Chu Nam Quân vốn nghĩ rằng xem GV đối với cậu mà nói sẽ không có gì thú vị, thậm chí còn có chút ghê ghê buồn nôn, nhưng sau khi cố gắng xem thêm một chút nữa, cậu phát hiện, thì ra cái này cũng không phản cảm như trong tưởng tượng của bản thân.
Ban đầu cậu có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh đã quen dần, hoặc nói là đã trở nên bình tĩnh hơn.
Không chỉ có thái độ bình tĩnh, cậu còn có thể tùy tiện bình luận một phen: “Chậc chậc, tiểu thụ này có vẻ rất gầy, chân tay nhỏ thế kia mà tiểu công còn ra sức kéo, còn không sợ kéo gãy người ta.”
“Đúng là rất gầy.” – Lâm Trạch An cũng phun tảo, “Dáng người thế này, ôm vào nhất định sẽ không tốt lắm đâu, xương còn lộ cả ra ngoài, người như vậy, tiểu công kia sao có thể thích được nhỉ?”
Chu Nam Quân vuốt cằm nói: “Tiểu thụ có vẻ rất thích, có phải đang giả bộ không?”
“ Bị cái thứ thô to đó…. Khụ khụ, khẳng định rất đau, sao có thể thích được chớ? Cảm giác giống như bị một cái gậy bóng chày lớn đâm….”
“Đừng nói nữa, tôi tưởng tượng ra đến nơi rồi đó!”
Chu Nam Quân và Lâm Trạch An cậu một câu tôi một câu ầm ĩ, Chu Nam Quân theo bản năng nhìn về phía Tạ Nghiêu thần muốn tìm kiếm sự thông cảm, nhưng Tạ Nghiêu Thần vẫn nhìn chằm chằm màn hình, một lời cũng không nói.
Chu Nam Quân nhìn chòng chọc Tạ Nghiêu Thần vài giây, nhưng lúc này, Tạ Nghiêu Thần không giống như trước đây cảm nhận được ánh mắt của cậu liền quay đầu sang, cậu lại đợi trong chốc lát, Tạ Nghiêu Thần vẫn không quay lại, cậu không khỏi sờ sờ mũi, có chút buồn bực.
Đây là lần đầu tiên tâm ý tương thông giữa cậu và Tạ Nghiêu Thần không còn dùng được nữa.
Chu Nam Quân lại quay đầu nhìn Trang Yến Bắc, mặt Trang Yến Bắc đã đỏ một mảng, ngay cả cổ cũng hồng không kém, dường như như sắp bùng nổ đến nơi, thế nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Nghĩ đến việc Trang Yến Bắc còn chưa trưởng thành, Chu Nam Quân liền cảm thấy Lâm Trạch An đang dạy hư trẻ nhỏ, vì thế cậu yên lặng vươn tay ra che kín tầm mắt Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc hiển nhiên bị một bàn tay không biết từ đâu áp vào làm hoảng sợ, cậu giật mình, theo bản năng bắt lấy tay Chu Nam Quân. Nhưng sau khi nhận ra tay của chính chủ, cậu dừng động tác lại, nhưng vẫn cầm lấy tay Chu Nam Quân như cũ.
“Suỵt, trẻ con không nên xem, cẩn thận lại học xấu.”
Chu Nam Quân che mắt Trang Yến Bắc, ghé vào tai Trang Yến Bắc khẽ nói.
Tầm nhìn của Trang Yến Bắc bị hạn chế, nhưng các giác quan khác lại hoạt động hết công suất, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Chu Nam Quân đang che trước mắt mình, cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Chu Nam Quân khi đối phương ghé vào tai mình…
Chu Nam Quân tuy che đi tầm mắt của Trang Yến Bắc nhưng lại không che được hai bên tai, dòng hơi thở mỏng manh khẽ khàng bên tai hòa lẫn với từng thanh âm vụn vặt từ trong máy tính truyền đến khiến cả người cậu run lên, giống như có một bàn tay vô hình nào đó ở trong lòng cậu không nặng không nhẹ mà cào cấu một trận, cảm giác vừa ngứa ngứa, lại vừa tê dại.
Chu Nam Quân còn muốn đùa giỡn Trang Yến Bắc thêm chút nữa, ai ngờ ngay sau đó, Trang Yến Bắc đột nhiên phản ứng rất mạnh tránh tay Chu Nam Quân ra, sau đó lập tức đứng lên.
Phản ứng kịch liệt của Trang Yến Bắc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đó có Chu Nam Quân, Chu Nam Quân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Ân Gia Hậu đã mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trang Yến Bắc mím môi: “Không…. Không có gì.”
“Cậu làm sao vậy?” – Chu Nam Quân cũng theo bản năng mở miệng, chẳng lẽ vừa rồi cậu đã vô tình làm Trang Yến Bắc tức giận?
“Không có gì.”
Trang Yến Bắc hạ mắt, hàng lông mi dài hơi run rẩy, dường như có vẻ hoảng hốt.
“Đột nhiên tôi nhớ ra có chút việc… Phải về trước.”
Nói xong, không đợi những người khác đáp lại, cậu cậu đã xoay người rời đi.
Cánh cửa mở ra lại đóng vào, sau khi Trang Yến Bắc đi, căn phòng chỉ còn lại năm người.
Thấy Trang Yến Bắc rời đi, Ân Gia Hậu cũng đứng dậy, thờ ơ nói một câu có lệ: “Tôi cũng nhớ ra còn việc bận, đi trước đi đây.”
Sau đó cậu ta cũng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Chu Nam Quân và Lâm Trạch An bốn mắt nhìn nhau.
“Vừa rồi cậu đã làm gì? Chẳng lẽ thừa dịp Trang Yến Bắc không để ý mà ra tay?” – Lâm Trạch An nghi ngờ đánh giá Chu Nam Quân, “Chậc chậc, nhìn không ra a, hóa ra cậu lại là loại người này.”
“Ha ha.” – Chu Nam Quân trở mình xem thường, “Yên tâm, tôi mới là người không có sở thích đó, chắc hẳn cậu ấy bị phim của cậu dọa sợ rồi, khẩu vị nặng như vậy, dọa đến tâm hồn thuần khiết của người ta.”
“Khẩu vị nặng chỗ nào? Thay đổi không khí tươi mát một chút, còn có thứ còn nặng hơn tôi còn chưa mở đâu!”
“A? Còn có thứ nặng hơn sao? Là cái gì? Nói thử xem.” – Chu Nam Quân cảm thấy hứng thú.
“Nói ra sợ dọa chết cậu thôi!” – Lâm Trạch An vẻ mặt đắc ý.
La Duệ Minh ngáp một cái, đứng lên: “Tôi đi tắm đây.”
Nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lâm Trạch An nhìn Tạ Nghiêu Thần: “Thế nào? Cậu có muốn xem cùng bọn tôi không?”
Tạ Nghiêu Thần nhìn sang Chu Nam Quân, cười cười: “Nếu cậu ấy muốn xem, tôi sẽ xem cùng cậu ấy.”
Chu Nam Quân cười hắc hắc: “Đúng là bạn tốt.”
“Ba người chúng ta xem! Đi thôi!”
Trang Yến Bắc vội vàng trở về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cậu tựa lưng vào cửa, hai mắt nhắm lại thở hồng hộc.
Vừa rồi...... Vừa rồi......
Vậy mà cậu lại......
Suýt chút nữa có phản ứng.
Lúc người kia đưa tay lên che mắt cậu, lúc anh ta ghé bên tai cậu cười khẽ......
Thiếu niên trong thời kì trưởng thành rất dễ bị xúc động, đôi khi chỉ một kích thích nhỏ cũng có thể làm kích động không thôi, nhưng cậu chưa từng trải qua trường hợp như vậy nên hiện tại không biết làm sao, ngay cả lần đầu tiên tự giải quyết, lần đầu tiên xuất tinh trong lúc ngủ, cậu đều không bối rối như vậy.
Không biết làm thế nào nữa.
Lúc này Trang Yến Bắc cảm thấy chính mình giống như đang đứng trên vách núi, phía trước là vực sâu vạn trượng.
Thế nhưng, thứ vực sâu kia lại có một sức hấp dẫn trí mạng, không ngừng mê hoặc cậu tiến về phía trước.
Đi tiếp, không đi tiếp, sao mà biết được phía dưới có cái gì?
......
Tiếng cười khe khẽ của người kia vẫn còn phảng phất bên tai, cũng như trên mặt vẫn còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay ấy.
Cậu ngơ ngẩn, không nhịn được vươn tay hướng phía dưới dò xét......
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Trang Yến bắc lập tức hồi phục lại tinh thần, một giây sau khi ý thức được mình phải làm thế nào thì cả người lại ngây ngẩn.
Cậu buông mi mắt, mím môi, có chút mất tự nhiên kéo kéo góc áo xuống.
Tiếng đập cửa không ngừng lại, cậu hít một hơi thật sâu, mới xoay người mở cửa: “… Anh không mang thẻ phòng sao?”
Thời điểm cánh cửa mở ra, Trang Yến Bắc lại sửng sốt, thì ra người đứng ngoài cửa lúc này không phải người trong tưởng tượng của cậu.
Ân Gia Hậu nhếch khóe miệng nhìn Trang Yến Bắc, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Nói cái gì?” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày.
“Có thể để tôi vào trong rồi nói không?” – Nụ cười trên môi Ân Gia Hậu có điểm bất đắc dĩ.
Trang Yến Bắc dừng một chút, sau đó mới lùi về sau vài bước: “Vào đi.”
“Rất thất vọng phải không?” – Ân Gia Hậu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Cái gì?”
“Tôi không phải Chu Nam quân, cậu rất thất vọng phải không?” – Ân Gia Hậu nhún vai.
Trang Yến Bắc mím môi: “Cậu đương nhiên không phải anh ấy.”
“Đúng, tôi không phải anh ta.” – Ân Gia Hậu cúi đầu, mỉm cười tự giễu, “Tôi là Ân Gia Hậu, mà anh ta là Chu Nam Quân.”
Chu Nam Quân đột nhiên hắt xì một cái.
“Bị cảm à?” – Tạ Nghiêu Thần hỏi.
“Không phải.” – Chu Nam Quân xoa xoa mũi, “Chắc có ai đó đang nhớ tôi rồi, dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Mấy ngày nay gió to, cẩn thận cảm lạnh.”
“Biết rồi.” – Chu Nam Quân gật gật đầu, cậu nhìn đồng hồ, đứng lên, “Khuya rồi, tôi phải về đây, ngày mai còn quay.”
“Tôi đưa cậu về.” – Tạ Nghiêu Thần cũng đứng lên.
Tạ Nghiêu Thần đưa Chu Nam Quân đến trước phòng, lúc Chu Nam Quân lấy thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, Tạ Nghiêu Thần bỗng mở gọi Chu Nam Quân.
“Làm sao vậy?” – Chu Nam Quân hoài nghi dừng bước.
“Cậu và Trang Yến Bắc…”
“Tôi với cậu ấy? Làm sao vậy?”
Tạ Nghiêu Thần trầm mặc một lúc, cười cười: “…. Quên đi, không có gì.”
Chu Nam Quân không hiểu ra sao, đang muốn hỏi lại thì ngay sau đó, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Ân Gia Hậu đi ra, Chu Nam Quân vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhất thời sửng sốt.
Nhìn Chu Nam Quân đứng ngoài cửa, Ân Gia Hậu cũng rất sửng sốt, cậu ta lạnh lùng trừng mắt với Chu Nam Quân một cái, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
“Sao thể nhỉ? Chẳng hiểu ra sao.”
Chu Nam Quân buồn bực.
“Mặc kệ cậu ta.” – Tạ Nghiêu Thần nhìn thoáng qua bóng dáng Ân Gia Hậu, quay đầu cười dịu dàng với Chu Nam Quân, “Ngày mai, cố lên.”
Chu Nam Quân gật đầu: “Được.”
Chu Nam Quân trở lại phòng, liền thấy Trang Yến Bắc ngồi trên giường, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
Vì thế cậu lại gần, đưa tay ra hua hua trước mặt Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc ngẩn người trong chốc lát, giương mắt nhìn Chu Nam Quân, nét mặt có chút mờ mịt.
Chu Nam Quân nhíu mày: “Làm sao vậy.”
Trang Yến Bắc trầm mặc trong chốc lát rồi mới mím môi nói: “Không có gì.”
“Để tôi đoán.” – Chu Nam Quân cảm thấy thái độ của Trang Yến Bắc có vẻ sai sai, liền cố tình trêu: “Tâm tư bất ổn… Chẳng lẽ vừa rồi có người tỏ tình với cậu?”
Trang Yến Bắc hạ mắt, hàng mi dài run rẩy: “Đừng nói lung tung.”
“Xem ra tôi đoán đúng rồi?” – Chu Nam Quân hoảng sợ, “Chẳng lẽ cuối cùng Ân Gia Hậu cũng không nhịn được tỏ tình với cậu?”
Trang Yến Bắc không hé răng, cậu yên lặng một lúc lâu, sau đó rốt cuộc mới mở miệng: “Anh…. Sao anh biết được?”
Chu Nam Quân khóe miệng co giật: “Đúng thế à? Thì ra cậu ta thật sự thích cậu….”
Trang Yến Bắc cau chặt mày: “Anh đã sớm biết rồi?”
“Tôi đoán.” – Chu Nam Quân nhún vai: “Dù sao thì thái độ của cậu ta đối với cậu… Không giống bạn bè bình thường.”
Trang Yến Bắc tiếp tục chau mày.
Chu Nam Quân vỗ vỗ vai Trang Yến Bắc, cậu không biết nên nói gì, chỉ có thể trấn an, nếu như cậu bị người bạn thân nhất của mình tỏ tình, cậu chắc chắn cũng sẽ suy sụp.
Trang Yến Bắc ngơ ngác: “Thì ra con trai.. Cũng sẽ thích con trai sao?”
“Phụt.” – Chu Nam Quân khóe miệng giật giật, “Thì ra cậu đang bối rối về chuyện này? Bây giờ chuyện nào quan trọng hơn? Nam yêu nam thì có gì đáng ngạc nhiên? Bản thân cậu không phải đang đóng phim đam mỹ sao?”
“Không phải…” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày, “Ý của tôi là…”
“Vậy cậu có ý gì?” – Chu Nam Quân nhăn nhó.
Trang Yến Bắc lại yên lặng, cuối cùng cũng bỏ qua vấn đề này: “…. Tôi không biết.”