Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 89: 89: Thiếu Niên Tướng Quân





Chương 89: Thiếu niên tướng quân ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Vương Thượng vừa dứt lời, tốc độ của đoàn người liền chậm lại.

Nhìn thấy bọn họ từ trên lưng ngựa phóng đến bên này, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, Trần công, Vương Thượng và Văn Khánh đồng thời đứng dậy.
Trong chốc lát, đoàn người kia đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

Người nào người nấy đều mặc giáp nặng, bước đi chứa đựng mười phần sát khí.

Thấy đoàn người đến gần, mấy thiếu niên không tự chủ được mà cùng lùi lại phía sau một bước.
Càng lúc, đoàn người kia càng tiến đến gần.

Thiếu niên đi đầu ước chừng mười tám, mười chín tuổi, khí thế như lửa nóng áp chế người ta.

Bộ giáp bằng bạc trên người hắn lóe sáng đầy vẻ nghiêm nghị.

Kết hợp tất cả với dung mạo của hắn, những thiếu niên thiếu nữ được nuông chiều từ bé, quen thói ngang ngược hoành hoành chợt cảm thấy tim mình đập nhanh mà không rõ vì sao.
Lư Oanh nhìn tất cả mọi người, phát hiện toàn bộ thiếu nữ đều đã không kìm được lòng mà ngắm nghía người thiếu niên đi đầu kia.
Người thiếu niên này đẹp làm sao! Dáng người cao lớn, mi thẳng mũi cao, môi mỏng như được gọt dũa, ánh mắt sắc bén đầy vẻ lãnh đạm khiến người ta cảm thấy có một áp lực bức người vô cùng lớn.

Vừa nhìn đã biết xuất thân của hắn rất tốt, chắc chắn là một nhân vật có địa vị cao.
Tất cả thiếu niên ở đây, người nào người nấy cùng lắm chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng khí thế của hắn lại khiến ai nấy đều cảm thấy bị đè nén.

Họ không tự chủ được cúi đầu, chờ hắn mở miệng.
Thiếu niên tướng quân nhìn lướt qua tất cả mọi người, sau đó gật đầu, lạnh lùng nói, "Xuất hành tại ngoại, có nhiều bất tiện, đêm nay quấy rầy các vị rồi." Dứt lời, hắn vung tay lên.
Tay hắn vừa vung, binh sĩ liền tản ra.

Trong chốc lát, bọn họ đã dựng xong lều của mình, cách chỗ của mọi người đang ở chỉ tầm trăm bước chân.
Lúc hạ trại, khắp nơi đều rất yên tĩnh.
Thiếu niên tướng quân đánh giá mọi người một lượt rồi xoay người bước đi.
Hắn vừa đi, mọi người liền đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trần công thấp giọng hỏi, "Vương tiểu bối, ngươi có biết thân phận của người này hay không?"

Vương Thượng lắc đầu.

Hồi lâu sau, hắn đáp lại bằng giọng rất nhỏ, "Tiểu bối không biết.

Có điều xem tình hình hiện tại, hắn có thân phận rất lớn."
"Nhà ngươi ở Lạc Dương rất có thế lực vậy mà cũng không biết hắn là người phương nào à?"
Vương Thượng cười khổ một tiếng nói, "Tiểu bối đâu phải như Âm Triệt, làm sao biết mặt mấy vị vương tôn?"
Cũng có lý...!Mọi người quay đầu nhìn nhau, bắt đầu xì xào bàn tán.

Văn Khánh cau mày, buột miệng nói thầm một câu.

Tiếng của hắn không lớn, nhưng Trần Thuật đứng bên cạnh lại nghe rất rõ.

Ngay lập tức, Trần Thuật nhướng mày.

Khi nhìn về phía thiếu niên tướng quân, ánh mắt của hắn chợt lóe lên tia sáng.
Lúc này, A Đề đột nhiên mở miệng, "Không khó để hỏi thăm thân phận của hắn.

Dáng vẻ tuấn mỹ như vậy, còn trẻ mà đã thành tướng quân, ở Lạc Dương cũng không có nhiều người được thế."
Lời của nàng ta vừa dứt, ánh mắt Trần Thuật càng ngời sáng hơn trước.
Trong lúc mọi người không ngừng nghị luận, Lư Oanh bước tới đống lửa bên cạnh, huơ huơ cho đôi tay được ấm.

Nàng nhìn xuống mặt đất, nghĩ thầm: Lấy thực lực của đám binh sĩ này, bọn họ hoàn toàn có khả năng ngủ một mình, tại sao lại muốn kết thành một nhóm cùng chúng ta?
Quay đầu, nhìn lướt qua một lần, Lư Oanh lại nghĩ: Khoảng cách giữa bọn họ và chúng ta quá gần.

Người ngoài nhìn vào đều sẽ thấy chỉ có một đoàn.
Nghĩ đến đây, nàng chuyển bước chân, làm như vô tình, không có mục đích gì rồi đi qua đi lại chỗ lều mà đám binh sĩ đang ở.
Vừa mới bước được vài bước, đằng sau đã có tiếng bước chân truyền đến.

Ngay lập tức, một giọng nói lạnh lùng cất lên, "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Giọng nói lạnh lẽo nhưng lại rất êm tai.

Đó là tiếng của thiếu niên tướng quân.
Lư Oanh cả kinh.

Nàng quay đầu lại.


Dưới ánh trăng sáng vàng, ánh mắt của người thiếu niên mặc giáp đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng không khỏi nhìn lại hắn.

Cách đó không xa, tại chỗ đống lửa, mọi người vẫn đang trò chuyện vui vẻ, không có ai để ý tới nơi này.
Với thân phận của hắn, hắn muốn nói gì cũng được, thậm chí có thể bắt nàng đi, nhưng mà hắn lại không muốn làm kinh động tới người khác.
Nghĩ đến đây, Lư Oanh thi lễ với hắn rồi nói, "Không có gì cả.

Tiểu nữ chỉ là nhàn rỗi quá nên nhàm chán thôi."
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên tướng quân đã nhướng mắt, chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp của nàng nói, "Nghe mấy người đó bảo rằng, ánh mắt của ngươi vô cùng chính xác, giúp bọn họ tránh được đám đạo tặc mai phục công kích ngày hôm qua.

Nếu như lại gặp lần nữa, cứ trực tiếp báo với ta."
Dứt lời, hắn liền rời đi.
Nghe những lời hắn vừa nói, tiếng leng keng phát ra do sự va chạm của bộ áo giáp, Lư Oanh ngẩng đầu nhìn đống lửa rồi hiểu ra tất cả ngay lập tức.

Có lẽ là ai đó đã nhìn thấy nàng đi đi lại lại, nói tới chuyện của ngày hôm qua, vô tình để thiếu niên tướng quân này nghe được.
Có điều, nghe hắn nói như vậy, chẳng lẽ thực sự sẽ phát sinh chuyện gì?
Nghĩ đến đây, đáy lòng của Lư Oanh trầm hẳn xuống, âm thầm quan sát bốn phía thật cẩn thận.
Lúc nàng cất bước đi qua bên này, đám người Trần gia và Vương Thượng đã tụ lại một góc, tính luôn cả Trần Yên, bọn họ đồng loạt ngồi xuống.
Tuy chỉ ngồi ở một góc nhưng lại ngồi ở chỗ thích hợp, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt, thân thể, ai nấy đều nhìn rõ dung nhan xinh đẹp rạng ngời của Trần Yên.
Nhìn ngọn khói mơ màng trong ánh lửa hồng, khuôn mặt tuyệt đẹp của mỹ nhân, thần thái điềm đạm đến mức đáng yêu, vẻ yếu ớt có chút ủy khuất của Trần Yên bên đó, lông mày của Lư Oanh đột nhiên nhảy dựng lên.
Trần Yên nghiêng đầu, nhìn qua hướng của thiếu niên tướng quân.

Đúng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ta.

Ngay lập tức, môi nàng ta có hơi cong lên.
Thấy Lư Oanh đứng gần đó, vài thiếu niên cũng đồng thời ngẩng đầu.

Nhưng mà khác với đám người Mạc Viễn, ánh mắt Trần Thuật dường như có một chút cảnh giác phức tạp, khó hiểu.
Xem ra, hắn không hy vọng mình đến gần rồi.

(ý nghĩ của Lư Oanh).
Cũng phải.


Trần Yên vừa mới đối mặt cùng hắn, hắn liền đề phòng, không muốn tiếp xúc với Trần Yên cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Lư Oanh bước qua bên một đống lửa khác.
Lại đùa giỡn với nhau qua một hồi lâu, Trần Thuật đứng dậy, cầm theo vò rượu rồi bước tới chỗ thiếu niên tướng quân.
Từ đầu đến cuối, Trần Yên đều ngồi yên tại chỗ.

Ánh lửa hồng chiếu lên khuôn mặt, dung nhan mỹ lệ càng thêm ửng đỏ.
Dưới ánh trăng, Trần Thuật qua đó nói chuyện vài câu, sau đó trở về.

Nhìn vẻ mặt băng lãnh của thiếu niên tướng quân trong ánh lửa, mọi người nhất thời hiểu ra: Hắn không cho Trần Thuật một chút thể diện nào.
Lúc Trần Thuật ngồi lại bên đống lửa, Lư Oanh vô tình nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Trần Yên.
Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh lại đứng lên, đi ra ngoài.
Thấy nàng đi lại, A Đề liền kêu lên, "A Oanh, ngươi lại đi thăm dò sao? Chúng ta đông người như vậy, chắc không có trộm cướp nào tới nữa đâu."
Giọng nói của A Đề vang lên sang sảng, mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Lư Oanh.
Bất thình lình phải chống lại nhiều ánh mắt như vậy, Lư Oanh chỉ biết mỉm cười, đành xoay người, ngồi lại bên đống lửa.
Nàng vừa ngồi xuống, một binh sĩ đã bước tới.

Thấy hắn sắp đến gần, hai mắt Trần Yên càng sáng ngời, sáng rất rõ ràng...
Trong chốc lát, binh sĩ kia đã đi tới bên cạnh Lư Oanh.

Hắn cung tay với nàng rồi nói, "Công tử, tướng quân của ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Rõ ràng ở trước mặt nhiều người như vậy mà gọi nàng đi qua.
Đôi mày của Lư Oanh khẽ cau lại.

Tên binh sĩ kia nói xong cũng không đợi nàng trả lời, lập tức xoay người rời đi.
Nàng ngẫm nghĩ, nhưng rồi vẫn bước theo hắn.

Lúc này, nàng cũng không để ý thấy ánh mắt oán độc trên khuôn mặt đẹp của Trần Yên đang ngồi trong góc kia.
Một lát sau, Lư Oanh đã tới trước mặt thiếu niên tướng quân.
Thiếu niên cầm lấy bình rượu, tự mình rót cho nàng một chung, nói với vẻ điềm đạm, "Ngồi đi."
Lư Oanh không ngồi, nàng khẽ thở dài rồi đáp, "Tướng quân, tuy ta mặc y phục của nam nhân, nhưng ta là nữ tử..."
Không đợi nàng nói xong, vẻ mặt vừa rồi của thiếu niên Tướng quân đã biến mất.

Hắn lạnh lùng quát, "Ngồi xuống cho ta!"
Không thể từ chối, Lư Oanh đành phải ngồi xuống.
"Uống!"
Thiếu niên lại ra lệnh.
Lư Oanh nâng chung rượu lên.
Thiếu niên lại ra lệnh, "Nói mau."
"Nói cái gì?"
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn nàng rất chăm chú, nói với vẻ không có chút kiên nhẫn, "Tất nhiên là nói ra suy nghĩ của ngươi.


Chẳng lẽ ngươi đi một vòng như vậy, sau khi trở về lại có vẻ đăm chiêu mà không nghĩ ra cách gì à?"
Đúng là nàng có nghĩ cách, nhưng nàng đang do dự, không biết có nên nói ra cách nghĩ của mình hay không.

Nói thật lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng bảo vệ được tính mạng của mình là tốt rồi.

Càng đứng trên đầu ngọn gió lớn, càng dễ đắc tội với những thế lực đáng sợ.
Thiếu niên dĩ nhiên nhìn rõ khả năng của nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng rồi ra lệnh, "Mau nói ra suy nghĩ của ngươi!"
Trong ngọn khói mơ màng của lửa hồng, ánh mắt hắn nhìn Lư Oanh mỗi lúc một sắc bén.

Mới tới đây được một lúc, hắn đã nghe được chuyện phát sinh tối hôm qua từ những câu nói đùa giỡn của mọi người.

Những kẻ lớn lên trong gia tộc phú quý, được nuông chiều từ bé dĩ nhiên không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Trong suy nghĩ của hắn, hai người hầu kia, bọn đạo tặc, những chiếc xe lừa chở rượu, tất cả đều không có một sơ hở nào.
Đi cùng một đám thiếu niên tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, dưới tình huống như vậy, bên cạnh không có một ai để trợ giúp, một tiểu cô nương lại có thể nhìn ra sơ hở của đối phương ngay từ đầu, đảo ngược trận chiến, cứu thoát tất cả mọi người.
Tiểu cô nương trước mắt này thật sự là người không thể khinh thường!
Lư Oanh ngẫm nghĩ, chậm rãi nói, "Tiểu nữ cho rằng, sao tướng quân không chọn chỗ khác để hạ trại? Ta còn nhớ rõ ở trên đường, cách đây khoảng một ngàn bước chân là một nơi có sông có núi, thích hợp đóng quân."
Nàng vừa dứt lời, một binh sĩ chợt nở nụ cười, "Đây là cách mà tiểu tử ngươi nghĩ ra?"
Lư Oanh khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Phải.

Ta cho rằng, cách xa nhau như vậy, hạ trại cũng dễ dàng hỗ trợ ứng phó.

Dù là kẻ nào có ý muốn công kích, nhất định cũng sẽ dễ dàng lọt vào bẫy."
Thiếu niên tướng quân ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, lẳng lặng nhấp một ngụm rượu.
Dưới ánh lửa, người thiếu niên nhìn Lư Oanh.

Khắp người nàng tràn đầy vẻ tự tin, ung dung, lộ ra vẻ bình thản, nhàn nhã như không có việc gì.
Nàng nói mình là cô nương? Cô nương như nàng, hắn chưa từng gặp qua.
Một hồi lâu, thiếu niên tướng quân nói, "Được!"
Hắn đứng lên, vung tay ra lệnh, "Nhổ trại, chúng ta đi." Dứt lời, hắn nhanh chóng rời khỏi.
Mấy binh sĩ toàn những người mạnh mẽ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, bọn họ đã nhổ hết toàn bộ lều trại, sau đó là những tiếng nặng nề của tiếng vó ngựa phi nước đại truyền đến.
Thấy bọn họ đi rồi, Lư Oanh mới trở lại chỗ cũ.

Nàng vừa đi vừa thầm nghĩ: Cũng không biết đám công tử bột tiểu thư bánh bèo này đã chọc vào ai? Lại gặp phải đại địch?
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã trở về bên đống lửa.

Một lát sau, Lư Oanh mới phát hiện rằng mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến thẫn thờ, không ai dám hé răng hỏi một lời.
ღ Chương 90: Nợ máu phải trả bằng máu ღ