy tiếng chuông tan học của trường THPT phía Nam lại khiến người ta khó chịu đến vậy.
Gần như ngay khi tiếng chuông vang lên, xung quanh lập tức vang lên tiếng sột soạt thu dọn sách vở, dọn ngăn bàn. Tiếng cười của các bạn nữ và tiếng các bạn nam rủ nhau đi chơi vang lên không ngừng.
Tiếng chào tạm biệt cũng xen lẫn trong không khí cực kỳ nhộn nhịp của lớp học lúc này. Đáng ra tai tôi phải bị lấp đầy bởi những tiếng ồn hỗn tạp đó, nhưng có lẽ do tâm lý, nên giờ đây thính giác của tôi lại nhạy bén hơn hẳn bình thường: Chỗ ngồi phía sau gần như không có âm thanh gì, tôi có thể đoán được người đó chỉ đang ngồi lặng lẽ tại chỗ, đợi lớp học dần vắng người.
Vì thế, cảm giác hoang mang mất cân bằng trong lòng tôi bỗng dưng bị phóng đại, như chiếc cân đang chao đảo, lắc lư làm cho đầu óc không thể giữ bình tĩnh.
Cảm giác căng thẳng nhỏ bé đó khiến người ta ngồi không yên. Tay phải đang cầm bút của tôi vô thức xoay tròn, tôi muốn thông qua hành động vô nghĩa này để giải tỏa một hai phần cảm giác hoang mang khi sắp bị phán xét.
Khi đang sắp xếp lại lời nói trong đầu xem lát nữa nên nói gì, đột nhiên tôi bị một nam sinh chơi khá thân vỗ vai, cậu ta ra hiệu rủ tôi tan học cùng về: “Đi chơi không, đánh bóng hay đi game?”
“Hôm nay tao có việc rồi.” Chiếc bút đang xoay trong tay bị dừng lại đột ngột, tôi cất nó lại. Sau đó tôi làm ra vẻ áy náy, khẽ đấm vào cánh tay của cậu ta: “Mai gặp nhé.”
“Được thôi, lần sau nhất định phải đi đấy!” Đối phương vui vẻ đồng ý, vẫy tay chào tôi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên ánh mắt cậu ta rơi xuống người ngồi phía sau tôi.
Bây giờ trong lớp gần như không còn ai nữa, ngay cả những nam sinh ở lại trường để chơi bóng cũng đã xách cặp chạy ra sân bóng rổ. Chỉ còn tôi và La Trác Vi vẫn ngồi ung dung trên ghế. Ý định chờ lớp học trống hoàn toàn không thể rõ hơn được nữa, ai nhìn vào cũng thấy ngay.
Tình huống này đối với các nam sinh lớp 11A3 không phải là hiếm thấy: giống như tôi bây giờ, tan học xong gọi La Trác Vi ở lại, sau đó chờ người khác đi hết mới tỏ tình với cô, không ít người đã làm như vậy.
Vì thế, tôi thấy trên gương mặt người bạn của mình lộ ra nụ cười vừa mờ ám vừa trêu chọc.
Cậu ta gần như lập tức ngộ ra, trên mặt như viết rõ hai chữ “Tao hiểu”. Sau khi nháy mắt ra hiệu với tôi vài cái, cậu ta nhanh chóng kéo hai nam sinh còn lại rời khỏi lớp, cuối cùng còn không quên quay đầu lại làm vài động tác khẩu hình im lặng với tôi.
Tôi hiểu rồi.
Là câu “Chúc mày thất tình vui vẻ”.
Đúng là chọn nhầm bạn.
Thế nhưng, sự gián đoạn này chẳng những không làm giảm bớt cảm giác căng thẳng trong lòng tôi, ngược lại còn khiến nó tăng lên điên cuồng, nhịp tim theo cánh cửa lớp học đã được đóng kín cẩn thận mà hoàn toàn mất kiểm soát, nôn nao đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi tự xây dựng tâm lý hết lần này đến lần khác, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi mới quay người lại, cố gắng tự nhiên nhất có thể như thường ngày vẫn xoay ghế nói chuyện với La Trác Vi: “La Trác Vi.”
Ngay khoảnh khắc vừa thốt lên, tôi đã biết mình xong rồi. Giọng tôi nghe cực kỳ căng thẳng, dây thanh như bị siết chặt lại, may mà phát âm không bị trệch đi thì đã là phúc lớn trong cái rủi rồi.
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, ánh hoàng hôn cam đỏ bên ngoài cửa sổ khiến đôi mắt của cô ấy trông vô cùng trong suốt, chẳng khác gì viên hổ phách.
Đẹp đến mức khiến người ta cứng lưỡi không nói nên lời.
28.
Đó có phải là cảm giác của những nam sinh trước đây đã gọi cô lại rồi tỏ tình không?
Tiếng chuông tan học lúc này đột ngột bị phóng đại lên gấp hàng triệu lần, khiến người ta thấp thỏm, bất an. Hoàn toàn giống như bữa tối cuối cùng trước khi bị xét xử, ẩn giấu sau sự hoang mang là chút kỳ vọng tinh tế, kỳ vọng vào câu trả lời tốt nhất mà mình tưởng tượng.
Giá mà cô có thể bình tĩnh như trước kia thì tốt biết mấy.
Nếu là một lời tỏ tình thông thường, cô chắc chắn sẽ không bối rối như lúc này, bất kỳ cử động nào của đối phương cũng có thể bị cô tỉ mỉ diễn giải thành cả chục ý nghĩa khác nhau. Nếu vẻ mặt và hành động của cậu khác thường, vậy bản thân cô cũng sẽ bắt đầu lo lắng không yên.
Theo thời gian dần trôi, trong lớp chẳng còn bao nhiêu học sinh. Và rồi, La Trác Vi thấy bạn của Thần Hàng bước tới nói chuyện với cậu.
Khoảng cách giữa chỗ ngồi trước và sau chỉ bằng chiều dài của một chiếc bàn, nên tất nhiên La Trác Vi nghe rõ cuộc trò chuyện đùa cợt nho nhỏ giữa hai nam sinh. Cô lặng lẽ nhìn nam sinh kia kéo nốt hai bạn học còn lại ra khỏi lớp, rồi cậu ta quay đầu lại cười toe toét, làm khẩu hình với Thần Hàng.
Những khẩu hình đó, tất nhiên La Trác Vi cũng hiểu.
Chỉ có điều họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng, lần này người muốn tỏ tình không phải là Thần Hàng, mà là cô.
Cô vén lọn tóc rủ bên má ra sau tai trái, trong lòng bất giác nở nụ cười khổ cho hoàn cảnh hiện tại của mình: Thật chẳng giống cô chút nào.
La Trác Vi mím môi, ánh mắt dõi theo khe cửa càng lúc càng hẹp. Khoảnh khắc khe cửa đóng lại hoàn toàn, trái tim cô cũng khẽ run lên. Cánh cửa ấy như kết nối với dây thần kinh của cô, giây phút nó được đóng lại cũng là báo hiệu điều gì đó sắp bắt đầu.
“La Trác Vi.”
Nhưng vào giờ phút then chốt này, nếu không cố gắng duy trì chút bình tĩnh và sự thận trọng đang lung lay sắp đổ kia, thì có lẽ cô đã gần như muốn bỏ chạy ngay khỏi ánh mắt của Thần Hàng – ánh mắt đang nhìn về phía cô.
Thần Hàng ngồi ngược lại trên ghế, chống khuỷu tay lên mép bàn của cô, rồi dịu dàng nói chuyện với cô. Bộ dáng này rõ ràng La Trác Vi đã quá quen thuộc.
Nhưng cảnh tượng quen thuộc ấy trong giây phút này chắc chắn không còn là điều bình thường nữa, thiếu đi những bạn học đang đùa giỡn ồn ào ngoài hành lang, thanh âm cậu gọi tên cô cũng không còn nhẹ nhàng vui vẻ như những lần trước đây.
Mà là cẩn thận, nghiêm túc, mang theo sự căng thẳng giống như của cô.
Cậu cũng đang lo lắng sao?
… Cảm giác bất an này của cậu, có cùng lý do với mình không?
La Trác Vi không nói gì, cô chỉ ngẩng đầu lên đối diện với Thần Hàng, rồi nghiêm túc nhìn vào mắt cậu theo đúng lời gọi của cậu.
Cho dù trong đôi mắt ấy ngập tràn hình ảnh cô đang gắng sức hết mình giả vờ bình tĩnh.
Lòng bàn tay cô đã bắt đầu cảm thấy đau nhói do bị nắm chặt. Bàn tay trái đặt trên đùi vô thức siết lại thành nắm đấm.
Thanh xuân vướng vào tình cảm đúng là quá nguy hiểm, chỉ riêng việc mất đi sự chủ động vốn có đã đủ khiến người ta bất an đến vậy.
La Trác Vi vô thức nín thở, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những nam sinh trước kia lại không thể nói nên lời trước mặt cô rồi.
Chuyện này nếu so với việc động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ gặp nhau trong chuỗi thức ăn thì có khác gì đâu chứ?
Cô như là bị chính mình kéo xuống đáy của chuỗi thức ăn, mọi suy nghĩ đều bị phơi bày trước Thần Hàng. Cô vừa khát khao được cậu bắt lấy, lại vừa sợ bị cậu vô tình giết chết.
Đôi mắt mà cô thầm yêu mến cũng vậy. Đã vô số lần La Trác Vi mong có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc thuộc về riêng mình trong đôi mắt ấy. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại sợ hãi. Trong đôi đồng tử đen thẳm hút hồn đó phản chiếu sự hỗn loạn trần trụi của cô, và còn tất cả những gì cô có thể bộc lộ ra.
Nốt ruồi dưới mắt trái của cậu, hôm qua vẫn còn gần ngay trước mắt, hôm nay lại thấy xa xôi đến không ngờ.
Rõ ràng chỉ cách nhau một cái bàn.
Khoảng lặng kéo dài giữa hai người khiến ánh nhìn này cũng trở nên dài dằng dặc, nhưng ngoài dự đoán của La Trác Vi, người chịu không nổi trước lại là Thần Hàng.
Cô nghe thấy Thần Hàng im lặng hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm lớn, cậu dùng giọng điệu như đặt cược mọi thứ để hỏi:
“Hôm qua… với cậu là ngoài ý muốn sao?”
29.
Tôi không nên nói điều này trước.
Nếu định tỏ tình, lẽ ra tôi nên bắt đầu bằng những lời ngọt ngào và tràn đầy tình cảm để mở đầu câu chuyện.
Chứ không phải nhắc lại chuyện ngày hôm qua.
Cái nóng bừng trong cơ thể đã sớm tan biến dưới tác dụng mạnh mẽ của thuốc, nhưng dường như đầu óc tôi vẫn còn lưu lạc trong cơn mơ màng và kích động ngày hôm qua. Tôi khăng khăng muốn làm rõ cảm xúc của cô ấy, muốn chứng minh rằng sự rung động mà tôi cảm nhận không phải là ảo giác.
Đây không phải một câu hỏi hay, tôi rất rõ điều đó.
Vì dù La Trác Vi có đưa ra câu trả lời như thế nào, thì tôi vẫn nhận ra trong lòng mình chẳng có lấy… chút hối hận nào về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Tôi có sự tự trọng, cũng có cảm giác hổ thẹn. Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác xao xuyến không thể diễn tả, sự rung động và phấn khích không thể kiềm chế như thể bản năng của cơ thể đã khắc sâu vào máu thịt. Khoảnh khắc biết cô ấy không kháng cự mà chấp nhận, tất cả bỗng trở nên cuồng nhiệt lạ thường.
Đúng vậy.
Đáng xấu hổ là, tôi không hề cảm thấy chút hối hận nào. Dù chỉ là một chút nhỏ nhoi cũng không có.
Đó quả là một tai nạn ngoài ý muốn do cảm xúc mất kiểm soát. Nhưng nếu thời gian quay lại cả trăm lần, tai nạn ấy sẽ trở thành có ý đồ, có âm mưu từ lâu.
Cũng chính tại khoảnh khắc hôn cô, tôi mới nhận ra: Thì ra từ lúc nào đó tôi đã có những tình cảm không thể diễn tả với cô, tình cảm ấy ngay chính bản thân tôi cũng không hay biết.
Đối với câu hỏi của tôi, La Trác Vi rơi vào sự im lặng bối rối.
Cô ấy hẳn cũng không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, đôi mắt xinh đẹp kia hiếm khi để lộ chút bàng hoàng. Như thể cô ấy muốn nói gì đó, trước tiên khẽ mím môi, rồi lại như không biết phải làm sao, động tác mở khẩu hình định nói ra đột ngột dừng lại, quay về sự im lặng không lời.
Có thể khiến người mà cách đối nhân xử thế gần như hoàn hảo như La Trác Vi để lộ ra vẻ mặt này, vậy chắc chắn câu hỏi đột ngột của tôi đã khiến cô ấy cực kỳ bối rối.
Cán cân trong lòng tôi đã nghiêng về phía những dự đoán tồi tệ vốn có sẵn, mọi chuẩn bị tâm lý trước khi mở miệng cũng mong manh như giấy, bị sự im lặng này nhàu nát từng chút một.
“Chuyện hôm qua, xin lỗi.”
Thật không dám giấu, có lẽ dây thần kinh phụ trách việc suy nghĩ lý trí của tôi giờ đã rối thành một mớ bòng bong, thứ đang chống đỡ tôi tiếp tục mở lời chỉ còn lại sự rung động mà cô ấy mang lại, cùng với đó là sự chân thành rằng tôi nhất định phải nói hết mọi suy nghĩ của mình cho cô ấy biết.
“Hai chuyện.” Tôi nhìn La Trác Vi, nói từng chữ một: “Một, lời xin lỗi là vì, chuyện hôm qua đã không xin phép cậu… mình xin lỗi.”
“Và điều còn lại.” Tôi cố gắng kiềm chế để giọng nói của mình không run rẩy, nhưng sự run rẩy và bối rối do kiểu thú nhận này quá mãnh liệt, chẳng khác gì một tử tù đang chờ thi hành án.
“… Chuyện hôm qua, đối với mình, không phải là ngoài ý muốn.”
Trong khoảnh khắc khiến người ta choáng váng này, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cơn gió như chẳng biết nhìn tình hình mà cứ tiếp tục thổi, luồn qua cửa sổ chưa đóng kín, làm lay động một góc rèm.
Tấm vải mềm mại màu trắng sữa bay lên, tạo thành một bức tường ngắn vô hình giữa tôi và La Trác Vi.
Và chính trong giây phút không nhìn thấy gương mặt và biểu cảm của cô, sự kìm nén luôn ở bờ vực dao động bỗng vỡ òa.
Những gì tôi muốn nói không chỉ là những điều trên.
Khi nhận ra, tôi đã dậy rồi vén tấm rèm cản đường kia ra theo bản năng. Trong khoảnh khắc lý trí biến mất, chiếc ghế đã bị đẩy ra khỏi vị trí.
Điều tôi muốn nói là…
“Mình thích cậu.”
Sự căng thẳng khiến giọng tôi hơi khàn, rõ ràng chữ cuối cùng đã lạc giọng.
Cùng với câu nói đó, tấm rèm mềm mại bị tôi hơi thô bạo vén lên, gương mặt La Trác Vi lại hiện ra trước mắt tôi. Ánh hoàng hôn nhuốm màu cam đỏ phủ lên gò má cô ấy, những sợi tóc rối vì cơn gió ban nãy cũng nhiễm lên chút ánh vàng ấm áp.
Không hiểu vì sao hốc mắt La Trác Vi lại hơi đỏ lên, nhưng dáng vẻ này của cô ấy lại khiến tim tôi đập liên hồi.
Cô ấy cũng đang nhìn tôi.
Giọng nói của tôi và giọng của cô ấy lại va vào nhau.
“Mình thích cậu.”
Cô ấy nhẹ nhàng lặp lại.