Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Chương 66: Phương pháp thứ sáu mươi sáu




Chu Nam Quân mở to mắt: “Tạ Nghiêu Thần.”

Ngoài Tạ Nghiêu Thần ra thì còn có thể là ai chứ?

Nét mặt Trang Yến Bắc lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Anh cùng anh ta đi xem phim? Chỉ có hai người, không có người khác?”

Chu Nam Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Trang Yến Bắc nhíu mày: “Sao anh lại đi xem phim với anh ta?”

Chu Nam Quân sờ sờ mũi: “Hai người rủ nhau đi xem phim còn cần lý do đặc biệt à?”

Giọng điệu của Trang Yến Bắc sao lại giống giọng của người đang đi bắt gian thế nhỉ? Làm hại cậu chột dạ rồi đó.

Trang Yến Bắc vân vê môi suy nghĩ, đại khái cũng hiểu được chuyện bạn bè cùng nhau đi xem phim là chuyện bình thường, thật sự không cần lý do nào quá đặc biệt, chỉ có thể cảnh cáo: “Về sau không được đi xem phim riêng với anh ta.”

Chu Nam Quân vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại giữa cậu và Tạ Nghiêu Thần, không khỏi thở dài: “Hiện tại có thể cậu ấy còn không muốn gặp tôi nữa đâu.” – Bây giờ Tạ Nghiêu Thần căn bản thấy cậu tránh còn không kịp.

“Tốt nhất anh ta cả đời không muốn gặp lại anh.” – Trang Yến Bắc khẽ hừ một tiếng.

Chu Nam Quân liếc mắt nhìn Trang Yến Bắc: “Cậu còn đi nhà trẻ sao? Ngây thơ thế.”

Trang Yến Bắc mím môi, hừ một tiếng.

Chu Nam Quân trừng mắt với Trang Yến Bắc, bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Bộ phim này cũng tương đối hấp dẫn, rất nhanh cậu đã bị nội dung bộ phim thu hút lực chú ý, xem đến là hồi hộp, cậu không nhịn được mốn ăn mấy miếng bỏng ngô để bình tĩnh một chút, nhưng vừa thò tay vào túi bỏng, tay cậu lại đụng phải một bàn tay khác.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, bàn tay kia đương nhiên là của Trang Yến Bắc, hai người bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ tối của rạp chiếu phim, hai tai Trang Yến Bắc đỏ lên một cách bất thường, sau một giây lại nhanh chóng rút tay về.

Chu Nam Quân nhíu mày, bên ngoài thì bình tĩnh lấy miếng bỏng ngô nhét vào miệng, bên trong nội tâm thì  như sóng trào, đến khi nhìn  lại màn hình vẫn chưa thể tập trung được.

Trang Yến Bắc sau khi rút tay về vẫn trộm ngắm một bên sườn mặt của Chu Nam Quân, chăm chú nhìn một lúc lâu, trong lòng cậu rốt cuộc cũng hạ xuống quyết tâm gì đó.

Chu Nam Quân cố gắng đẩy hết lực chú ý của mình vào bộ phim, vậy mà đến khi sắp thành công, một bàn tay đột nhiên đặt lên đùi cậu.

Độ ấm từ bàn tay kia dần dần tỏa ra, cách một lớp quần vẫn có thể khiến cậu cảm nhận được một trận ấm áp.

Cậu yên lặng dọc theo cánh tay nhìn lên trên, sau đó đập vào mắt là vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì của Trang Yến Bắc.

Ánh mắt Trang Yến Bắc rất chăm chú nhìn vào màn hình chiếu, cứ như bàn tay đang đặt trên đùi Chu Nam Quân không phải tay của cậu vậy. Thế nhưng, điều khác lạ là hai bên tai lại bất ngờ đỏ lên vạch trần ý nghĩ không bình thường của người nào đó.

Khóe miệng Chu Nam Quân giật giật, sau đó im lặng đẩy tay Trang Yến Bắc ra.

Chưa đến một giây sau, bàn tay kia lại nhẹ nhàng đặt xuống vị trí ban đầu.

Chu Nam Quân mặt không đổi sắc lại một lần nữa đẩy bàn tay kia ra.

Thêm một giây nữa, bàn tay đó vẫn bình tĩnh quay về chỗ cũ.

Chu Nam Quân: “….”

Rất nhanh, tay Trang Yến Bắc càng táo bạo hơn, vốn đã không thành thật đặt trên đùi Chu Nam Quân, hiện tại còn không chút tử tế bắt đầu di chuyển lên trên.

Chu Nam Quân đè bàn tay kia xuống đồng thời quay sang trừng mắt với Trang Yến Bắc.

Thật sự không thể tin được, sao Trang Yến Bắc có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc vô tội mà đùa giỡn lưu manh một cách đỉnh như vậy chớ?

Sau khi bị Chu Nam Quân giữ tay, quả nhiên Trang Yến Bắc đã an phận hơn, thế nhưng chỉ một lúc sau, Trang Yến Bắc lại bắt đầu rục rịch không yên, cậu bắt lấy tay Chu Nam Quân kéo về bên mình, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón trỏ cọ cọ lòng bàn tay Chu Nam Quân.

Cả người Chu Nam Quân khẽ run, lập tức muốn rút tay về nhưng Trang Yến Bắc đã kịp thời giữ được tay cậu.

Trang Yến Bắc cầm tay Chu Nam Quân, chậm rãi chen vào khe hở giữa từng ngón tay, Chu Nam Quân vài lần muốn tránh nhưng Trang Yến Bắc nào có dễ dàng buông tha, cậu còn cố tình đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân quay sang trừng mắt, thấp giọng: “Cậu định làm gì?”

Cậu vừa nói vừa muốn gỡ ngón tay Trang Yến Bắc ra, nhưng Trang Yến Bắc lại càng nắm chặt hơn, còn hừ một tiếng: “Ban nãy anh nói rằng lúc không đi trên đường mới được nắm tay.”

Chu Nam Quân vẫn không từ bỏ ý định, vậy mà trước khí lực mạnh mẽ của Trang Yến Bắc, cậu vẫn phải bất đắc dĩ: “Tôi chưa từng nói như vậy.”

“Bây giờ chúng ta không phải đang hẹn hò à? Không nắm tay sao có thể gọi là hẹn hò?”

Chu Nam Quân nghĩ tới điện thoại của mình, đành chịu thua….

Tay hai người cứ đan chặt vào nhau như vậy, Chu Nam Quân thậm chí còn cảm giác được vô cùng chân thực nhiệt độ của đối phương, đó là độ ấm tỏa ra từ lòng bàn tay Trang Yến Bắc.

Cậu lén nhìn sang Trang Yến Bắc đang không nhịn được cong cong khóe miệng, không biết vì sao tâm tình đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Chỉ có điều tay trong tay với Trang Yến Bắc khiến Chu Nam Quân  chẳng có tâm tư nào đặt vào bộ phim đang chiếu nữa, tất cả lực chú ý  của cậu đều dồn hết vào mười ngón tay đan chặt của hai người, tuy không rõ có người nào để ý đến bọn họ không nhưng cậu vẫn phải cẩn thận để ý xung quanh.

Chu Nam Quân vừa lo lắng đến việc bị người khác phát hiện hai đứa con trai nắm tay nhau, lại vừa lo lắng không biết Trang Yến Bắc có cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh bất thường của mình không.

Lúc sau, bàn tay vốn đang siết chặt của hai người bắt đầu ra mồ hôi.

Cậu trộm ngắm một bên sườn mặt Trang Yến Bắc, phát hiện tai của Trang Yến bắc càng đỏ hơn.

Cậu không kiềm chế được cúi đầu, len lén nở nụ cười.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, Trang Yến Bắc vẫn lưu luyến không muốn buông tay Chu Nam Quân, cậu một lần nữa đeo kính râm và khẩu trang lên.

“Phim hay không?” – Ra khỏi rạp phim, Trang Yến Bắc hỏi Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân căn bản không có để ý đến phần sau của bộ phim nên chỉ cười trừ: “Cũng được, còn cậu?”

“Tôi không xem phim.” – Trang Yến Bắc thẳng thắn nói, “Tôi chỉ nhìn anh.”

“Khụ khụ, bây giờ đi đâu?” – Chu Nam Quân xoay đi, né tránh ánh mắt của Trang Yến Bắc.

“Đi ăn cơm đi.”

Trang Yến Bắc nở nụ cười.

Để tránh chỗ đông người, cả hai tìm đến một quán ăn vắng vẻ ít khách qua lại.

Sau khi ngồi xuống, Chu Nam Quân mới phát hiện hình như đây chính là quán ăn mà cậu và Trang Yến Bắc đã đến trong  lần đầu tiên đi ăn với nhau.

“Chỗ này ít khách thế này mà vẫn chưa đóng cửa, ngạc nhiên thật đấy.” – Cậu tấm tắc mấy tiếng.

Bời vì trong quán ăn gần như ngoài bọn họ ra cũng không còn người khác nên Trang Yến Bắc vô cùng dũng cảm tháo cả khẩu trang lẫn kính râm xuống.

Không có việc gì làm, Trang Yến Bắc một tay chống cằm, quang minh chính đại ngắm nhìn khuôn mặt của Chu Nam Quân.

“Cậu nhìn  cái gì?” – Chu Nam Quân sờ sờ mặt mặt, rõ ràng không dính gì mà.

“Nhìn anh, đẹp.” – Trang Yến Bắc cong môi để lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Chu Nam Quân cạn lời: “Tôi biết tôi đẹp, nhưng cậu đừng nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả tôi cũng sẽ thấy ngại đó.”

Nghe Chu Nam Quân nói vậy, Trang Yến Bắc cười đến vui vẻ.

Chu Nam Quân nhân cơ hội đổi sang chủ đề khác: “Tôi đi chơi với cậu một ngày rồi, điện thoại cũng nên trả cho tôi đi?”

Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm Chu Nam Quân trong chốc lát, sau đó mím môi hỏi: “Có phải là vì điện thoại nên anh mới đồng ý hẹn hò với tôi không?”

Chu Nam Quân cười gượng một tiếng: “Nếu không thì vì sao?”

“Bởi vì anh thích tôi.”

“Mới không có.” – Chu  Nam Quân lập tức phủ nhận.

“Anh với tôi…. Không có chút tình cảm nào sao?” – Trang Yến Bắc chăm chú nhìn vào sâu trong ánh mắt Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân trợn mắt: “Thành thật mà nói thì cũng có chút thương cảm….”

“Thực sự ngay cả một chút cũng không có?” – Vẻ mặt Trang Yến Bắc lập tức biến thành đau lòng, tựa như một con cún con vừa bị vứt bỏ.

Chu Nam Quân chịu không nổi ánh mắt này, đôi con ngươi khẽ dao động: “Được rồi, có một chút….”

Trang Yến Bắc liền cười nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Tôi biết anh thích tôi mà!”

Cậu vừa nói vừa nhoi lên cách cái bàn ôm chầm lấy Chu Nam Quân, nhẹ nhàng nói bên tai Chu Nam Quân: “Chúng ta ở bên nhau đi!”

Chu Nam Quân sửng sốt, lập tức đẩy Trang Yến Bắc ra, trong lòng thầm nghĩ: Chờ một chút, tình tiết này có phát triển quá nhanh hay không?

Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa nở trên môi Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại sau một giây: “Không được, quá nhanh.”

“Sao lại nhanh?” – Trang Yến Bắc hơi khựng lại, có chút tủi thân dẩu môi.

“Chúng ta vừa quen biết chưa được bao lâu…. Hơn nữa cậu còn chưa trưởng thành.” – Chu Nam Quân quay mặt đi, yên lặng chỉ ra: “Cậu đang yêu sớm đó!”

Trang Yến Bắc có chút không hiểu: “Tôi đã mười bảy rồi, sao có thể gọi là yêu sớm, hơn nữa yêu sớm thì có sao? Không phải chuyện này rất bình thường à?”

“…. Tóm lại không được.” – Chu Nam Quân lắc lắc đầu.

Trang Yến Bắc hạ mi mắt, cắn cắn môi dưới: “Đúng là anh không thích tôi rồi.”

“Trước kia tôi rất hay tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ lấy vợ, chính là lấy một nữ thần xinh đẹp, gợi cảm, tao nhã đó. Tôi đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc người mình yêu là nam, trai thẳng nào cũng có suy nghĩ như vậy thôi.” – Chu Nam Quân cười khổ, “Hai mươi năm là trai thẳng, tự nhiên chẳng hiểu thế nào lại thành cong, chẳng lẽ cậu không cho tôi đấu tranh tư tưởng một chút à?”

Trang Yến Bắc mím môi, tủi thân nói: “Trước khi gặp anh, tôi cũng thẳng như vậy đó.”

“Vì vậy chúng ta vẫn nên lùi một bước, suy nghĩ kĩ hơn nữa.” – Chu Nam Quân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Như vậy đi, tôi biết bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, sắp thi đại học rồi, trong thời gian ấy chúng ta sẽ cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ này, nếu sau khi cậu thi đại học xong mà vẫn giữ suy nghĩ cũ….. Chúng ta hẹn hò đi.”

Trang Yến Bắc cúi đầu: “Đến lúc tôi thi đại học còn tận một năm nữa a….”

“Chẳng nhẽ chỉ một năm mà cậu cũng không chờ được?” – Chu Nam Quân nhíu mày.

“Đương nhiên không phải.” – Trang Yến Bắc lập tức sửa lại, dùng ánh mắt sáng rực nhìn Chu Nam Quân, “Được, quyết định như vậy đi, chờ đến lúc tôi thi xong, chúng ta chính thức hẹn hò.”

Chu Nam Quân nhìn ánh mắt của Trang Yến Bắc, một lúc lâu sau mới hặng giọng: “Khụ khụ, cậu cũng không cần phải bày ra biểu cảm quyết tâm mạnh mẽ như vậy, tôi chưa có nói rằng từ bây giờ cho đến khi cậu thi chúng ta không được liên lạc cũng không được gặp mặt…. hẹn hò như hôm nay….”

Đôi mắt Trang Yến Bắc lập tức tỏa sáng: “Thật vậy sao?”

Mắt Trang Yến Bắc rất đẹp, thời khắc này lại trông lấp la lấp lánh tựa như ẩn chứa cả một bầu trời đầy sao.

Chu Nam Quân: “…. Ừ.”

Trang Yến Bắc vô cùng cao hứng ôm lấy cổ Chu Nam Quân, hình như có ý muốn hôn lên, nhưng khi đưa mặt đến gần sát lại đột ngột dừng lại —— bây giờ cậu đang bị cảm, có thể lây sang cho Chu Nam Quân hay không?

Chu Nam Quân không biết Trang Yến Bắc có suy nghĩ như vậy, thấy Trang Yến Bắc nửa ngày không nhúc nhích liền chủ động sáp lại gần, thế nhưng đương nhiên cậu không có lớn gan như Trang Yến Bắc, chỉ hơi ấn nhẹ môi mình lên môi đối phương, sau đó nhanh chóng dời đi.

Nhìn Chu Nam Quân vờ như không có việc gì ngồi về vị trí cũ, khóe môi Trang Yến Bắc bất giác cong lên, hai má lúm cũng vì thế mà trông vô cùng ngọt ngào.

“Mặt anh đỏ kìa.”

“…. Mặt cậu cũng đỏ đó.”