Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 54: Tiến bộ




Trăng sáng treo trên trời đêm, phủ một tầng sáng bạc lên khắp trụ sở Ốc Đảo.

Kí túc nhân viên nằm ở phía bắc trụ sở, hàng cây thông cao lớn vây quanh, vào đêm lại càng yên tĩnh. Ngoài âm thanh loạt xoạt của những con vật nhỏ dẫm lên thảm lá thông dày thì còn có chút tiếng vang khe khẽ.

“Lão Lục, con đường cậu chọn có thực sự ok không?”

“Chắc là ổn mà, dẫn thẳng đến cửa sau chỗ sư phụ.” Lục Chí Hạo kéo mũ xuống, nhỏ giọng đáp lại.

“Cậu nhìn bọn mình có ra cái giống gì không, sao bây giờ đi đọc sách mà cứ phải lén lút như ăn trộm thế nhở?”

Hoa Quyển bàu nhàu, song biểu cảm thì cực kì hào hứng, hai mắt sáng như đèn pha.

Lục Chí Hạo biết thế, bởi vì cậu cũng hào hứng y hệt.

Bọn họ đã lẻn ra được hai ngày, lúc nào cũng đến khuya mới về, ban nãy giả vờ ngủ cho qua mắt các dì ở kí túc đi trực, xong thì lại chuồn đi. Để đuổi kịp buổi học ban đêm này mà thậm chí cậu còn không đi ăn KFC, còn ầm ĩ đòi về sớm.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá thông, xung quanh là tiếng côn trùng kêu du dương nhẹ nhàng.

Cách đó không xa, ô cửa sổ sáng ánh đèn vàng đã gần trong gang tấc. Trong đó có người thầy của họ, và cả bạn bè nữa.

Tuy không nhìn rõ được nhưng Lục Chí Hạo cảm thấy mọi người đều đang tươi cười. Bên trong rất đông, nếu đếm kĩ thì bọn họ gần như đến cuối.

“Nhanh nhanh nhanh, không thể để muộn được.” Hoa Quyển ù chạy, cặp sách xóc nảy sau lưng.

Lục Chí Hạo đi theo phía sau, cậu cũng chạy thật nhanh, gió đêm mát mẻ luồn qua khoang miệng tràn vào phổi, sảng khoái vô cùng.

Từ khi nào mà việc học Toán khiến người ta hễ nghĩ đến là bừng bừng thích thú, cậu cũng chẳng biết nữa.

***

Khi bọn họ tới nơi thì cũng đụng trúng Trần Thành Thành đi từ đường lớn đến.

“Sao các cậu… lại đi từ đấy ra?” Trần Thành Thành hỏi.

“Cậu không bị gặp chú bảo vệ trên đường đi à?” Lục Chí Hạo cũng hỏi.

“Tớ không.” 

“Phải cẩn thận đấy, chẳng may bị bắt thì sao.”

Cửa đẩy ra, trong phòng ấm áp. Sư phụ liếc qua, Lâm Triều Tịch đang ngồi trên sàn nhà vẫy tay với bọn họ, cười tươi roi rói.

Trên mặt đất có rất nhiều tờ giấy nhỏ, nhìn kĩ sẽ thấy có rất nhiều gà và thỏ các bạn đã gấp, sở dĩ Lục Chí Hạo nhận ra được là vì con nào cũng được viết chữ “gà” hoặc “thỏ”.

“Hôm nay sẽ dạy đề ứng dụng! Gà thỏ chung chuồng!” Lâm Triều Tịch dịch sang nhường chỗ cho bọn họ: “Cậu vừa bảo cái gì mà bị bắt cơ?”

Bím tóc của cô bạn cọ vào mặt, Lục Chí Hạo lui về sau: “Ban nãy trên đường đi bọn tớ gặp chú bảo vệ đi tuần.”

“Thế phải cẩn thận đấy.” Lâm Triều Tịch hỏi: “Nếu bị phát hiện thì phải nói thế nào được.”

“Mộng du!” Hoa Quyển hô.

Mọi người trong phòng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cũng bật cười theo.

Chốc lát sau, không cần bất cứ lời nhắc nhở nào, bài học bị gián đoạn lại được tiếp tục một cách hết sức tự nhiên.

Sư phụ giảng về bài “gà thỏ chung chuồng”, hơi khác so với những gì cậu từng được nghe. Trên mặt đất có rất nhiều gà giấy và thỏ giấy, 2 chân là gà, 4 chân là thỏ.

Lão Lâm hỏi: “Bây giờ chúng ta được cho sẵn những gì?”

“Gà và thỏ tổng cộng có 12 cái đầu, 34 cái chân.”

Lão Lâm hỏi: “Phải tính những gì?”

“Tổng cộng có bao nhiêu con gà bao nhiêu con thỏ, mà chúng nó chỉ có một đầu, tính ra được số đầu của chúng nó là coi như ra đáp số.”

“Rất giỏi. Tiếp theo chúng ta hãy xem số lượng đầu còn có quan hệ với điều gì khác hay không?”

Các bạn nhỏ nhất loạt cúi đầu, bẻ 1 cái chân gà lên, bẻ 2 cái chân thỏ lên.

Có thể thấy rất rõ ràng, gà chỉ còn lại 1 đầu 1 chân, số lượng đầu và số lượng chân hoàn toàn đồng nhất.

Lục Chí Hạo ngạc nhiên nhìn động tác của mọi người.

“Gà thỏ trong cái chuồng này còn lại mấy cái chân nhỉ?”

“34÷2=17, còn lại tổng cộng 17 chân.” An Bối Bối lanh chanh đáp.

“Bây giờ thì sao?”

“Sau khi giảm đi một nửa, bây giờ số chân gà đã bằng số đầu gà, tổng số chân 17 trừ đi tổng số đầu 12, vậy là coi như đã trừ đi toàn bộ số gà, 17-12=5, không bao gồm gà nữa.”

“Ồ, vậy còn thỏ thì sao?”

“Đối với số thỏ còn dư lại, có 2 chân nhưng chỉ có 1 đầu, số chân gấp đôi số đầu.” An Bối Bối vừa nói vừa bẻ nốt 1 cái chân còn lại của con thỏ lên: “Nhưng ban nãy đã lấy 17-12, mỗi con thỏ cũng bị giảm bớt một cái chân, số chân còn lại chính là tổng số của thỏ, cho nên còn lại 5 con thỏ.”

Nghe An Bối Bối nói xong một hơi, trước kia cậu cũng biết tính nhưng chắc chắn sẽ không thể nào diễn giải một cách mạch lạc được như vậy.

Lục Chí Hạo nghe một cái hiểu ngay, tuy hiện tại cậu đã biết dùng hệ phương trình bậc nhất hai ẩn để giải bài này, cũng không phải chưa từng nghe đến phương pháp tính nhanh ấy, thế nhưng những trang giấy trực quan khiến quá trình giải trở nên dễ hiểu vô cùng.

Quá kì diệu! Quá đỉnh!

Vuốt v3 gà thỏ trên mặt đất, cậu chỉ cảm nhận được như vậy.

Sư phụ Lão Lâm lại thay động vật trong đề, lần này con ba ba 3 chân 2 mắt và con rùa 6 chân 6 mắt, khó hơn bài ban nãy một chút.

Có người vẽ ra, cũng có người tính nhẩm trong đầu, sư phụ Lão Lâm đều không ngăn cấm.

Nơi này không có quy tắc, cũng chẳng có công thức hay phương pháp nhất định nào, mỗi người đều có thể dùng ý tưởng của riêng mình.

Mọi người đều vui vẻ, cậu cũng rất vui.

Nếu có thể học mãi thế này thì thật tốt!

Rời khỏi kí túc, nhìn lên bầu trời ngợp sao, cậu chỉ có đúng suy nghĩ này.

***

Mặt trời mới ló.

Thứ Hai, trụ sở Ốc Đảo, phòng họp.

Giới Nhiên ngáp một cái bước vào phòng, khuấy cốc cà phê vừa pha xong. Sáng nay anh rời giường lúc 7 giờ, ăn xong bữa sáng cũng đã đến 8 giờ rồi.

Cuộc họp hàng tuần sẽ bắt đầu từ 8 giờ đúng đến 8 giờ 20, 10 phút còn lại các thầy cô sẽ thu dọn đồ đạc, 8 rưỡi sẽ lên lớp dạy học cho lũ nhỏ, học sinh vất vả, thực ra thầy cô cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Sếp lớn bước vào phòng lúc 8 giờ đúng, gật đầu chào hỏi mọi người, nhanh chóng tiến hành cuộc họp.

“Trước tiên sẽ là thầy phụ trách các tổ báo cáo tình hình dạy học tuần trước, bắt đầu từ tổ trung học phổ thông đi.”

Thầy giáo phụ trách tổ cấp 4 cúp Tấn Giang đã dạy học 20 năm, dày dạn kinh nghiệm hơn Giới Nhiên nhiều, đi thẳng vào báo cáo thành tích bình quân, bày tỏ thành tích của học sinh dưới chế độ cạnh tranh đào thải đều có tiến bộ rõ rệt.

Giới Nhiên ngồi nghe, những cái tên được nêu đều là học sinh ưu tú, hơn nữa còn có thể trở thành hạt giống tham gia tập huấn cấp tỉnh, dùng những hình mẫu này để chứng minh thành tích của học sinh có tiến bộ thì cũng chẳng bao quát mấy.

Tổ trung học cơ sở cũng y như vậy, Giới Nhiên nghe mà rệu rã, mở cốc nhựa nhấp một ngụm cafe, sau đó thì được gọi tên.

“Thầy Giới của tổ tiểu học cuối cấp thì sao?”

“Coi như tàm tạm.” Giới Nhiên nói.

Văn phòng lập tức yên lặng, mọi người vốn đang nhiệt tình thảo luận mà im bặt như hầm băng sau câu nói của anh.

“Trước đó tôi từng nói rồi, hi vọng các thầy cô có thể dùng số liệu chính xác hết mức có thể để miêu tả tình huống của lũ trẻ, chứ không phải dùng những từ ngữ hết sức mơ hồ, nhất là… Tàm tạm.”

Giới Nhiên mỉm cười, cũng chẳng mấy để tâm.

Lúc này có người nhìn anh một cái, lắc đầu.

Đó là thầy Phùng của tổ trung học phổ thông trước kia từng nhắc nhở anh phải chú ý ông boss khó tính.

Giới Nhiên: “Coi như không tốt không xấu ạ, bài thi của chúng em không có độ khó cố định, cho nên cũng chẳng đánh giá được gì từ thành tích.”

Thầy Trương hiệu phó im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Thử nói một chút về những đứa bé cậu cho rằng có thể tham gia cuộc thi cuối cùng đi, tình hình chúng thế nào?”

“Bùi Chi, Lâm Triều Tịch, Chương Lượng, Vương Phong, Lục Minh đều rất thông minh, thành tích rất ổn định, nhưng mối quan hệ giữa chúng không tốt, rất khó để tham gia cùng một tổ đội dự thi với nhau.”

“Trẻ con thôi mà, sao mà quan hệ không tốt.” Một thầy giáo nói.

“Cũng chỉ là thi đấu cùng nhau, đâu có yêu cầu hợp tác theo đội, tính điểm trung bình mà.” Một thấy giáo khác nói tiếp.

Giới Nhiên im lặng, ai nói gì anh cũng mỉm cười gật đầu.

“Thành tích ổn định là được.” Thầy hiệu phó tổng kết lại.

Mọi người nói xong một lượt thì cũng gần đến giờ.

“Cuối cùng, cách thầy cô chịu vất vả một chút, tiếp tục nhắc nhở học sinh về vấn đề kỉ luật.”

Thầy hiệu phó nhìn xuống quyển sổ, nói: “Tổ trung học phổ thông bắt được hai học sinh không về ngủ lúc đêm Chủ nhật, đã cho khai trừ rồi. Trụ sở quá rộng, không về ngủ đêm rất không an toàn, các thầy cô hãy nhấn mạnh cho các em.”

Nghe vậy, Giới Nhiên tiếp tục mỉm cười, vẫn không nói gì.

Một lúc sau, anh cầm cái cốc nhựa, ngáp một cái, chuẩn bị xuống tầng đi dạy.

Thầy Phùng của tổ tổ tiểu học cuối cấp kéo anh lại: “Sao tự dưng lại cãi ngang thầy Trương làm gì?”

Giới Nhiên bất đắc dĩ cười: “Oan em quá thầy Phùng ơi.”

“Câu ‘tàm tạm’ của cậu rõ ràng là chống đối, đừng quên báo cáo thực tập của cậu vẫn cần ông ấy kí tên đấy.” Thầy Phùng nói.

“Em hiểu ạ, cảm ơn thầy.”

“Tôi biết cậu không quá thoải mái với thầy Trương, gắng nhịn đi.” Thầy Phùng vỗ vai anh, nhanh chóng rời đi.

Giới Nhiên nghĩ anh thì có ý kiến gì được cơ chứ, anh chỉ cần có một cái đóng dấu trên báo cáo thực tập mà thôi.

Khi trước do cơ duyên, thành phố An Ninh tuyển người huấn luyện cho cúp Tấn Giang ở trường anh, anh thử nộp hồ sơ thực tập lên, thế là được nhận.

Thầy giáo tuyển anh lúc ấy cũng không phải thầy Trương này, nghe nói về sao ban lãnh đạo của Cục giáo dục thành phố rất coi trọng cúp Tấn Giang năm nay, nói nhất định phải có thành tích, thế là một vị thầy giáo Toán nổi tiếng từ tỉnh lớn nhảy dù về đây, chính là vị Hiệu phó Trương.

Thực ra trong lòng Giới Nhiên bài xích Hiệu phó Trương, một mặt thấy ông ấy quá điên cuồng, nhưng cũng thấy quan điểm giáo dục của ông ấy rất có lý.

Anh học ngành Toán, chẳng có tâm đắc gì với giáo dục, đành nghe người ta chỉ đâu làm đấy.

Nhưng anh đã sát cánh cùng lũ nhỏ lâu như vậy, bảo không có tình cảm thì là nói dối.

Thực ra trước khi thầy Hiệu phó hỏi đến, anh rất muốn nói dường như thành tích mấy đứa bé trong lớp tiến bộ rất nhiều, nhưng đây không phải điều lãnh đạo quan tâm, anh đành im miệng.

***

“Các em muốn nghe điểm trước hay vào học trước?”

Trong phòng học của tổ Tiểu học, Giới Nhiên vừa bước lên bục giảng đã bắt đầu trêu học sinh.

Lâm Triều Tịch ngáp một cái, nói đồng thanh theo các bạn: “Vào~học~trước~”

Giới Nhiên cười: “Thế thì thầy sẽ báo điểm trước.”

Quả nhiên lại là kịch bản này, không hề ngạc nhiên chút nào.

Giới Nhiên nói: “Buổi kiểm tra hôm thứ Sáu là lần kiểm tra dễ nhất trong mấy ngày gần đây, chủ yếu là để các em về nhà chơi cho vui, cho nên không cần coi thành tích này là thật.”

“Thầy lại đả kích bọn em!” Các học sinh lao nhao oán giận.

“Thôi được rồi, đổi cách nói khác. Có những bạn có thành tích vượt ngoài mong đợi, tiến bộ rất lớn, cảm giác cuộc chiến giữa kì sẽ khó phân thắng bại.” Giới Nhiên cười: “Tiếp theo, thầy muốn đặc biệt tuyên dương…”

Giới Nhiên mở bài thi ra, bắt đầu đọc tên.

“Trần Thành Thành, An Bối Bối, La Tiểu Quyên, Diêu Tiểu Điềm, Hoa Quyển…”

Những bạn nhỏ được đọc tên đều vui sướng vô cùng, ngạc nhiên nhìn nhau tới lui.

Mà nghe thấy Trần Thành Thành tiến bộ vượt bậc, sắc mặt bạn nhỏ Chương Lượng thối hoắc.

Lúc này Lâm Triều Tịch không rảnh mà vui sướng trên cơn tức của Chương Lượng nữa, cô càng nghe càng kinh ngạc, ngoài La Tiểu Quyên ra thì đều là đám bọn cô.

Chẳng nhẽ Lão Lâm thực sự có tiên khí Toán học, dính chú hơi là thành tích sẽ tốt lên?

“Bạn Lâm Triều Tịch, nhìn thầy làm gì?” Giới Nhiên dừng lại, nhìn cô: “Đã biết mình với Bùi Chi lại đứng đầu rồi hả?”

“Không phải không phải.” Lâm Triều Tịch lắc đầu nguầy nguậy, đột nhiên khựng lại: “Gì cơ ạ?”

“Thế để tôi lại khen một lần nữa?”

“Không cần đâu thầy ơi!”

“Lên lấy bài của tổ các em đi.” Giới Nhiên nói.

Cô lên bục giảng, Giới Nhiên đưa xấp bài thi của tổ 2 cho cô, thuận miệng hỏi.

“Đêm qua làm gì mà ngái ngủ thế?”

Lâm Triều Tịch kinh hãi, hoang mang nhìn Giới Nhiên, anh ta biết rồi?

“Buổi tối ngủ nghỉ cho hẳn hoi.” Giới Nhiên dặn dò.