Chu Nam Quân nghi hoặc đánh giá Trang Yến Bắc: “Tối hôm nay cậu rất kỳ lạ đấy.”
“Sao lại kỳ lạ? Mới không có.”
Chu Nam Quân nhìn chằm chằm Trang Yến Bắc một lúc, thẳng đến khi Trang Yến Bắc mất tự nhiên đỏ hai tai, cậu mới nhún vai: “Quên đi, hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải quay.”
Cậu chợt nhớ tới cái gì đó, cười cười nhìn Trang Yến Bắc: “Chính là quay cảnh trên giường đó, thế nào? Cậu có sợ không?”
“Có gì phải sợ?” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng.
Chu Nam Quân nhíu mày: “Đến lúc đó mà sợ hãi thì cũng đừng có khóc nhè.”
“…. Làm sao có thể!”
Trang Yến Bắc khó chịu.
Chu Nam Quân cười cười, thò tay ra nhéo cái mũi của Trang Yến Bắc: “Yên tâm, tôi sẽ không cười cậu đâu.”
Niết mũi là một động tác rất thân mật, Trang Yến Bắc không khỏi sửng sốt, nhưng chưa đợi đến lúc cậu kịp phản ứng, Chu Nam Quân đã cười hì hì xoay người chuẩn bị đi tắm.
Ánh mắt Trang Yến Bắc nhìn theo bóng lưng của Chu Nam Quân, thẳng cho đến khi cậu bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng chưa bao lâu, trong đó đã truyền đến tiếng nước rả rích, qua tấm kính mờ thấy loáng thoáng một bóng dáng… Đây là những gì xảy ra với Trang Yến Bắc mỗi tối trước đó, nhưng trước đây, cậu chưa bao giờ chú ý tới điều này, hơn nữa trong lòng cậu vẫn luôn xem nhẹ, cho đến tối ngày hôm nay, cậu đột nhiên cố tình để ý, lần đầu tiên cậu chăm chú đến vậy, dõi theo một bóng dáng mờ nhạt loáng thoáng hiện ra sau tấm kính thủy tinh.
Qua lớp kính thủy tinh, bóng dáng ấy như ẩn như hiện, thế nhưng Trang Yến Bắc theo bản năng lại liên tưởng đến một hình ảnh khác xuất hiện trên màn hình máy tính khi nãy, đó là dáng người gầy yếu nhợt nhạt khiến cho ít ai có thể cảm nhận từng đường cong đẹp đẽ trên cơ thể ấy. Thế nhưng, giờ khắc này, cậu lại không tự chủ được tưởng tượng ra khuôn mặt của Chu Nam Quân, khớp với cơ thể kia….
Khuôn mặt của Chu Nam Quân cùng với dáng người đó…
Không đúng, Chu Nam Quân hẳn là phải có nhiều thịt hơn một chút, dáng người càng phải cân đối hơn một chút, làn da chắc chắn không tái nhợt như vậy, phải khỏe mạnh hơn, lúc xúc động sẽ phớt lên nét hồng hồng, cùng với màu môi có chút tương đồng….
Trang Yến Bắc đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Khi cậu theo bản năng liếm liếm môi, cậu bỗng ý thức được bản thân đang suy nghĩ loại chuyện gì.
… Rốt cuộc cậu tưởng tượng cái gì vậy?
Ngỡ ngàng trong chốc lát, cậu liền vội vàng ngừng lại sự huyễn tưởng của bản thân.
Thời điểm Chu Nam Quân ra khỏi phòng tắm, Trang Yến bắc đang ngồi trên sàn nhà chơi ghi-ta, nét mặt nghiêm trọng chưa từng có.
“Lúc trước chưa nghe thấy bao giờ, lại là đoạn nhạc cậu tự nghĩ ra à?”
Trang Yến Bắc không ngẩng đầu ừ một tiếng.
“Giỏi quá đi, tiện tay nghĩ ra một bài nhạc, nhịp điệu còn rất dễ nghe…. Nếu không cậu cũng viết cho tôi một bài đi?” – Chu Nam Quân tâm huyết dâng trào nói một câu.
Trang Yến Bắc rốt cuộc cũng ngẩng đầu liên, nhìn Chu Nam Quân.
“Có làm khó dễ cậu không? Nếu cậu thấy khó xử thì quên đi.” – Chu Nam Quân thè lưỡi, “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đừng cho là thật.”
Trang Yến Bắc trầm mặt một lúc: “Có thể.”
Chu Nam Quân trợn mắt: “A?”
“… Viết cho anh một đoạn.”
Chu Nam Quân cười đến cong cả hai mắt: “Rất vinh hạnh.”
Trang Yến Bắc gật đầu: “Đúng là vinh hạnh thật.”
Chu Nam Quân đưa tay khẽ gảy mũi Trang Yến Bắc một cái: “Cậu đừng kiêu ngạo quá.”
Trang Yến Bắc hơi sửng sốt, cậu theo bản năng sờ sờ mũi mình, đồng thời ngơ ngác nhìn Chu Nam Quân.
“Sao vậy? Đau? Nhưng rõ ràng tôi không dùng lực, mà cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện bính lại tôi.”
“Không phải…. Không đau.”
“Thế cậu sờ mũi làm gì?”
“Bởi vì… Ngứa.”
Nơi bị Chu Nam Quân sờ qua, có chút ngứa, thậm chí còn ngứa đến tận đáy lòng.
Trang Yến Bắc khẽ hạ mắt, không dám đem nửa câu còn lại nói ra.
“Ngứa? Bị muỗi đốt à? Để tôi xem.”
Chu Nam Quân tiến đến trước mặt Trang Yến Bắc, gỡ tay Trang Yến Bắc ra, nhìn chằm chằm vào chóp mũi của cậu.
Trang Yến Bắc choáng váng, ngơ ngác tùy ý để Chu Nam Quân sờ loạn trước mặt, thẳng đến khi nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, hai tai cậu lập tức đỏ lên nghiêm mặt đẩy Chu Nam Quân ra.
“Có bị đốt đâu? Rõ ràng chẳng có vết gì hết.”
Chu Nam Quân bị đẩy ra cười hì hì nói.
Trang Yến Bắc nhanh chóng đứng dậy, xoay người đi giống như chuẩn bị chạy trốn.
“Tôi… Tôi đi tắm.”
Lúc Trang Yến Bắc tắm xong ra ngoài, phát hiện Chu Nam Quân đã nằm trên giường ngủ mất.
Cậu không nhịn được nhìn chằm chằm Chu Nam Quân trên giường, Chu Nam Quân dường như ngủ rất ngon, mí mặt nhắm lại, hô hấp kéo dài, đôi môi khép mở, hơi lộ ra đầu lưỡi hồng hồng.
Nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng, lòng cậu có chút nhộn nhạo, đến lúc tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng ở đầu giường Chu Nam Quân, hơn nữa thắt lưng còn khom lại, dường như chuẩn bị hôn xuống.
Trang Yến Bắc vô thức cúi đầu, sau khi nhẹ nhàng chạm vào môi Chu Nam Quân, cậu lập tức giống như bị điện giạt lùi mạnh ra sau mấy bước.
Cậu xoay người về giường mình, kéo chăn trùm cả người lại.
Cậu chôn mặt trong chăn, cả người đều cảm thấy không tốt.
Fuck! Rốt cuộc cậu vừa làm cái gì!
Cậu lại có thể….
Hôn….
Trang Yến Bắc không dám nghĩ thêm nữa, cậu cố gắng muốn xua những ý muốn vừa rồi ra khỏi đầu, nhưng làm thế nào cũng chỉ phí công.
Không thể nghĩ nữa!
Nhưng mà….
Rất mềm a….
Cậu phát ngốc một lát, vẫn là không nhịn được hồi tưởng lại những xúc cảm ban nãy.
Đêm nay, có người say giấc, nhưng cũng có người gian nan trải qua một đêm không ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Chu Nam Quân vừa rời giường, đã bị đôi mắt thâm quầng của Trang Yến Bắc làm cho hoảng sợ.
“Cậu sao vậy? Đêm qua không ngủ được? Bị mất ngủ?”
Trang Yến Bắc yên lặng nhìn tên đầu sỏ gây nên, không nói gì.
“Hay là…. Gặp ác mộng?” – Chu Nam Quân nhíu mày, còn không chịu buông tha ném mấy câu đùa giỡn, “Lớn đến tuổi này ròi mà còn bị ác mộng? Đừng sợ, không phải còn có tôi sao? Lần sau cậu lại gặp ác mộng không dám ngủ một mình thì hãy qua ngủ với tôi, anh đây sẽ bảo vệ cậu.”
Trang Yến Bắc mở thật to đôi mắt đen sâu sa, liếc mắt trừng Chu Nam Quân một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người đi.
Chu Nam Quân thấy bóng lưng Trang Yến Bắc, nhún vai, người này càng ngày càng ngạo kiều.
Cả ngày hôm nay, Chu Nam Quân đều thấy Trang Yến Bắc rất ngạo kiều, ngoại trừ trong lúc quay, gần như đều trốn tránh cậu, thậm chí có đôi lúc chạm mặt, Trang Yến Bắc đều nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, đúng chuẩn dáng vẻ ngạo kiều lúc nào cũng “không được không được”.
Chuyên gia hóng hớt Lâm Trạch An rất nhanh đã kịp bắt sóng: “Sao vậy? Hai cậu cãi nhau à?”
Chu Nam Quân so với Lâm Trạch An còn buồn bực hơn: “Không phải a, đêm qua còn tốt mà…”
Đêm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt sao? Ngoại trừ việc Ân Gia hậu tỏ tình, hẳn là chẳng còn chuyện gì khác đi?
Nhưng Ân Gia Hậu tỏ tình với Trang Yến Bắc, có liên quan gì đến cậu đâu? Trang Yến Bắc sao phải trốn tránh cậu?
Chu Nam Quân không hiểu, nhưng thời điểm đó, cậu không có cơ hội nào để hỏi trực tiếp Trang Yến Bắc, cho đến lúc bắt đầu diễn cảnh trên giường.
Tuy rằng đã thuộc làu làu kịch bản, nhưng lúc chính thức quay, Chu Nam Quân lại bắt đầu hồi hộp, cậu căng thẳng đến mức nói sai cả lời thoại. Cậu bị NG vài lần, nếu không phải Trang Yến Bắc không có vấn đề gì, phỏng chừng bọn họ đã phải diễn đi diễn lại cảnh này đến cuối đời.
Vất vả nói xong lời thoại, Chu Nam Quân thở ra một hơi nhẹ nhõm, kế tiếp chỉ cần Trang Yến Bắc đẩy cậu xuống giường, sau đó đem chăn lôi lôi kéo kéo, đại khái là như vậy, đây dù sao vẫn là phim đam mỹ tình yêu vườn trường trong sáng, hơn nữa Trang Yến Bắc chưa trưởng thành, đương nhiên vẫn phải giữ chừng mực.
Nhưng ngay sau đó, Trang Yến Bắc vốn phải đẩy Chu Nam Quân ngã xuống giường, trong nháy mắt lại đứng yên một chỗ, do dự.
NG.
Vừa rồi Chu Nam Quân bị một lần NG, bây giờ đến lượt Trang Yên Bắc NG một lần nữa, cậu rõ ràng đã đưa tay ra rồi, nhưng trước khi đẩy Chu Nam Quân xuống, cậu lại chần chừ.
Đạo diễn Đỗ bùng nổ, mắng Trang Yến Bắc mấy lần.
Trang Yến Bắc rũ mắt, hàng mi khẽ run lên, dường như có phần oan ức.
Chu Nam Quân bất đắc dĩ cười, lặng lẽ đến bên tai Trang Yến Bắc, nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu không thích diễn kiểu này, nhưng không có cách nào khác, nhịn một chút, nếu không thì cậu tưởng tượng tôi là con gái cũng được?”
Hơi hơi ấm áp phả bên tai, Trang Yến Bắc hơi run rẩy, sau khi phục hồi lại tinh thần, cậu đỏ mặt liếc Chu Nam Quân một cái.
Chu Nam Quân mở to mắt, vẻ mặt vô tội.
Lúc này, Trang Yến Bắc cuối cùng cũng thành công đẩy Chu Nam Quân ngã xuống giường.
Nhưng đạo diễn Đỗ lại hô dừng, bởi vì biểu cảm và lực đẩy của Trang Yến Bắc không đúng.
Trang Yến Bắc bất đắc dĩ đẩy lại vài lần, Chu Nam Quân cũng miễn cưỡng ngã vài lần. Vào lần thứ n, đạo diễn Đỗ cuối cùng cũng không hô ngừng lại.
Chu Nam Quân như được tiếp thêm sinh lực, dùng ánh mắt ý bảo Trang Yến Bắc tiếp tục.
Trang Yến Bắc chỉnh lại biểu cảm một chút, nhanh chóng đã nhập vai, cậu đánh giá Chu Nam Quân đang nằm dưới thân mình từ trên xuống, tóc Chu Nam Quân xõa trên đệm, khan trải giường trắng tinh làm nổi bất lên từng sợi tóc đen nhánh toát lên nét quyễn rũ khó có thể giải thích, mà cổ áo đồng phục Chu Nam Quân đang mặc trên người cũng vì bị đẩy ngã mấy lần mà hơi rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn cũng với xương quai xanh….
Đại não của cậu lập tức phát nhiệt.
Những đoạn kế tiếp Trang Yến Bắc đều trong trạng thái ngây ngốc, cậu không biết đã NG bao nhiêu lần, diễn đến đoạn này rồi, cậu chỉ biết là phải nghe theo chỉ thị của đạo diễn Đỗ, máy móc hành động.
Đương nhiên, cảnh diễn này không hề phức tạp, hai người chỉ cần ở trên giường lăn lăn lộn lộn vài lân, sau đó có thể kéo chăn lên.
Lúc đạo diễn Đỗ yêu cầu kéo chăn, bất luận là Chu Nam Quân hay Trang Yến Bắc đều thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.
Trang Yến Bắc kéo chăn phủ lên cả hai, chỉ để lộ ra nửa người trên.
Chu Nam Quân nhìn Trang Yến Bắc từ dưới lên trên, nhíu mày. Bời vì đoạn này ống kính không quay cậu, cho nên cậu lặng lẽ hướng Trang Yến Bắc tạo khẩu hình: “Cố lên.”
Trời xanh chứng giám, cậu nói ra những lời này chỉ mong rằng Trang Yến Bắc có thể nhanh chóng chấm dứt cảnh quay để bọn họ có thể sớm nghỉ ngơi.
Nhưng ngay sau đó, cậu phát hiện mắt Trang Yến Bắc nhìn chằm chằm vào môi mình, đôi mắt hơi híp lại.
Tiếp đến, cậu liền cảm giác được Trang Yến Bắc…. hình như có phản ứng.