Sau khi cảnh quay kết thúc, Trang Yến Bắc nhanh chóng bỏ Chu Nam Quân ra, cả cổ lẫn hai bên tai cậu đều ửng đỏ.
Chu Nam Quân so với đương sự là Trang Yến Bắc càng thêm xấu hổ, cậu sờ sờ vành tai mình, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, lần này, nếu như mở miệng nói bất kì lời nào cũng đều có thể cảm thấy xấu hổ.
Trang Yến Bắc thấy Chu Nam Quân cắn môi dưới, sau đó cậu cúi đầu, xoay người rời đi.
Vì để che giấu phản ứng, bước đi của Trang Yến Bắc có chút vặn vẹo, nhưng may mà nhân viên công tác đều đang bận bịu, không ai chú ý cậu có điểm khác thường, đương nhiên, cho dù có chú ý tới, cũng không thể cố ý vạch trần.
Chu Nam Quân thấy bóng lưng Trang Yến Bắc, không biết vì sao trong lòng cứ không yên.
“Thế nào? Có tốt không?”
Kết thúc buổi ghi hình, Tạ Nghiêu Thần lập tức đi tới, hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chu Nam Quân, khẽ nhíu mày.
Chu Nam Quân vừa rồi còn ngẩn người lúc này đã trở nên bình thường, cậu nhếch khóe miệng mở nụ cười: “Có thể có chuyện gì chớ? Diễn cảnh trên giường thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào.”
“Vẻ mặt của cậu không giống như bình thường.” – Tạ Nghiêu Thần nhìn chằm chằm Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt: “Làm sao? Có cái gì không bình thường?”
Tạ Nghiêu Thần dừng vài giây rồi mới mở miệng: “Mặt cậu rất đỏ.”
“Khụ khụ.” – Chu Nam Quân thiếu chút nữa tự sặc nước miếng của chính mình, “Mặt đỏ không phải chuyện rất bình thường sao? Dù sao cũng là lần đầu quay cảnh như vậy, lại còn với người cùng giới tính, ha ha, có chút mất tự nhiên….”
“Vậy sao?” – Tạ Nghiêu Thần cười cười.
Chu Nam Quân yên lặng dùng hai tay bưng kín mặt, sau đóc cậu phát hiện đúng thật là mặt có chút nóng.
“Trở về nghỉ ngơi một chút.” – Tạ Nghiêu Thần nhìn vẻ mặt Chu Nam Quân, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Chu Nam Quân ngơ ngác ôm mặc, không yên lòng gật đầu.
Cảnh quay trên giường là cảnh cuối cùng của ngày hôm nay, sau khi kết thúc, Trang Yến Bắc cũng không biết đã chạy đi đâu, cho đến giờ ăn cơm chiều, Chu Nam Quân cũng không thấy bóng dáng Trang Yến Bắc.
Sau bữa ăn, Chu Nam Quân trở về khách sạn, lúc tắm xong, Trang Yến Bắc vẫn chưa trở về.
Cậu lại nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, Trang Yến Bắc cũng chưa quay lại.
Cậu nghịch điện thoại đến mức sắp buồn ngủ chết mất, Trang Yến Bắc vẫn không trở về.
Đêm khuya như vậy sao Trang Yến Bắc không về? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Nam Quân có phần lo lắng, cậu cầm điện thoại di động muốn gói điện cho Trang Yến Bắc, nhưng nghĩ đến lúc diễn, cậu lại yên lặng buông điện thoại xuống… Tình trạng hôm nay xấu hổ như vậy, đổi lại cậu là Trang Yến Bắc, phỏng chừng cũng không thể không biết xẩu hổ mà quay lại.
Ngay tại lúc Chu Nam Quân sắp ngủ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Trang Yến Bắc cuối cùng cũng về.
Nghe được âm thanh cửa mở, Chu Nam Quân theo bản năng nhắm hai mắt giả vờ ngủ.
Giả vờ ngủ là chuyện rất xấu hổ, nếu giả vờ ngủ mà bị vạch trần thì càng xấu hổ hơn.
Nhưng Chu Nam Quân không còn cách nào, vì chính cậu cũng không biết làm sao để đối mặt với Trang Yến Bắc.
Cậu dùng sức nhắm mắt lại, nhưng sai khi nhắm mắt, các giác quan khác dường như lại càng trở nên sắc sảo hơn, cậu có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của Trang Yến Bắc, cậu cũng có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của Trang Yến Bắc….
Không biết vì sao, tim Chu Nam Quân bắt đầu đập dồn dập.
Ngay lúc đó, cậu bỗng nhiên nghe được tiếng chân Trang Yến Bắc bước dần về phía cậu.
Ý thức của cậu lập tức trỗi dậy, trái tim dần dần đập nhanh hơn.
Ngày càng gần….
Lúc Trang Yến Bắc đứng bất động ở đầu giường, Chu Nam Quân thật sự muốn mở to mắt.
Chu Nam Quân cảm giác được có tầm mắt dừng trên khuôn mặt cậu, ánh mắt đó có phần nóng rực, đồng thời, cậu cũng nghe được tiếng hít thở của Trang Yến Bắc trở nên dồn dập hơn.
Một mối nguy cơ khó giải thích đột nhiên xộc tới, cậu theo bản năng mở mắt ra.
Cậu vừa mở to mắt đã chạm phản ánh mắt của Trang Yến Bắc, đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập mê man, giống như đôi mắt của một chú nai con đang lạc lối. Khoảng cách giữa cậu và Trang Yến Bắc, còn chưa tới mười centimet.
Trang Yến Bắc: “….”
Chu Nam Quân: “….”
Một hồi yên lặng đầy xấu hổ.
Chu Nam Quân yên lặng nhìn Trang Yến Bắc, mà Trang Yến Bắc trầm mặc vài giây, sau đó vẻ mặt thản nhiên lùi lại, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hai bên lại trong nháy mắt lại đỏ đến kỳ lạ.
Phản ứng của Trang Yến Bắc khiến Chu Nam Quân không biết phải làm sao, cậu sờ sờ mũi, đang muốn nói gì đó để phá vỡ không khí xấu hổ này, nhưng đột nhiên trong khoang mũi lại phảng phất nhận ra hương nhàn nhạt của vị rượu, cậu theo bản năng thốt lên: “Cậu uống rượu?”
Trang Yến Bắc mím môi: “…. Có uống một chút.”
“Cậu còn chưa trưởng thành mà? Sao lại uống rượu?”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân, bĩu môi: “Chưa trưởng thành thì không được uống rượu sao?”
“Tóm lại… Như vậy không tốt lắm đâu.” – Chu Nam Quân trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc hừ một tiếng, sau một lát, cậu lại rầu rĩ nói: “Đây là lần đầu tiên uống.”
Cậu nghĩ nghĩ một chút, lại nhíu mày: “
“Không vui cũng đừng uống, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Ngay cả Chu Nam Quân cũng không hiểu vì sao bỗng nhiên bản thân lại biến thành hình tượng một người anh trai biết quan tâm săn sóc.
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân, bỗng nhiên cong cong khóe môi, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: “Anh quan tâm tôi sao?”
Chu Nam Quân dừng một chút: “Đương nhiên a, cậu cũng như em trai tôi.”
Trang Yến Bắc liền nhíu mày, dường như không quá thích từ “em trai” mà Chu Nam Quân nói.
Chu Nam Quân cũng không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ nữa, cậu thầm thở dài nhẹ nhõm: “Hôm nay cậu cũng mệt rồi, nhanh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Tầm mắt của Trang Yến Bắc đột nhiên đi xuống, dừng trên môi Chu Nam Quân, ánh mắt dần dần tĩnh mịch: “Môi của anh… bị rách…”
“Còn không phải là do cậu cắn.” – Chu Nam Quân trở mình xem thường, “May mà nhìn không rõ lắm.”
Cảnh diễn trên giường ngày hôm nay đương nhiên là có cảnh hôn, vì lúc trước Trang Yến Bắc yêu cầu không cần dùng đến góc quay, cho nên cảnh hôn của hai người cũng là hôn trực tiếp. So với lần đầu tiên, cảnh quay ngày hôm nay đạo diễn Đỗ yêu cầu phải “kịch liệt một chút, nhiệt tình một chút”, cho nên hai người đều cố gắng hôn rất nhiệt tình, mà trong lúc đó, Trang Yến Bắc không cẩn thận cắn phải môi Chu Nam Quân.
“Rất xin lỗi…”
Trang Yến Bắc vừa nhẹ giọng giải thích, vừa đưa ngón trỏ lên sờ sờ vết thương trên môi Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân cảm thấy động tác của Trang Yến Bắc hơi thân mật quá, nhưng cậu cũng không dám tránh ra, bởi vì cậu biết một khi mình tránh né, động tác này sẽ càng trở nên thân mật hơn.
Ngón tay Trang Yến Bắc nhẹ nhàng vuốt ve môi Chu Nam Quân, ánh mắt sâu thẳm: “Đau không?”
Chu Nam Quân cười gượng: “Lúc đầu hơi đau một chút, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi.”
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm môi Chu Nam Quân: “Nếu đau, để tôi thổi thổi đi, thổi thổi một chút, sẽ hết đau ngay.”
Chu Nam Quân khóe miệng giật giật: “Không cần không cần….”
Nhưng Trang Yến Bắc không để ý tới sự phản kháng của Chu Nam Quân, trực tiếp tiến lại gần, ghé sát miệng mình đến môi Chu Nam Quan, nhẹ nhàng thổi.
“Đừng thổi.” – Chu Nam Quân cười cười theo bản năng muốn tránh đi, lại bị Trang Yến Bắc ôm ngang hông.
Trang Yến Bắc ôm eo Chu Nam Quân, tiếp tục thổi thổi.
Chu Nam Quân lại muốn tránh, lại bị Trang Yến Bắc giữ chặt gáy.
Trang Yến Bắc tay giữ gáy Chu Nam Quân, ngày càng tiến lại gần, ngày ngày gần hơn, mắt thấy môi Trang Yến Bắc sắp kề sát, Chu Nam Quân vội vàng nghiêng đầu quay mặt đi.
Môi Trang Yến Bắc dừng trên khuôn mặt Chu Nam Quân.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Chu Nam Quân đang muốn đẩy Trang Yến Bắc ra, nhưng ngay sau đó, tay Trang Yến Bắc liền quay đầu Chu Nam Quân lại, giống như muốn hôn lên một lần nữa.
“Cậu uống say!”
Chu Nam Quân vội vàng đẩy Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc lùi về phía sau vài bước, cậu giương mắt nhìn Chu Nam Quân, ánh mắt trở nên mờ mịt.
“Cậu uống say, không tỉnh táo, mau đi tắm rửa, sau đó… Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chu Nam Quân né tránh ánh mắt của Trang Yến Bắc, cố gắng vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Trang Yến Bắc trầm mặc trong chốc lát, bỗng mở miệng: “Tôi không say.”
“Chắc chắn cậu uống.” – Chu Nam Quân cười gượng, “Người nào khi say cũng nói mình không say.”
“Tôi không say, tôi rất tỉnh táo.” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày.
Chu Nam Quân cũng cười khan một tiếng: “… Được được được, cậu không say, nhanh đi tắm đi.”
“Anh nói chuyện có lệ với tôi.” – Trang Yến Bắc nhăn nhó.
Chu Nam Quân bất đắc dĩ cười: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Tôi không say.” – Trang Yến Bắc khẳng định một lần nữa, “Tôi mới không có say.”
Cậu vừa nói, vừa chậm rãi tiến lại gần Chu Nam Quân.
Chu Nam Quân thấy Trang Yến Bắc đang tới gần, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, rất nhanh, lưng cậu đã áp sát bức tường.
Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Tôi phải chứng minh tôi không say.”
Chu Nam Quân cười gượng: “Được, cậu không say.”
Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm Chu Nam Quân một hồi lâu, bỗng nhiên nói ra một câu: “Tôi không say, tôi muốn hôn anh.”
Chu Nam Quân khóe miệng giật giật: “Đừng đùa nữa.”
“Tôi không đùa…. Tôi rất nghiêm túc.”
Chu Nam Quân trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc: “Đừng bảo với tôi là cậu đang diễn nhé?”
Thấy Trang Yến Bắc không nói tiếp, Chu Nam Quân mím môi, nói: “Tuổi cậu còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu, vì nhập tâm vào vai diễn nên hiểu sai là chuyện bình thường… Trăm vạn lần không nên tưởng thật, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.”
Trang Yến Bắc nhìn Chu Nam Quân, vẫn không mở miệng.
Chu Nam Quân thấy thế, thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Hôm nay lúc quay cũng vậy… Chắc chắn là do cậu nhập tâm quá, chỉ cần biểu hiện hợp với vai diễn thôi, đều là con trai, chuyện này cũng rất bình thường, chỉ là xúc động nhất thời, tôi hiểu mà, cậu không phải ngại, lại càng không nên tưởng thật, đó chỉ là ảo giác của cậu thôi.” – Cậu biết không thể trốn tránh được chuyện này, không bằng cứ nói, đem mọi thứ ra nói rõ ràng.
“Tôi biết đó không phải ảo giác.” – Trang Yến Bắc trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mới mở miệng, “Tôi cũng không say, rất tỉnh táo, tôi rất rõ ràng, tôi…. Thích anh.”
“Tôi có cảm giác với anh.”
Tất cả đều tới quá nhanh như một cơn lốc, ngay cả một người có tâm tư lớn như Chu Nam Quân cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Đợi đã, cậu đang bị tỏ tình?
Là trai thẳng, cậu chưa bảo giờ nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị một người cùng giới tỏ tình, nhưng cho đến khi chuyện này chân chính xảy ra, cậu lại phát hiện ——
Không xong rồi!
Thật ra chuyện này cũng không tệ như cậu đã nghĩ.
…. Nhưng đây mới thực sự là điều không xong.