Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 91: 91: Xử Trí





Chương 91 : Xử trí ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Lư Oanh đã nhắc nhở nên ban đêm, đám hộ vệ thay nhau canh chừng.

Nếu không vì tên trực ca cuối thấy trời sắp sáng, chịu không nổi ngủ thϊếp đi thì cũng không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Vì thế, khi tiếng cảnh báo hô vang truyền đến, đám hộ vệ lập tức tỉnh giấc.

Không chỉ có họ mà mấy công tử tiểu thư từ trong những cái lều cũng vội vàng tri hô, túm lấy áo váy chạy ra ngoài.
Lư Oanh cầm đuốc bước chầm chậm, đứng ở một bên rồi thổi tắt lửa.

Nàng quay đầu, nhìn đến mấy cái lều san sát nhau.

Duy nhất có một lều của Trần tiểu thư ở giữa, kỳ lạ là nó vẫn tối om.
Hộ vệ nháo nhào khắp nơi, Lư Oanh lại lẳng lặng đứng bên cửa, nàng muốn xem một màn này.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, vài kẻ hầu hạ Trần Yên, vốn là tỳ nữ bị nàng ta đuổi đi hoảng loạn chạy tới bên lều.

Sau lưng tỳ nữ, còn có Trần Thuật vừa buộc đai lưng vừa chạy tới, quát lên, "Phát sinh chuyện gì?" Đảo mắt một cái, hắn chợt nghĩ đến muội muội mà hắn hiểu rõ nhất, "A Yên sao còn chưa thức?"
Nói xong, hắn hướng lều của Trần Yên bước tới.
Trần Thuật mới đến phía ngoài, mấy tỳ nữ đã chạy vào trong gọi Trần Yên ra.

Bất thình lình, tiếng hét vang lên, tựa như chọc thủng cả bầu trời đêm tĩnh lặng.
Không hay! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Trần Thuật nghe tiếng hét liền kinh hãi, đám hộ vệ cả kinh.

Mấy tỳ nữ vội vàng quay mặt đi, điều đó chứng tỏ điều họ vừa nhìn thấy thực quá sức tưởng tượng.

Mắt họ trừng to.

Trần Thuật kéo vài tỳ nữ lại hỏi, "Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nếu không phải lo lắng muội muội còn đang ngủ, xiêm y không gọn gàng, hắn cũng không đứng ở ngoài đợi lâu như vậy.


Bây giờ lại nghe tỳ nữ thét chói cả tai.

Trần Thuật luôn che chở cho Trần Yên linh cảm muội muội có chuyện chẳng lành, hắn liền vội chạy vào bên trong.
Vừa xông đến bên giường, ngay lập tức Trần Thuật nhìn thấy hai cơ thể trần như nhộng.

Không nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử dưới thân thể nam nhân cường tráng, hắn theo bản năng thầm nghĩ: Người đó nhất định không phải A Yên, không có khả năng là A Yên nhà mình!
Ngoài hắn ra không ai biết, muội muội xinh đẹp kiêu ngạo cực kỳ, nàng liên tục nói với hắn, nàng muốn gả cho nam tử ưu tú nhất thế gian.
Đầu của Trần Thuật ong ong cả lên.

Hắn như mất đi năng lực phán đoán suy xét, sải bước tiến đến bên giường.

Hắn chỉ muốn chắc chắn nữ nhân trước mặt không phải A Yên.

Trong lúc rối rắm hoảng loạn, Trần Thuật quên mất phải lệnh cho các tỳ nữ rằng không cho ai được phép bước vào.
Hắn bước đến, cuối cùng xác thực nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia chính là muội muội của mình.
Vài tiếng bước chân truyền đến.

Tiêu Yến còn mặc nguyên y phục đi ngủ, vén lều đi vào.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tiêu Yến mới thốt ra nửa lời, cổ họng liền nghẹn lại.

Nàng trừng lớn mắt, rồi quay đi, không dám nhìn hai thân thể đang quấn quít nhau kia.

Nàng còn là một tiểu cô nương, tự dưng thấy cảnh như vậy thì không nhịn được mà hét ầm lên.
Tiêu Yến cuống cuồng chạy ra bên ngoài.

Người ta nghe tiếng hét của nàng, vội vàng chạy vào trong lều, càng lúc càng nhiều người.
Lư Oanh ngáp một cái.

Lần này chuyện lớn thật rồi.

Không gian trở nên im lặng.


Mấy người Trần gia sắc mặt tái nhợt cả đi.

Tiêu Yến và A Đề khinh bỉ nhìn qua chỗ ở của Trần gia, thì thầm nói nhỏ vài câu.
Bọn hộ vệ sau một hồi sợ hãi chuyện không đâu, đã trở lại vị trí và nhiệm vụ của mình.

Đám người hầu cúi đầu an phận, tiếp tục công việc.

Xa xa truyền đến tiếng ngựa hí.

Bầu trời bao la trong vắt, chuẩn bị chuyển sang ánh sáng ban ngày.
Thấy Lư Oanh lại gần, A Đề sợ nàng hỏi chuyện không nên hỏi, vội kéo nàng đi, cùng với Tiêu Yến đi về lều của mình.
A Đề vào trong, mấy cô nương khác cũng bước đến.

Mọi người tự nhiên ngồi xuống, nhìn nhau một hồi.

Bất giác, A Đề buột miệng cười.

Chợt cảm thấy không phải, nàng ta vội che miệng lại, thấp giọng nói, "Không biết là tỉnh chưa nữa?"
Tiêu Yến có mặt ở đó từ đầu tới đuôi, liền đáp, "Chắc là tỉnh rồi.

Lúc nãy có hắt nước lạnh cho mà."
Lại trầm mặc hồi lâu.

Một cô nương khác khẽ hỏi, "Trần Yên này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì không biết? Nàng ta chẳng phải luôn tự cao mình xinh đẹp sao, lúc nào cũng muốn gả vào đại gia tộc mà? Hôm nay lại tư thông với hộ vệ của mình là thế nào?"
Tiêu Yến lắc đầu nói, "Ai mà biết được?"
Nói đi nói lại, A Đề cảm thấy buồn cười, nàng híp lại đôi mắt nói, "Ây da, Trần Yên lúc nào cũng ra vẻ khinh thường người khác, không ngờ tới còn là một dâʍ phụ đấy.

Lần này hay lắm, nàng ta gây ra chuyện lớn như vậy, không biết Trần gia xử trí thế nào?"
Tiêu Yến thấp giọng, "Còn xử trí thế nào nữa? Nàng ta làm ra chuyện bại hoại như vậy, làm mất mặt cả Trần gia."
Loại chuyện thị phi này cực kỳ hợp khẩu vị của nữ nhân.


Lư Oanh nghe tiếng thì thầm bốn phía, nhìn mấy cô nương trước mắt bày ra đủ kiểu mặt, nào là tỏ lòng thương xót cảm thông, nào là cười trên nỗi đau của người khác, khóe môi nàng khẽ nhếch, cúi đầu nhấp một ly rượu.
A Đề nhìn Lư Oanh, cười hì hì, "A Oanh, sao hôm nay ngươi dậy muộn thế? Một màn hay mà ngươi lại bỏ lỡ, thật đáng tiếc."
Nghe giọng nàng ta hào sảng, Lư Oanh cố giả một nụ cười.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, nơi này vẫn còn hỗn loạn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng ai có thể ngủ được, cũng không có ai còn tinh thần tiếp tục lên đường.
Bên này huyên náo hồi lâu, bên kia lều của Trần gia, một sự yên lặng kéo dài.
Trong lều, Trần Yên ngồi dưới đất, y phục lộn xôn, nước mắt ngắn dài.

Móng tay nàng cào rách cả chiếc giường da hổ, khiến nó hiện ra mấy vạch trắng dài.
Trần Yên khóc, không còn vẻ điềm đạm đáng yêu thường ngày, thay vào đó là hai gò má giật giật, ngũ quan vô cùng dữ tợn.
Chỉ trong chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến.

Trần Yên vội ngẩng đầu lên, nàng thu hồi vẻ mặt, chùi sạch nước mắt.
Người tới quả nhiên là Trần Thuật.
Thấy ca ca, Trần Yên òa lên, bổ nhào vào người hắn, ôm lấy hai chân hắn khóc ròng, "Tứ ca, tứ ca, huynh phải tin muội, muội bị người ta hãm hại..."
Thế nhưng, ngoài dự liệu của nàng ta, Trần Thuật chỉ gật nhẹ đầu một cái, thấp giọng nói, "Ta biết mà."
"Huynh, huynh nói cái gì? Huynh biết?"
Trần Thuật đau lòng nhìn muội muội ra vẻ chật vật yếu ớt, cất giọng khàn khàn, "Ta biết.

Ngực của Hoa Xương tím xanh cả một mảng, hiển nhiên là do bị gậy trúc đánh rất nặng.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng hai người, chắc chắn là đã trúng mê hương.

Ngoài ra, ở góc lều kia, còn có cái trống lục lạc đựng mê dược."
Nghe vậy, Trần Yên mừng rỡ, run giọng nói, "Tứ ca, thì ra huynh đã điều tra.

Tứ ca, huynh có nói cho phụ thân chưa? Phụ thân có tin muội không?" Hỏi một hơi xong, nàng lại nói, "Tứ ca, huynh mau giải thích với mọi người đi, mau nói cho họ nghe đi."
"Nói cái gì chứ?" Âm thanh của Trần Thuật nghe như bất lực.
Hắn nhìn chằm chằm muội muội, nói với giọng khàn khàn mệt mỏi, "Đến nước này rồi, huynh nói còn có ích gì? A Yên, muội bảo huynh phải nói cái gì đây?"
Hắn khổ sở vô cùng, nhìn muội muội mình hết mực yêu thương đang lùi dần từng bước.

Thấy nàng ngã xuống đất, Trần Thuật nhắm lại mắt, nói, "A Yên, họ đã thấy muội với Hoa Xương ngủ cùng một chỗ..."
Không để hắn nói hết, Trần Yên ngẩng đầu la lớn, "Vậy thì gϊếŧ hết tất cả bọn họ đi!" Nàng nắm chặt hai tay, khàn giọng hét lên, "Tứ ca, huynh phải giúp muội, huynh mau gϊếŧ chết tất cả mấy người đó, một mạng cũng không lưu lại!" Dừng một chút, nàng nghĩ đến vài chuyện, lập tức nói, "Muội biết kẻ muốn hại muội! Nhất định là ả tiện nhân Lư Oanh đã sa cơ thất thế kia! Tứ ca, huynh mau phái người gϊếŧ luôn cả nàng ta! Tứ ca, nhất định huynh phải giúp huynh lần này, gϊếŧ hết đám người ngoài đó!"
Trần Yên điên loạn cả rồi.

Hai mắt nàng sáng lên, thấy Trần Thuật ra vẻ không quan tâm, khuôn mặt vặn vẹo của nàng càng trở nên oán hận.

Nếu muội ấy còn tỉnh táo một chút, nói rằng Lư Oanh khả nghi thì Trần Thuật còn có thể xem xét một hai.

Nhưng bây giờ, lời của muội ấy chỉ là hồ ngôn loạn ngữ.

Vừa mở miệng đã đòi gϊếŧ hết đám người ngoài kia, muội muội của hắn thực sự giận quá mất khôn.

Muội còn tưởng rằng nơi này là Tế Dương hay sao? Muội cho rằng mấy công tử tiểu thư kia là người hầu của mình sao? Muội nghĩ rằng mấy trăm tính mạng đều do mình định đoạt à?
Mặc dù hiểu được muội muội mình đang nóng giận, nói mà không biết đúng sai, Trần Thuật nhắm mắt lại có vẻ mệt mỏi.
Hắn lùi ra phía sau, muốn cách xa muội muội một chút, nhẹ giọng nói, "A Yên, vừa rồi huynh một mực cầu phụ thân, người đã đáp ứng, đưa muội cùng Hoa Xương đến biệt viện ở Tĩnh Dương..."
Trần Thuật nói đến tay, Trần Yên bịt hai tai lại, hét ầm lên.
Nàng hét chói tai.

Đây là thói quen từ trước của nàng.

Mỗi khi nàng không muốn nghe, không muốn làm cái gì đó, liền thét lên chống lại.

Khi nàng làm vậy, thường mọi người sẽ nhường nàng, Trần Thuật sẽ nghe nàng.
Nhưng lúc này đây, hắn không khuyên nàng, cũng không có an ủi nàng, hắn chỉ mệt mỏi đứng nhìn muội muội đang hét.

Trần Thuật thầm nghĩ: A Yên kiêu ngạo thành thói, nhất thời khó mà chịu được.
Chỉ là nghĩ tới bây giờ, hắn đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng.

A Yên không còn nhỏ nữa, muội ấy nên hiểu, chuyện lớn như vậy, có thể nói, danh tiếng của Trần gia đã bị muội ấy hủy ở trong tay.

Phụ thân hận không thể đánh chết muội.

Chính hắn phải một mực cầu tình, phụ thân vốn yêu thương muội muội như vậy, nhất thời không nỡ.

Có điều, tộc trưởng của Trần gia không phải phụ thân mà là người khác.

Năn nỉ hồi lâu, cuối cùng quyết định đem muội trục xuất mà không xử chết.
Đối với Trần Thuật mà nói, có thể giữ lại tính mạng của muội muội đã là hết khả năng của hắn rồi.

Thậm chí, vì để tránh gia tộc khác bàn tán, muội muội của hắn phải đi, đi trong lặng lẽ, vậy mà bây giờ còn ở nơi này bịt tai hét lớn vào mặt hắn, hắn thực sự rất khó chịu.
ღ Chương 92: Rời đi ღ