Phương Pháp Tiếp Cận Nữ Thần Chính Xác

Chương 10: Giấu đầu hở đuôi, cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát




24.

Lý trí đứt đoạn chỉ trong một khoảnh khắc.  

Sợi dây vốn đã mỏng manh như tơ, khi cán cân bị nghiêng hẳn về một phía thì đột ngột đứt gãy ngay lập tức. 

Khoảnh khắc cúi xuống trao nụ hôn ấy là sự bốc đồng không thể kiềm chế, là sự bất ngờ nhưng cũng là cảm xúc không thể cưỡng lại.  

Mọi biểu cảm và hành động của cô đều âm thầm truyền tải một tín hiệu rõ ràng rằng cô sẽ không kháng cự. Giống như bông tuyết cuối cùng trước một trận tuyết lở, nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn khiến mọi cảm xúc bùng nổ, không thể kiểm soát.  

Khi đôi môi chạm vào nhau, cái mơ màng và nóng bỏng do cơn sốt nhẹ mang lại lập tức biến mất. Phản ứng đầu tiên lúc Thần Hàng tỉnh táo trở lại là muốn rời ra. Dù bầu không khí tác động, dù La Trác Vi không có ý phản đối, nhưng cậu vẫn không nên dễ dàng hôn cô như thế này.  

Nhưng ngay khi cậu vừa có ý định lùi lại, thì cô đã nhạy bén phát hiện. Cổ áo hoodie của cậu  bị đôi bàn tay mảnh mai của cô nắm chặt, kéo mạnh, đôi môi chỉ vừa rời ra chưa đến nửa milimet lại một lần nữa áp vào.  

“Đợi đã…”  

Câu ngăn cản vừa thốt ra được nửa chừng lại như một liều thuốc kích thích ngược, khiến ngọn lửa càng bùng cháy. Một nụ hôn thì là lầm lỡ, hai lần hôn chắc chắn là có chủ ý.  

Thần Hàng rõ ràng cảm nhận được đôi tay đang nắm chặt cổ áo mình của La Trác Vi đang run rẩy. Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng nhón chân lên. Toàn bộ ngôn ngữ cơ thể của cô đều tỏ rõ rằng đây không phải là ai đơn phương thuận nước đẩy thuyền.  

Nồng nhiệt, mất kiểm soát, đây là điều cô muốn.  

Ai là người chủ động đưa lưỡi ra trước, hay ai để lộ sự thiếu kinh nghiệm trong từng nụ hôn thì giờ không còn quan trọng nữa. Sự hấp dẫn và hoóc môn thời thanh xuân không thể kìm nén đã khiến nụ hôn này thay đổi hoàn toàn.  

Không còn là ngây thơ nữa, nhưng cũng vẫn vụng về. Khoảng trống giữa những lần hôn sâu chỉ còn lại hơi thở hổn hển để thay đổi không khí, nhưng khát vọng không muốn rời xa còn sâu sắc gấp trăm ngàn lần so với cảm giác thiếu oxy nhẹ nhàng ấy. Cảm giác này chỉ có thể gọi là nghiện.  

Có lẽ con trai bẩm sinh đã có khả năng nắm thế chủ động trong việc hôn. Ngay cả Thần Hàng, trong nụ hôn này, cũng mang theo chút ít ý vị xâm chiếm mơ hồ.  

Sự cuốn hút đó thật khiến người ta choáng ngợp. La Trác Vi chỉ cảm thấy trong lúc vô thức, mình đã lùi dần và áp chặt vào cánh cửa, cô không còn đủ sức duy trì dáng vẻ thường ngày, nên chỉ có thể run rẩy, nửa dựa vào cửa để giữ thăng bằng.  

Vậy là hôn nhau thật sự sẽ khiến người ta trở nên kỳ lạ sao? Rõ ràng cơ thể đã đến giới hạn không chịu nổi nữa, nhưng cô vẫn không muốn cậu dừng lại.  

Giống như cam tâm tình nguyện chìm đắm hoàn toàn vậy.  

25.

Vậy, tình huống hiện tại rốt cuộc là sao đây?  

Sau khi dùng hết sự bình tĩnh của cuộc đời mình để đưa La Trác Vi về nhà, tôi trở lại căn hộ, ngồi trên ghế sô pha mà như sắp rơi vào vòng xoáy hoài nghi vô tận của cuộc đời.  

Tại sao lúc nãy tôi không hỏi La Trác Vi có muốn hẹn hò không?  

Rõ ràng tôi đã có cơ hội để nói điều đó. Nhưng mỗi khi nhìn vào khuôn mặt cô ấy, tôi lại chỉ có thể lắp bắp, suýt nữa cắn lưỡi mà thốt ra câu “Mình đi xử lý nồi mì trước rồi đưa cậu về nhà nhé”.  

Thực ra cũng chẳng phải là không cố gắng lấy can đảm để hỏi câu đó một cách tự nhiên nhất, nhưng lúc ấy, chỉ cần đối diện với La Trác Vi là mặt tôi lại bỗng dưng đỏ bừng. Cảm giác xấu hổ mà tưởng chừng đã chết đi trong nụ hôn giờ lại đột ngột sống dậy, mỗi lần nhìn cô, trong đầu tôi lại hiện lên hành vi mình vừa làm ban nãy.  

Hơn nữa, lòng tự tôn mong manh cũng đang quấy phá, nó làm tôi sợ phải nghe câu trả lời trái ngược hoàn toàn với mong đợi: Lòng kiêu hãnh của một nam sinh cấp 3 tuổi dậy thì còn mỏng manh hơn cả thủy tinh. Nếu cô ấy nói “No” thì phải làm sao?  

Nghĩ đến đó, tôi cảm giác mình như sắp bị sự giằng xé này làm phát điên. Thế là tôi đành cầm điện thoại lên, mở danh sách WeChat, rồi nhấn vào khung trò chuyện với Lâm Hạo Uyên, liều mạng gõ: [Tao hỏi mày, bình thường mày tỏ tình với con gái như nào?]

Lâm Hạo Uyên chắc không đi tán gái, trả lời tin nhắn rất nhanh: [Dùng mặt. Người như bố đây toàn được con gái chủ động dính vào thôi.]

Cái thằng cờ hó này đi chết được rồi đấy. Tôi đúng là không tỉnh táo, thế mà tôi lại mong chờ nhận được câu trả lời nghiêm túc từ Lâm Hạo Uyên.  

Nhưng thần kinh phản ứng của Lâm Hạo Uyên về vấn đề này thực sự quá nhanh. Không đợi tôi trả lời, nó đã giống như con linh cẩu đánh hơi thấy mùi thịt sau ba ngày đói khát.  

[Lâm Chó Uyên: Tự dưng hỏi mấy câu này, mày có gì không ổn hả?]

[Lâm Chó Uyên: Phải chăng có em nào lọt vào mắt xanh của Thần Tiểu Hàng chúng ta rồi?]

[Lâm Chó Uyên: Hay là, Lạc Trác Vi?]

Thằng chó này có cần phải nhạy cảm thế không!  

Tôi suýt nữa làm rơi cả điện thoại, vội vàng tìm cách chuyển chủ đề. Nhưng cái danh chuyên gia tình trường của Lâm Hạo Uyên không phải là hư danh, hơn nữa chúng tôi gần như lớn lên cùng nhau, chỉ cách qua màn hình mà nó cũng cảm nhận được ý đồ muốn che giấu của tôi: [Cút, tưởng tao ngu nên hỏi mấy câu này chắc]

[Lâm Chó Uyên: Hahaha!]

Cũng may chút lương tâm còn sót lại của nó chưa bị chó tha mất, nên nó không hỏi tôi tiếp nữa.  

Sau khi cười xong, Lâm Hạo Uyên giả vờ giả vịt gửi tôi một đoạn tin nhắn thoại, nghe qua đã biết ngay là kiểu “lời khuyên” bịa đặt, chỉ có tên chó này mới có thể làm ra mấy trò phá đám thế này thôi: “Mày cũng có thể thử để cậu ấy tỏ tình với mày, cứ chủ động quyến rũ đi.”  

“Vén áo lên, khoe cái thân hình làm con gái xiêu lòng của mày, đảm bảo tiên nữ giáng trần cũng phải quỳ dưới đôi giày AJ của mày thôi.”  

Hừ.  

Tôi lạnh lùng trả lại nó một chữ: Cút.

26. 

Bây giờ rốt cuộc quan hệ giữa cô và Thần Hàng là gì?  

La Trác Vi cũng đang tự hỏi câu này.  

Cô không hề ngốc, cô cảm nhận rất rõ ràng rằng Thần Hàng cũng có cảm tình với mình. Nhưng cảm tình đó là gì thì cô lại không rõ.  

Là thuận nước đẩy thuyền, hay cũng giống cô, là tình cảm không kiềm chế được? 

Nhưng cảm giác được trân trọng quá rõ ràng, La Trác Vi không nghĩ rằng nụ hôn đó chỉ là do tật xấu của đàn ông.  

Tay trái của Thần Hàng vòng qua eo cô rất cẩn thận, như thể cô là một món đồ dễ vỡ, mọi hành động đều được thực hiện trong giới hạn có thể chịu đựng được, nhẹ nhàng hết mức có thể. Chút mất kiểm soát cũng chỉ xuất hiện về sau nụ hôn, ngón tay phải của cậu nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô, sức lực đúng như sự dịu dàng mà cô đã tưởng tượng hàng chục lần.  

Ngọn lửa được châm lên gần như bùng cháy từ đôi môi đang chạm nhau lan đến tận tứ chi.  

Dòng suy nghĩ hồi tưởng bị một tiếng “tách” nhẹ nhàng cắt đứt, La Trác Vi lúc này mới nhận ra mình suýt nữa đã vô thức cắn vào nắp bút bi bấm. 

Giáo viên trên bục giảng vẫn đang giảng bài hăng say, còn La Trác Vi – học sinh ba tốt vạn năm – lại một lần nữa mất tập trung. Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn chủ nhân của bóng lưng vừa xuất hiện trong suy nghĩ của mình, cậu đang ngồi ngay ghế trước.  

Liếc thấy xung quanh không ai để ý đến đến vị trí gần cửa sổ của mình và Thần Hàng, cô mím môi, xoay cây bút trên tay phải, sau đó nhẹ nhàng ấn đầu bút vào lưng Thần Hàng.  

Rõ ràng cô thấy Thần Hàng giật mình.  

La Trác Vi cúi đầu, lặng lẽ cười khẽ, tay kia chống cằm làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cô khẽ dùng sức lên ngón tay bàn tay phải, cẩn thận viết từng nét một lên lưng Thần Hàng.  

Một chấm, một nét xiên, một nét thẳng.  

Từng chữ đều được viết rất nghiêm túc, chậm rãi nhưng tập trung, như thể cô sợ đối phương không hiểu ý mình. Song lại giống như cô muốn khắc những tâm ý muốn thốt ra kia vào trong từng nét chữ.

Khoảnh khắc Thần Hàng cảm nhận được chiếc bút của La Trác Vi chạm vào lưng mình, cậu lập tức cứng người lại, những cảm xúc hỗn độn mà tối qua chẳng dễ gì mới bình ổn được lại đột ngột dâng trào.  

Cậu cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, trên mặt vẫn phải giữ vẻ nghiêm túc lắng nghe bài giảng, nhưng chỉ có ánh mắt không thể tập trung vào bảng đen đã tố cáo sự bối rối và căng thẳng của cậu.  

Sau, khi, tan, học…  

Trong lòng, cậu cũng cẩn thận ghép lại từng nét, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng cảm giác tê dại mà điểm chạm nhỏ bé trên lưng mang lại.  

Sau khi tan học, mình có chuyện muốn nói với cậu.  

Cảm giác đó đột nhiên dừng lại.  

Tim đập như sấm, Thần Hàng hít một hơi thật sâu. Tranh thủ lúc không ai để ý, cậu nhanh chóng đưa tay trái ra sau lưng làm dấu OK.  

Vừa hay, cậu cũng có chuyện muốn nói với cô.