Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 28




"Không phải như vậy. Em..."

"Không phải như vậy tức là sao?" Lòng bàn tay to lớn của anh giơ ra, áp vào trán tôi.

... Ra là không định đánh tôi mà chỉ là sờ trán thôi. Anh đang kiểm tra thân nhiệt của tôi à? Lần trước anh cũng đã làm như này.

"Lạ thật. Không bị sốt mà sao lại nhiều mồ hôi như vậy?"

"Phu nhân đã trong vườn vào sớm nay. Có thể là do đứng dưới gió lạnh quá lâu nên bị nhiễm lạnh.", Flaya nhanh chóng giải vây bằng lời lẽ rất thuyết phục.

Izek lập tức trừng mắt, bực bội nhìn về phía tôi.

Cứu mạng!

"Ta không thể hiểu nổi là ta đã kết hôn hay đang chăm sóc một đứa trẻ nữa..."

Ơ này cái tên khốn máu lạnh! Ừ đấy, tôi là công chúa Nam phương ngây thơ, ngốc nghếch, trẻ con, chỉ có một người bạn là cô công chúa sáu tuổi đồng trang lứa đấy! Xin hãy cứ nghĩ như thế mãi đi nhé.


"Em đâu có muốn làm ngài phiền lòng. Chỉ là em quá phấn khích đến nỗi không ngủ nổi..."

"Em phấn khích gì thế?"

Tôi nuốt vội câu "Ngủ với ngài?" vào trong bụng, bởi xét lại thì không nên nói điều đó ngay trước mặt những thiếu niên này đâu nhỉ.

"Ta thực sự chỉ muốn mở đầu của em ra xem xem có những gì ở bên trong thôi đấy." Cùng với câu nói đáng sợ này, tôi bị nhấc bổng lên không trung.

Ôi, không, không, không, cái tên khốn này! Tôi không muốn làm gà con thêm lần nữa đâu!

"Hả?"

"Hãy để dành lời xin lỗi vào lần sau. Ta không có thời gian rảnh trong hôm nay."

Chồng tôi là người luôn luôn kiêu ngạo với tất cả mọi người. Anh như kiểu 'ta-biết-hết-tất-cả-mọi-thứ' vậy. Tôi cảm thấy mình cứ chao đảo trên không nên đành phải vòng tay ôm lấy cổ anh.

Ha, sau khi cho em thấy thân hình nóng bỏng không mảnh vải che thân của mình thì ngài bị làm sao vậy? Em sẽ tha thứ bằng cách kiềm chế không đập bó hoa trong tay lên đầu ngài.


"Nặng lắm, nên ngài hãy đặt em xuống đi."

"Rồi em lại chảy máu mũi tiếp chứ gì."

Không thể nói được gì mà. Ôi, ngượng quá đi. Cái cảnh tượng máu mũi chảy nhem nhuốc thật đáng xấu hổ.

Tôi cố gắng bao biện rằng chỉ là do cơn sốt thôi, nhưng đành kìm lại những lời giải thích vì sợ anh sẽ buông tôi xuống ngay. Tôi ghét bị ném xuống như vậy. Tuy rằng cũng không đau đớn lắm, nhưng vẫn sẽ bị chấn thương đó.

Nếu vẫn giữ nguyên tư thế này thì tôi có nên lấy lòng anh một chút không nhỉ? Kế hoạch đầu tiên đã thất bại rồi, vậy nên bây giờ cần phải tiến từng bước một...

"Thật hạnh phúc khi được ngài ôm như này."

"..."

"Ngài biết không, em cứ nghĩ ngài đã..."

"Lorenzo đã hát bài gì với em vậy?"

Gì? T - Tự nhiên hỏi vậy là sao? Ngài không biết á?

"Em chẳng nhớ nữa..."


"Ta nghe nói là cái bài chế giễu mái tóc quăn của em. Có đúng là thế không?"

Aha, hoá ra ngài biết bài hát đó. K - Không thể tin được. Tóc của tôi không phải là tóc quăn đâu nhé. Đây là xoăn gợn sóng tự nhiên đấy. 

Tôi chẳng muốn nói cho anh ấy nghe lời bài hát tệ hại ấy chút nào. Đáng ra anh ấy không nên để ý đến những lời đồn đoán đó. Tôi ghét chúng. Tôi không muốn trông giống như một kẻ ly gián.

"Hình như đúng là như vậy đó."

"Trả lời nhanh đấy, em không nhớ cơ mà."

"À, có phải ngài bảo sau này chúng ta sẽ dùng bữa trưa cùng nhau đúng không ạ?"

"Đúng là như vậy đấy... Sao thế? Em không muốn à?"

Không, không muốn tý nào. Em không cần thêm một kiểu tra tấn mới nữa đâu! Em sẽ chết nếu phải nôn hết đống đồ ăn như bữa sáng hôm nay đấy, đồ động vật ăn thịt!
"Làm gì có chuyện đó. Chỉ là em muốn xác nhận lại thôi. Ngài nghiêm túc đấy chứ?"

"Ta nghĩ rằng ta đã xác nhận rồi."

"Thật là vui quá đi!"

Tôi cần bạo dạn hơn nữa để lấy lòng anh ấy. Trái tim đen tối của tôi như đang bị đặt trên đống lửa, vì vậy tôi đã nhanh chóng đặt lên má anh một nụ hôn mềm mại và ngọt ngào.

Phù, em nghĩ em sẽ làm ngài...

"Thưa Ngài...?"

Hả?

Tôi quay đầu lại, mở mắt ra. Khung cảnh lúc này hiện ra trước mắt tôi. Nơi đây giống như một thư viện tráng lệ, được đặt vài bức tượng Thánh trang nghiêm, sừng sững. Ngoài ra còn có những gương mặt ngượng ngùng của vài linh mục.

Thôi mà, đừng nói với tôi là... đường đường là ái nữ của Giáo hoàng mà lại làm hành động không đoan chính như việc thơm má chồng trước những vị linh mục tại nơi linh thiêng này là sao? Mặc dù tôi mới là người bị người chồng quái đản này bế lên?
Chồng ơi! Ngài cứ nhất thiết phải mang em tới tận đây sao!

"Chào mừng Phu nhân Rudbeckia. Tôi đã luôn mong chờ sự viếng thăm của người."

Tổng giám mục có mái tóc vàng nhạt chào hỏi tôi vô cùng lịch sử, làm tôi quên đi sự ngượng ngùng của mình.

Đây là chú của Flaya? Trẻ hơi tôi nghĩ nhiều.

Tôi nhìn Izek, yêu cầu anh thả tôi xuống. Người chồng kiêu căng nhìn chằm chằm vào tôi, những bước chân cũng đã dừng lại.

Đôi mắt đỏ rực như những viên hồng ngọc trở nên trống rỗng. Làm sao vậy nhỉ?

"Đức Hồng y Valentino đã gửi một lời nhắn tới chúng tôi rằng hãy chắc chắn chăm sóc cho em gái của ngài ấy thật tốt."

Đừng nhắc đến Cesare nữa được không? Tôi trở nên bất an hơn khi vẫn còn trong vòng tay của chồng mình. Ước gì anh để tôi tự đi bằng đôi chân của mình.

"Thần điện này đã được Giáo hoàng công nhận là nơi đức tin linh thiêng từ rất lâu về trước. Phu nhân Rudbeckia, xin hãy xem nơi này là quê hương của mình và viếng thăm bất cứ lúc nào."
"Vâng, xin cảm ơn."

Vị tống giám mục đi trước vài bước đột nhiên dừng lại ở nơi có thể trông ra vườn nho bên ngoài, quay lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt nhân hậu.

"Thật ra, tôi đã rất lo rằng vì chưa thấy hai người đến viếng thăm thần điện, nhưng có vẻ tôi đã quan tâm vô ích rồi."

Đừng đề cập tới điều đấy, làm ơn!

Trong nguyên tác, tôi đã cố gắng gợi nhớ ấn tượng về Tống giám mục Lee, nhưng mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể vì tôi chẳng thể nghĩ ra được gì cả. Rudbeckia quả thật là hay lui tới nơi đây, nhưng truyện không đề cập tới những người cô ấy thường hay trao đổi và những việc cô ấy đã làm.

Đây chính là khiếm khuyết của nhân vật phụ. Không hề có những chi tiết nào được mô tả kỹ lưỡng về họ cả...

"Người biết mà, ta không phải kiểu người dễ bị trói buộc bởi những truyền thống xưa cũ."
Hả? Tôi mở to mắt nhìn chồng mình. Không chỉ có tôi sững sờ, mà ngay cả Tổng giám mục cũng không khỏi bối rối trước câu nói vừa rồi.

"Haha... Thật an tâm khi nghe Ngài nói như vậy. Nhưng Phu nhân vẫn phải tuân theo những lễ nghi rườm rà, bởi người là con gái của Giáo Hoàng. Để ngăn chặn những hiểu lầm có thể xảy ra..."

"Ta đùa thôi. Vợ ta không thể ra ngoài một thời gian bởi sức khoẻ của nàng có chút không ổn. Dù có vấn đề gì thì ta cũng sẽ sớm viếng thăm thần điện thôi."

Anh ấy đã trả lời rất lịch sự, nhưng sao nghe mỉa mai thế nhỉ?

Tống giám mục đáp lại bằng nụ cười đầy quan tâm, nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng thì phải.

Bầu không khí tự dưng lại làm sao vậy? Một suy nghĩ đột ngột bật ra. Rõ ràng là Izek không ưa gì Tổng giám mục cả.

Tổng giám mục hình như cũng biết điều đó. Không chỉ ngài ấy, mà tất cả những linh mục khác ở quanh chúng tôi cũng có thái độ tương tự.
Cái nhìn của họ như thể đang theo dõi những con quái thú đang lao vào phá hoại vườn nho yên bình của Chúa vậy. Việc trở thành một Hiệp sĩ tôn giáo giỏi không đồng nghĩa với việc họ phải thiết lập mối quan hệ tốt với các linh mục. Hơn nữa, tính cách của người đàn ông này tệ từ trong trứng rồi. Điều duy nhất à tôi chẳng thể hiểu được là lý do vì sao và mục đích anh ấy đưa tôi đến đây là gì?

Ngài ấy đang định làm cái quái gì vậy? Chúng ta đang làm gì ở đây? Ngài đang âm mưu gì thế hả chồng ơi? 

Tổng giám mục hắng giọng, liếc nhìn Izek, sau đó lại mỉm cười ấm áp với tôi, "Phu nhân Rudbeckia, hy vọng trong thời gian ở đây, người sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào làm gián đoạn đến những hoạt động tôn giáo của mình. Vừa hay, sắp tới thần điện sẽ tổ chức một sự kiện từ thiện vào ngày của Thánh Agnes. Tôi sẽ rất vui nếu như người nhận lời tham dự."
"Ồ..." Bây giờ tôi phải đại diện cho đủ thứ thế này. Tôi cười gượng gạo, liếc trộm về phía chồng mình. Người chồng của tôi cất lời trong khi mắt vẫn dán chặt vào Tổng giám mục, "Liệu vợ chồng chúng ta có thể tham gia cùng nhau không?"

"... Tất nhiên rồi. Đó là niềm vinh dự của chúng tôi nếu Ngài cũng tham dự cùng Phu nhân. Quả nhiên, là vợ chồng son thì không muốn rời nhau nửa bước nhỉ. Haha."

Làm ơn hãy xoá những lời nói đó ra khỏi đầu đi, thưa Tổng giám mục. Người đàn ông kiêu ngạo này đang lên kế hoạch để đưa tôi vào tròng và nhìn tôi khốn đốn đấy. Đây chính xác là mục đích của anh khi đưa tôi đến tận đây vào hôm nay! Chỉ là để vạch trần hệ thống gián điệp do Cha tôi cài vào chứ gì!

Anh ấy đang trông chừng tôi như trông chừng một con gà vậy, vì thế nên đừng nghĩ đến việc đánh lén gia tộc Omerta...
Aa, cái tên này!

Có lẽ anh ấy đang nghĩ gì khác về tôi? Ví dụ như lợi dụng việc tôi là con gái của Giáo Hoàng sẽ tốt hơn chẳng hạn.

Sau cùng thì, tôi thật ngu ngốc khi mong muốn thiết lập một địa vị mới bằng cách liên kết với những linh mục ở phương Bắc.

Haa, đúng vậy. Thật ngu ngốc khi mong chờ một sự thay đổi nào đó. Tôi không phải loại người trông mong vào những kỳ vọng viển vông. Vậy, tại sao đột nhiên anh lại làm thế? Hơi khó xử thì phải. Đôi mắt tôi lấp lánh những ánh nhìn say đắm, nuốt vội nước bọt và ôm siết lấy cổ anh.

"Thật sao?"

"...."

"Em có thể tham gia sao? Với ngài?"

"Em không thể thể hiện bình thường dù chỉ một lần thôi sao?"

"Ôi, em xin lỗi. Em không tin vào những gì mình vừa nghe thấy." 

"Ta không hay thấy em như vậy, nhưng có vẻ em luôn quá khích đấy."
Điều này nghĩa là gì? Giống như anh không mỉa mai người khác thì chắc sẽ có cái gì kì quái nhảy ra từ miệng anh đấy?

"Vậy thì, hai người sẽ cùng nhau tham dự sự kiện nhé. Quy mô sự kiện sẽ lớn hơn dự kiến đó."

Cuối cùng, chúng tôi rời khỏi thần điện sau khi Tổng giám mục nói có hẹn với các cháu của ngài. Chồng tôi có vẻ hào hứng hơn mọi khi, chắc là do mọi việc đều theo ý của anh đấy. Đúng là một ngày xui xẻo mà.

Nhưng 'lớn hơn dự kiến' có nghĩa là gì nhỉ?

Mãi cho tới tận ngày sinh thần của Thánh Agnes, và vài ngày sau đó nữa, tôi mới hiểu thấu được ẩn ý của Tổng giám mục.

Tôi biết rằng chương trình thiện nguyện do giáo xứ ở đây tổ chức cũng chẳng khác biệt hơn là mấy so với những sự kiện từ thiện mà tôi tham gia ở kiếp trước. Cụ thể hơn thì, ở nơi mà Tôn giáo là xương sống của uy quyền, thì trong một vài giờ ít ỏi, những gương mặt quyền lực nhất sẽ lộ diện.
Biết là thế, nhưng tôi nghĩ nó sẽ chẳng thể hoành tráng như những thành bang ở Romagna mà Giáo Hoàng trị vì đâu. Dù sao thì ở nơi đây, những trận chiến một mất một còn đóng vai trò quan trọng hơn cả những lễ nghi tôn giáo nữa.

"Ôi, Phu nhân, nàng đến rồi!"

"Tôi đã ước rằng Phu nhân sẽ tham dự đấy, nhưng vì sao nàng lại diện y phục như này?"

"Ahaha, rất vui vì được gặp lại ngài."

Dĩ nhiên, phán đoán của tôi lại trật lất một lần nữa. Thật khó để phân biệt đây là một buổi từ thiện hay là một yến tiệc đấy.