Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 98: 98: Tới Thành Đô





Chương 98: Tới Thành Đô ღ
Beta: Pey, hanhmyu
Nàng ta gọi liên tiếp ba bốn lần, cái người ban ngày đối với nàng ôn nhu Triệu công tử kia cũng không quay đầu lại nhìn.

Hắn đứng thẳng người kéo con ngựa, vẻ mặt cùng động tác hơi chật vật.
Tiền cô nương tất nhiên không cam lòng, vừa nghẹn ngào vừa khẽ kêu: "Triệu đại ca, huynh nói chuyện với muội một chút."
Sau khi nàng ta kêu hai tiếng, rốt cuộc Triệu công tử mới quay đầu lại nhìn.
Lúc này Tiền cô nương vui mừng hiện rõ trong mắt cùng mong đợi, Triệu công tử nhíu mày, sắc mặt không tốt, hắn nhìn nàng ta một cái, rồi thấp giọng nói: "Sau này đừng có tùy tiện gọi bản thiếu gia như vậy." Nhìn Tiền cô nương sắc mặt đang trắng bệch ra, trong lòng Triệu công tử sinh ra tia không đành lòng, nhưng nghĩ đến thê tử ở nhà, hắn quả quyết quay đầu đi.
Quả nhiên hắn ta "đá" nàng!
Hắn thật sự đã vứt bỏ nàng chỉ vì một ca khúc đó, một câu nói mà thôi, hắn liền vứt nàng đi.

Rõ ràng lúc đó, hắn nhìn nàng trong mắt có vô hạn ôn nhu, thậm chí nàng còn nghĩ đến hắn đối với nàng như thế, sau này gả cho hắn, tuy địa vị kém hơn vị trí chủ mẫu chính thất, nàng cũng có thể dựa vào sự sủng ái này mà ngạo mạn lên mặt.
Nhưng bây giờ thì sao, nàng cái gì cũng không có, hắn cho nàng ôn nhu cùng hào phóng, bây giờ nghĩ lại thì muốn thu lại tất cả những thứ đã ban ra.
Tiền cô nương mờ mịt vội vàng ngẩng đầu hoảng sợ.

Lúc này, tay của nàng có chút ấm áp, rồi nghe tiếng đệ đệ của mình nghiêm túc nói: "Tỷ, tỷ đừng lo lắng, dù là thế nào, tỷ vẫn còn có đệ mà." Nói tới đây, thiếu niên đó nhìn về phía Triệu công tử hung hăng trừng mắt.
Dù sao thiếu niên đó cũng là người có đọc sách, hắn cũng không thể trách cứ Lư Oanh, dù sao trong lời nói của nàng ta, không có một câu nào nhằm vào tỷ tỷ nhà mình.
Chân chính trêu chọc tỷ tỷ nhà mình không phải nàng ta, mà là cái con người ỷ vào gia thế phú quý của mình muốn làm gì thì làm - Triệu công tử!
Nhưng mà dù hắn có hận đi chăng nữa cũng không không có cách nào.

Dù sao, Triệu công tử đối với tỷ tỷ chỉ là ôn nhu, hắn chưa ưng thuận hay hứa hẹn gì, hắn còn không có đụng chạm gì tới thân thể tỷ tỷ.
Nếu so đo tính toán, chỉ có thể trách tỷ tỷ không biết tự lượng sức...
Nghĩ tới đây, tâm tình thiếu niên đó méo mó thành một cục tơ vò khó chịu khắp người, mà ở bên cạnh là tỷ tỷ hắn đã chôn mặt vào bả vai mình mà nức nở.

Bên kia, Lư Oanh liếc nhìn Triệu công tử cùng Tiền cô nương, liền thu hồi tầm mắt.
Bấy giờ A Đề còn đang cảm động, khóc một hồi, lấy khăn tay ra lau lau, nhưng càng lau thì nước mắt càng ra nhiều hơn, liền kéo tay áo Lư Oanh mà lau.
Lư Oanh không thể nhịn được nhìn tay áo mình bị lấy hy sinh oanh liệt.

Khẽ thở dài nói: "A Đề à, làm sao ngươi đau lòng đến vậy?"
Nàng vừa dứt lời, nhiều tiểu thư cũng nhìn chằm chằm nàng.
A Đề nức nở nói: "Ta chính là đau lòng." Nàng bụm mặt nói tiếp: "Nữ nhân sinh ra trên đời này sao chịu nhiều thống khổ như vậy? Có phu quân cũng khổ, không có càng khổ."
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt hỏi: "A Oanh, ngươi nói xem tại sao Vương ca ca lại không quan tâm đ ến ta chứ? Ta thật sự vì huynh ấy mà vui vẻ, vui vẻ đến toàn thân cũng đau đớn."
Lư Oanh lúc này nhìn nàng ta, lại nhìn về cách đó không xa, Vương Thượng mặt mày thâm trầm.

Nàng cũng cảm thấy cái tên Vương Thượng này là một người không tệ.

Lúc đầu hắn ta không thích A Đề, nhưng vẫn kiên quyết đẩy nàng ra.

Nếu không, lấy tính cách A Đề mà nói, vô luận là nam hay nữ cũng dễ dàng kết bạn, nhưng hắn không cho A Đề kia một chút hy vọng nào, đối với nàng ấy, đó cũng là một loại cứu giúp.
Bên cạnh A Đề còn đang rơi lệ, đám người Tiêu Yến cũng dần dần bình phục tinh thần.
Nháo nháo một hồi thì trời đã tối.

Mãi cho đến khi vào lều, A Đề dắt tay Lư Oanh không buông, khóc thúc thít không ngừng nói: "A Oanh ta cũng thật muốn như nàng Trác Văn Quân kia, kiếp sau làm nam nhân còn hắn làm nữ nhân."
Một đêm này, tất cả mọi người đều ngủ không ngon, cả Lư Oanh ngay nửa đêm tỉnh giấc, thấp thoáng nghe tiếng các cô nương xì xào bàn tán cùng với thở dài.
Sáng sớm ngày thứ hai, đội ngũ lên đường.
Lần này, Tiền cô nương hoàn toàn an tĩnh lại.


Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ bình thường từ địa phương nhỏ, Triệu công tử sau khi "đá" nàng xong, nàng cũng không có mặt mũi đi quấn quít hắn nữa, cũng không xuất hiện trước mắt mọi người.
Cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua, tường cao Thành Đô đã xuất hiện ở trong tầm mắt, các thiếu niên tiểu thư không khỏi hoan hô một trận, cách đó không xa, đám người Trần thị cũng yên lặng thở phào.
Đây là Thành Đô.
Lư Oanh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn.

Lần đầu tiên nàng tới Thành Đô, trước kia nàng từng nghe mọi người nói qua đại danh của Thành Đô, biết nó phồn hoa xinh đẹp và tráng lệ, ngựa xe tấp nập, là một đại thành trì.
A Đề bấy giờ đã khôi phục dáng vẻ như trước oa oa kêu lên: "À há, rốt cuộc cũng trở về, thật tốt quá." Nói hai câu, nàng cười khanh khách vui mừng nói: "Đợi khi trở về nhà, ta muốn ngủ một giấc thật đã, muốn làm cái kén trên giường lăn lộn."
Vừa nói ra ở phía sau có tỳ nữ nói nhỏ nhẹ với nàng: "Tiểu thư, có rất nhiều công tử thiếu gia ở đây, tiểu thư không nên nói những lời thế này!"
Nghe đến đây, Lư Oanh không khỏi cười xùy một tiếng, quay đầu lại nhìn A Đề mừng rỡ đến mức chỉ muốn lăn qua lăn lại trên xe ngựa, mỉm cười nói: "Thành Đô quả nhiên tráng lệ hùng vĩ!"
A Đề lập tức tiếp lời nói: "Đúng không đúng không? Ta đã sớm nói với ngươi, ở Thành Đô này, trong thiên hạ không có địa phương nào so sánh với nó được." nói tới đây, nàng nhoài nửa người ra khỏi xe ngựa, "A Oanh, ở nơi này ngươi không có người thân, đến nhà ta đi."
Nàng vừa mới dứt lời, hai tiểu thư khác tiếp lời thêm: "Đến nhà ta đi, đến nhà ta đi",
"A Oanh hay là đến nhà ta đi."
Cách đó không xa, đám người Văn Khánh cũng đang nhìn Lư Oanh, chờ đợi nàng trả lời.
Trong lòng Lư Oanh ấm áp vô cùng, không nhịn được cười híp mắt, "Không cần, ta ở nhà trọ một thời gian, cũng đã tính toán phòng ốc trước rồi."
"Ngươi nha thật cố chấp." A Đề rầu rĩ nói thầm một câu, kêu lên: "A Oanh, ta kêu quản gia nhà ta đưa cho ngươi địa chỉ, cả tín vật luôn, ngươi tìm được chỗ ở nhất định phải cho chúng ta biết nha."
"Ừ, ta nhất định sẽ báo." Lư Oanh tươi cười nhìn không chút lạnh lùng, chỉ có sự ấm áp lan tỏa trong mắt.
Cách đó không xa, đám người Trần thị cùng với hai tỷ đệ Tiền thị nhìn thấy một màn thế này, trong lòng ấm ức không vui, đố kỵ, còn đám người Trần Chấn thì phức tạp nhiều lắm.
Cùng với tiếng cười nói, rất nhanh, đoàn xe đã đi tới gần cổng thành.
Trong thành, các nhà khác đã sớm nghe tin phái người đi đón người thân về, nhìn thấy A Đề vui vẻ lao vào lòng một người, Lư Oanh cười cười nói với người đánh xe: "Không cần chờ bọn họ, chúng ta vào thành đi."
Người đánh xe đang ước gì hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức để được về nhà, nghe thế vui vẻ đáp lại, vội vàng cho xe lừa chạy vào trong thành.
So sánh Hán Dương với Thành Đô mới thấy, dòng người như nước chảy, xe ngựa nhiều vô cùng.


Xe lừa của Lư Oanh đi vào trong, đi được một bước thì dừng vài bước.
Người đánh xe dừng lại hỏi, "Cô nương chuẩn bị ở chỗ nào?"
Lư Oang nói: "Thúc cứ dừng ở chỗ nhà trọ kia cho ta xuống một chút.

Thời gian không còn sớm nữa, ta cho thúc thêm một ít tiền nữa để thúc tìm nhà trọ để ở tạm.

Dựa vào vận khí của thúc,...!nói không chừng sẽ kiếm được khách lớn ở đất Thành Đô về Hán Dương."
Xa phu ha hả cười một tiếng, nói: "Cô nương thật tốt." Trong lòng hắn thầm nghĩ tuy tiểu cô nương này ít nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt.
Ở giữa ngã tư đường đông đúc, đánh xe một canh giờ mới tới được nhà trọ hoa lệ kia, Lư Oanh thanh toán chi phí lộ đường xong xuôi, còn cho thêm vị thúc thúc chút tiền rồi cầm bao quần áo, đi về hướng đến nhà trọ hoa lệ cách đó không xa.
Tìm được nhà trọ, trả tiền thuê phòng dùng hai ngày, Lư Oanh đem bao quần áo cất xếp ổn thỏa xong thì đi ra ngoài.
Trên đất Thành Đô này, xưa nay địa linh nhân kiệt, chẳng những phòng ốc rộng rãi, bên trong trang trí nhã nhặn, con người cũng vậy.

Bộ nam trang mà Lư Oanh mặc ở thành Hán Dương có thể là người đầu tiên, chướng mắt nhưng ở đây thì không hiếm.
Đường phố từ chỗ vắng vẻ, chốc lát đã đông nghẹt người người chen lấn, di chuyển thôi cũng khó khăn.

May là Lư Oanh tính tình bình lặng, phấn khởi bước đi.
Dọc đường đi, nàng nhìn thấy nhiều quầy hàng bán đồ chơi làm thủ công, đi một chút nữa là chỗ người ta bán chữ viết trên thẻ trúc.
Thấy đống thẻ trúc này, còn có cả lời giải thích cụ thể bên trên, Lư Oanh thầm cười khổ: xem ra phải tính đường khác để kiếm tiền rồi.
Giữa ngã tư đường là nhóm chơi xiếc ảo thuật, tấu hài, tiếng la hét cùng tiếng gào xen lẫn một chỗ, thực là làm đau đầu.
Lư Oanh đứng tại chỗ nhìn xung quanh mọi người đi lại, không biết đi đường nào tới chợ, đột nhiên từ ngõ hẻm có một vị phu nhân đi ra.
Phu nhân kia trực tiếp đến chỗ Lư Oanh, chặn đường đi của nàng.
Lư Oanh ngẩn ra, không khỏi quay đầu lại.
Vị phu nhân mặt tròn cười đến cực kỳ rạng rỡ hỏi: "Xin hỏi công tử năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Hả?
Lư Oanh ngu ngơ, cảm thấy vị phu nhân này không có địch ý với mình liền trả lời lại: "Mười sáu."
"Đã có hứa hôn chưa?"
Lư Oanh mở to mắt, cho đến khi phu nhân này hỏi thêm lần nữa, mới mặt không biểu cảm trả lời: "Chưa có."

"Thật tốt quá!" phu nhân đó mừng đến cười không thấy con mắt, bà ta ngoắc ngón tay ra sau, để sát vào Lư Oanh mà nói: "Công tử như ngọc như nguyệt, dung mạo xuất chúng, nữ nhi nhà ta vừa thấy đã yêu, xin nguyện làm uyên minh*!"
*Uyên: uyên ương; minh: lời thề.

Có nghĩa thề nguyện làm uyên ương.
Hả? Chưa từng ứng phó cái trường hợp như thế này, Lư Oanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn kỹ.
Cách đó không xa ước chừng ba mươi bước chân, có một đôi chủ tớ không chớp mắt nhìn nàng.

Thấy ánh mắt của nàng, cô tiểu thư trang phục xinh đẹp trắng nõn đỏ ửng khuôn mặt.

Nhưng chỉ ngượng ngùng thôi chứ không tránh né hoàn toàn mà mở to mắt, nghiêm túc thừa nhận cái nhìn của Lư Oanh.
Lư Oanh đã sớm có nghe nói qua, ở đất Thành Đô này người ta không quá đặt nặng chuyện quan hệ nam nữ, bản tính đều hào sảng chân thật, nhưng đến bây giờ nàng mới chính thức lĩnh hội được.
Cô tiểu thư này đúng là gan lớn mà.

Ở giữa chốn ngã tư đông người thế này, trực tiếp đi bày tỏ tâm tình của bản thân, xin cho phép cưới gả?
Có lẽ cái nhìn của Lư Oanh quá mức trực tiếp, hơn nữa còn lạnh lùng khiến cô thiếu nữ kia e sợ.

Nàng ta đỏ mặt cúi đầu, mới cúi đầu trong chốc lát, lại lặng lẽ liếc nhìn về Lư Oanh, trong đôi mắt ấy đều là ý mừng rỡ.
Lư Oanh nhìn nàng ta, trong lòng không khỏi mềm lại, thầm thở dài: bản thân mình bị cuộc sống chèn ép, trong tâm tư có nhiều tính toán, đã mất đi cái dũng khí cùng thuần khiết kia, cô thiếu nữ này thật khiến người ta bội phục.
Cúi đầu, nàng hướng cô thiếu nữ kia thi lễ, ôn nhu nói: "Tuy tại hạ không có hứa hôn với ai, nhưng đã có một người yêu mến trong lòng, xin thứ lỗi" cự tuyệt xong, vị phu nhân kia hiện lên sự thất vọng, mà cách đó thiếu nữ kia lại mở to mắt, vô cùng khẩn trương cùng mong đợi nhìn Lư Oanh, vểnh lỗ tai lắng nghe nhưng cũng không nghe ra được câu nào.
Lư Oanh nói thêm: "Tiểu thư nhà bà rất tốt, tuy nhiên thế gian nhiều kẻ bạc tình, cô tiểu thư này tuổi còn quá nhỏ, khó tránh khiến người khác phải lo.

Cho nên chuyện hôn nhân này nên thông qua phụ mẫu hai nhà thì còn có thể tin chút ít.

Cáo từ" dứt lời nàng thẳng lưng lên, xoay người rời đi.
ღ Chương 99: Tức giận ღ