Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 52: Cân nhắc




Thực ra không có gì là “chẳng may”, điều gì đến rồi sẽ đến.

Buổi sáng, Lâm Triều Tịch lăn lộn một vòng trên giường, uể oải mở mắt, ánh nắng ngoài ban công rạng rỡ vô cùng.

Cô cầm cái đồng hồ mượn của Bùi Chi đặt cạnh gối lên xem.

10 giờ 15 à… Ý nghĩ ấy quét một vòng trong đầu cô, cuối cùng cô cũng kịp liên hệ con số với thời gian ngay trước khi nó chìm xuống đáy.

Lâm Triều Tịch lập tức bừng tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo. Khi lao xuống hiên nhà, cô đã trông thấy khá nhiều bóng dáng của người lớn.

Cha cầm cặp sách, mẹ dắt tay con, một gia đình ba người thong dong bước xuống dưới lầu.

Lâm Triều Tịch chỉ có thể bước chậm lại, đi sau bọn họ.

Trên cầu thang, người mẹ quay đầu lại chỉ vào cô, lặng lẽ hỏi con mình: “Bạn cùng lớp con à?”

“Vâng ạ! Bạn ấy tên Lâm Triều Tịch, học siêu giỏi!” Cô bé hào hứng nói.

“Ối chà, con nhìn bạn mà xem, phải học cho tốt đấy.”

Lâm Triều Tịch đành vẫy tay chào hỏi: “Cháu chào cô, cháu chào chú.”

“Chào Tiểu Lâm, bố mẹ cháu đến đón cháu chưa?”

“Dạ…” Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, chỉ biết nói: “Thực ra cháu cũng không rõ lắm.”

“Ái chà, có khi bố mẹ cháu muốn tạo bất ngờ cho cháu, đang đứng ngay dưới lầu ấy chứ.”

Lâm Triều Tịch xấu hổ cười, thầm nghĩ gọi là bất tiện còn đúng hơn.

Nhưng ngay khi cô cùng gia đình ba người xuống hết bậc thang, nhìn một vòng khách khứa trong phòng, bất tiện đã trở thành sự thật.

“Chị!” Bạn nhỏ Lâm Ái Miên kêu lên đầu tiên.

Vợ chồng giáo sư Thầm ngồi hai bên trái phải Lâm Ái Miên, ấm áp mỉm cười nhìn cô.

Cặp vợ chồng này thực sự có khí chất hơn người, trông thấy họ, bà mẹ của cô bạn đi phía trước đã sáng bừng cả mắt.

Lâm Triều Tịch kinh ngạc há hốc, bởi vì cô không chỉ nhìn thấy Lâm Ái Miên và vợ chồng giáo sư Thẩm, mà còn có cả bạn nhỏ Bùi Chi đang ngồi ở đầu kia sô pha.

Trên tay Bùi Chi là hộp cờ Khổng Minh, trông nhàn nhã theo kiểu “mãi mới đến cuối tuần để chơi trò mình thích”, tập trung hết sức, không bận tâm xung quanh.

Lâm Triều Tịch không nhìn nữa, mẹ của bạn cô đã đến chỗ giáo sư Thẩm chào hỏi: “Chào anh chị chào anh chị, anh chị cũng đến đón con đấy à?”

Vợ chồng giáo sư Thẩm vội đứng lên, chưa kịp nói gì thì cô ấy đã tiếp tục: “Con gái anh chị học giỏi lắm, ban nãy con gái tôi kể mãi…”

Rõ ràng vợ chồng giáo sư Thẩm có chút ngượng ngập, Lâm Triều Tịch cũng chẳng biết nên xử lí thế nào.

Lúc này, cậu bạn vẫn luôn yên lặng ngồi trên sô pha chơi cờ bỗng ngẩng đầu, cậu dùng ngữ khí bình thản mà nói: “Chào giáo sư Thẩm ạ, chào cô ạ, cháu cũng là bạn cùng lớp của Lâm Triều Tịch.”

Giọng cậu trong trẻo ngây thơ, nụ cười tươi rói của mẹ cô bạn cứng lại vì lúng túng.

Câu nói của Bùi Chi cực kì đâu ra đó, nhìn thì giống một đứa bé nói leo song đồng thời cũng chỉ ra sự khác biệt giữa họ “Lâm” và họ “Thẩm”, người lớn tinh ý sẽ dễ dàng phát hiện ra vấn đề bên trong.

Một lát sau, gió thổi qua, tình huống gượng gạo đã khôi phục lại vẻ ban đầu.

“Chào chị, chào chị…”

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Mọi người ngầm hiểu, người lớn lại bắt đầu tán gẫu với nhau.

Lâm Triều Tịch cúi đầu chào vợ chồng giáo sư Thẩm, cũng không muốn làm bọn họ khó xử thêm, cô xoa đầu Lâm Ái Miên ngồi xuống giữa sô pha.

Bạn nhỏ Bùi Chi buông bàn cờ trong tay, tầm mắt quét lại đây.

Cách nửa cái sô pha, Lâm Triều Tịch lò dò nghiêng đầu nhìn Bùi Chi, lại nghẹn lời.

“Sư phụ bảo chờ buổi trưa xong việc ở nhà ăn mới đưa bọn mình đi dã ngoại được, khoảng 2 giờ.”

Không chờ cô hỏi, Bùi Chi đã tâm lí trả lời.

“Cậu đi tìm sư phụ rồi á?”

“Ừ.”

“Đại ân không lời nào cảm tạ cho hết.” Lâm Triều Tịch lặng lẽ ôm quyền với cậu.

“Thì vẫn cần.” Bùi Chi nói.

“Gì cơ?”

“Cảm tạ.” Bạn nhỏ Bùi Chi nghiêm túc: “Ghi nợ vậy.”

Lâm Triều Tịch: “…”

***

Sau đó Lâm Triều Tịch mới biết vợ chồng giáo sư Thẩm đã chính thức hoàn thành thủ tục nhận nuôi Lâm Ái Miên, bởi vì Lâm Ái Miên luôn ầm ĩ đòi tới thăm cô, lại thêm trại trẻ nhờ vả, thế là hai người lái xe đưa Lâm Ái Miên đến đây.

Họ đến ăn trưa cùng cô rồi về.

Thẩm phu nhân giải thích như vậy với cô khi đi trên lối nhỏ đến nhà ăn.

Lâm Triều Tịch cúi đầu, đôi giày thể thao cũ rách của cô luôn giữ khoảng cách một trước một sau với đôi giày da mũi nhọn của Thẩm phu nhân.

“Con cảm ơn bác.” Lâm Triều Tịch nói.

Ánh mắt dịu dàng của Thẩm phu nhân dừng trên mặt cô, gió phớt qua tóc mai, cô toan nói gì đó, lại bị Lâm Ái Miên ngắt lời.

“Anh Tịch, sao dạo này anh tự dưng giống Siêu Xayda thế!” Lâm Ái Miên cầm cái máy bay đồ chơi chạy tới, ồn ào nói: “Mọi người đều nói anh học siêu giỏi.”

Bây giờ Lâm Triều Tịch mới nhớ ra, lườm nguýt cốc đầu Lâm Ái Miên một cái, bình thường toàn gọi anh Tịch, mắc gì lúc nãy cứ phải gọi chị.

Lâm Ái Miên lè lưỡi, nhìn là biết ngay ý đồ rõ mồn một.

“Bởi vì chị học rất chăm, con cũng phải noi gương theo chị đấy.” Giáo sư Thẩm xoa đầu Lâm Ái Miên, thuận miệng giải thích một câu giống như mọi người lớn khác.

“Không phải, bởi vì chị thông minh.” Như ma xui quỷ khiến, Lâm Triều Tịch nhớ đến giọng điệu của Lão Lâm khi nói đùa, tiếp lời họ.

Cô nói xong, quay lại nhìn giáo sư Thẩm theo bản năng.

Vợ chồng trung niên ngẩn ra, rồi nhìn nhau bật cười bởi câu bông đùa của cô.

Giáo sư Thẩm xoa đầu cô, chân thành mỉm cười: “Triều Tịch nhà mình đương nhiên là thông minh.”

***

Giữa trưa, nhà ăn trụ sở Ốc Đảo.

Cuối tuần là cao điểm các gia đình đi chơi, bàn lớn bàn nhỏ ở tầng 2 nhà ăn đều chật kín, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi chạy đi chạy lại, tiếng nói cười vui vẻ của trẻ con người lớn rộn ràng không ngừng.

Nhìn từ cửa sổ tầng 2 xuống có thể trông thấy hoa sen phủ kín mặt hồ, hoa mới nở, gió hồ sảng khoái. Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, tâm tình lại không được sảng khoái như gió.

Đúng vậy, cô đi sớm về trễ, lăn lộn ở nhà ăn suốt một tuần, thế mà lại không hề biết đến tầng hai của nhà ăn, bởi vì chúng nó không cùng cửa vào.

Khi vợ chồng giáo sư Thẩm nói đến nhà ăn ăn cơm, cô nghĩ thế cũng tốt, hẳn sẽ không đụng trúng Lão Lâm, nhưng bây giờ bọn họ lên thẳng nhà ăn tầng 2, thế thì khó mà lường được.

Lâm Triều Tịch xoa trán, lặng lẽ nhìn quanh, cô cũng không biết tại sao lại sợ bị Lão Lâm nhìn thấy đến vậy, Lão Lâm còn chẳng biết ông có con gái là cô ấy chứ, nếu thấy chắc sẽ không đau lòng đâu nhỉ?

Phục vụ bưng một bình nước chanh đến, Thẩm phu nhân rót hai ly cho cô và Lâm Ái Miên, vừa xem thực đơn vừa hỏi: “Triều Tịch muốn ăn gì nào?”

“Cháu… cháu ăn gì cũng được ạ!”

“Ăn cá nhé, mùa này đồ ăn tươi bắt dưới hồ ngon lắm, con học hành vất vả…”

“Không… không cần đắt quá đâu ạ!”

Tuy đã nói thế, đến khi thức ăn được bưng lên thì vẫn kín mặt bàn, mười mấy đ ĩa đủ loại, hoàn toàn vượt quá sức ăn của hai người lớn hai trẻ con.

Lâm Ái Miên vẫn rất vui vẻ, hào hứng gặm đùi gà.

Thẩm phu nhân mỉm cười vỗ vai cậu nhóc, lấy khăn ướt lau tay nó, múc một bát canh đặt trước mặt Lâm Ái Miên: “Ăn canh đã.”

“Mẹ cũng uống đi ạ.” Lâm Ái Miên ngoan ngoãn nói.

Thẩm phu nhân mỉm cười gật đầu.

***

Khắp nhà ăn đều là cảnh tượng các gia đình hòa thuận vui vẻ ngồi ăn quây quần bên nhau, khiến người ta nhìn mà hâm mộ.

Ở lối đi phía xa, nhân viên phục vụ bưng mâm đồ ăn bỗng khựng lại, bởi vì ông chú đẩy xe đi trước anh ta cũng khựng lại.

Trên xe là bát đũa đang cần chuyển từ tầng 2 xuống tầng 1, đẫm dầu mỡ.

Nhân viên phục vụ nhìn theo phía ông chú đang nhìn, thấy một gia đình 4 người vui vẻ dùng bữa bên cửa sổ.

Trông thì có vẻ là một gia đình giàu có, gọi một bàn lớn, có món mới chỉ động đũa một chút.

“Bác Lâm?” Nhân viên phục vụ gọi.

“Không có gì.” Ông chú trả lời.

***

Suốt một bữa cơm, ban đầu Lâm Triều Tịch ngồi ăn còn thấy run sợ, càng về sau thì càng thấy khó chịu.

Không tiếp xúc thì không biết, còn tưởng vợ chồng giáo sư hòa ái dễ gần. Tiếp xúc nhiều hơn, Lâm Triều Tịch phát hiện ra vợ chồng giáo sư Thẩm có thứ khí chất tự phụ rất rõ ràng của dòng dõi thư hương.

Ăn cơm phải có quy củ, nói chuyện phải có quy củ, tóm lại là làm gì cũng có quy củ. Thực ra cũng không phải là chê bai gì, nhưng đừng nói đến Lâm Ái Miên hiếu động, ngay cả cô vốn là người lớn mà cũng thấy nhấp nhổm như thể trên ghế có đinh.

Sau khi ăn xong, vợ chồng giáo sư Thẩm đưa Lâm Ái Miên về luôn, Lâm Triều Tịch lại đi cùng bọn họ trên lối nhỏ giữa vườn cây.

Giáo sư Thẩm cố tình dắt tay Lâm Ái Miên đi phía trước, Thẩm phu nhân đi sau, đi được một đoạn, Thẩm phu nhân nhẹ nhàng mở lời.

“Triều Tịch, hai bác thật lòng muốn có một cô con gái.”

Lâm Triều Tịch cúi đầu im lặng.

“Nghe viện trưởng của các con nói có lẽ vì con đã khá lớn rồi, cho nên vẫn có chút mâu thuẫn với việc được nhận nuôi.”

“Con có băn khoăn gì thì nói với bác cũng được mà.”

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, ngẩng đầu đáp: “Bác ơi, thực ra cháu không có băn khoăn gì cả.”

“Thế thì vì sao? Nếu hai bác chẳng may làm gì khiến con không thích, bác sẵn lòng lắng nghe con bày tỏ.”

“Không có gì không thích.” Lâm Triều Tịch thành thật nói: “Nhưng cũng không có thích.”

Đằng trước là tiếng cười vui vẻ của hai cha con.

Gương mặt Thẩm phu nhân hiện lên một chút kinh ngạc, không ngờ cô lại thực sự dám nói.

Một lát sau, Thẩm phu nhân mới tiếp: “Thế phải làm sao đây, nghe con nói thế, bác lại càng thích con.”

“Tại… tại sao ạ?”

“Con là một đứa bé rất chân thành.” Thẩm phu nhân nói.

Bốn phía vẫn là những bụi cây cao thấp, bạc hà và phong lữ đón gió nhẹ lay.

“Con nói con thông minh, nhưng thực ra cả bác và bác trai đều cảm thấy phẩm chất quan trọng nhất của một đứa trẻ không phải thông minh, mà là chân thành.”

Bà ấy ngồi thấp xuống, nhìn vào mắt cô: “Viện trưởng Đảng dạy dỗ con rất tốt, hai bác vẫn thật lòng hi vọng con có thể cân nhắc hai bác, cho hai bác cơ hội trở thành bố mẹ con, hai bác thực sự rất thích con.”

Lâm Triều Tịch nhìn người phụ nữ thành khẩn trước mắt mình, không biết nên nói gì cho phải.

***

Bên tai vẫn là câu nói cuối cùng của Thẩm phu nhân.

Tiễn ba người họ về, Lâm Triều Tịch lại mò ra tầng một nhà ăn. Ập vào mũi là hương vị đồ ăn quen thuộc làm cô thấy nhẹ nhõm hẳn.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy ở cái bàn cạnh cửa có hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, chính là Lão Lâm và Bùi Chi.

1 giờ chiều, nhà ăn đã không còn tấp nập như trước, cho nên Lão Lâm có thời gian ngồi chơi cờ Khổng Minh cùng Bùi Chi.

Lâm Triều Tịch lặng lẽ lại gần, trên bàn còn để cái túi, trong túi có rau và gạo, đây là đồ ăn Lão Lâm chuẩn bị cho buổi dã ngoại?

“Về rồi đấy à?” Lão Lâm hỏi cô.

“Vâng ạ.”

Lão Lâm thuận miệng trả lời, đột nhiên thấy sai sai, Lão Lâm đã biết rồi?

Sao cô lại ảo giác bất an như thể làm việc xấu bị tóm được thế này?