Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 5: Lý Do




Trong yên lặng, Nhị biểu tỷ phu vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu lên: "A Giảo, A Giảo, nàng thế nào rồi?".

Hắn đẩy đám người đang vây quanh ra, vội vàng lao vào trong.Sau đó, hắn cũng ngây người!Sự im lặng khác thường này rốt cuộc cũng kinh động đến ánh mắt vô hồn của Bình Ý, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về bên này.Cũng không biết là bao lâu sau, một thanh âm run rẩy cất lên: "Ông trời! Ông trời ơi!".Một phụ nhân nào đó run run kêu lên: "Là thần...thần đã hiển linh! Ả tiện nhân này dám thề lung tung trước chùa Huyền Nguyên, thần liền tự mình ra tay trừng trị ả!".Trong tiếng thét chói tai, đại đa số những người còn lại còn đang mở to mắt nhìn.Vừa rồi A Giảo này đã dám thề với ông trời, nói rằng nếu nàng có ý xấu với Bình Ý, đứa nhỏ trong bụng sẽ không sinh ra được.

Thực không ngờ, chỉ chớp mắt một cái, nàng thật sự sảy thai!Cũng không biết trải qua bao lâu, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến, "Cái này gọi là ông trời có mắt, thần linh không thể bị lừa gạt sao?".Người vừa lên tiếng là Lư Oanh, có điều không ai nhìn về phía nàng, mọi người vừa phục hồi lại tinh thần liền đồng thời quay đầu nhìn về phía người nam nhân kia, thầm nghĩ: Không sai, đây là trời xanh có mắt, thần linh không thể bị lừa gạt! Cô ả này chưa có chồng, tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại ác độc như vậy! Thì ra là dụ dỗ chính phu quân của ân nhân mình, thật là không có ý tốt mà!May mắn trời xanh có mắt, khiến độc kế của tiện nhân kia không thể thực hiện được!Gương mặt thật thà của nam chính sự việc lúc này hết trắng rồi lại xanh, nhìn thấy ánh mắt của hắn, A Giảo đang rên rỉ chợt tỉnh táo lại, mặt nàng trắng nhợt, vươn tay về phía hắn, nước mắt lưng tròng gọi: "Chàng ơi!".Nhìn thấy ánh mắt van xin của tình nhân, hắn mới vừa rồi còn dịu dàng, tìm mọi cách để che chở cho nàng chẳng những không tiến lên trước, ngược lại còn lùi về phía sau một bước.Ánh mắt xa lạ, hành động lùi ra xa của tình lang, bộ dạng căm ghét của mọi người xung quanh đột nhiên rơi vào tầm nhìn của A Giảo.

Vừa rồi nàng chỉ quan tâm đến sự đau đớn của bản thân, còn không lưu ý đến lời nói của mọi người, lúc này tỉnh táo lại, nàng mới đột nhiên nhớ lại lời thề của mình.Lời thề vừa nói, lập tức linh nghiệm?Nghĩ đến đây, A Giảo không giấu được sự sợ hãi, sắc mặt trở nên xám xịt.Đứng ở một bên, Lư Oanh thấy được vẻ mặt của A Giảo, lại khẽ liếc mắt một cái vội vàng nhìn Bình Ý, nhìn biểu tình tràn ngập hối hận và áy náy của Nhị biểu tỷ phu, khóe môi khẽ nhếch lộ ra ý cười nhạt, xoay người rời đi.Nàng biết, A Giảo xong rồi, cả đời này đều xong rồi!Sau khi đi được mười mấy bước, nàng tới sau một bụi cỏ rậm, khom lưng tìm chỗ giấu bọc đồ.

Vừa đưa tay xuống lấy, sao lại không có? Đang lúc Lư Oanh cả kinh bỗng nghe được một thanh âm truyền đến, "Đồ của ngươi ở đây."Nghe thanh âm phát ra từ phía sau lưng, Lư Oanh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc thường phục màu đen.

Gã hắc y nhân gương mặt lạnh lùng, thấy Lư Oanh nhìn lại thì ném bọc đồ cho nàng.Thấy Lư Oanh bắt được bọc đồ, mặt hắc y nhân kia không đổi sắc, tiếp tục nói: "Chủ nhân nhà ta muốn ta tới hỏi ngươi, phụ nhân mang thai kia có thù oán với ngươi sao?".Phụ nhân mang thai, là A Giảo sao? Lư Oanh rùng mình, đánh giá hắc y nhân trên gương mặt không lộ biểu tình gì kia, hiểu được hắn đã thấy mình ném xương xuống váy A Giảo.

Chủ công người này cũng thật là thú vị, chuyện phụ nữ cãi nhau cũng cảm thấy hứng thú.Tuy là nghĩ như thế, Lư Oanh vẫn thành thật lắc đầu nói: "Không thù"."Sao?", thanh âm của hắc y nhân vẫn lãnh đạm, "Vậy ngươi vì sao phải hãm hại nàng? Ngươi có biết ngươi ra tay như vậy có thể hủy hoại sinh mệnh của nàng ta?"Lư Oanh gật gật đầu, trả lời: "Ta đương nhiên là biết", ánh mắt trong suốt mà lạnh lùng nhìn nam tử kia, chậm rãi nói:"Chẳng lẽ ta chỉ có thể cho phép nàng ta phá hủy hạnh phúc của Nhị biểu tỷ ta chứ không được phép làm gì ả ta hửm?".Nghe được câu trả lời, hắc y nhân trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó hắn ngẩng đầu lên nói: "Không tồi, ngươi tiếp tục nói đi".Lư Oanh cũng chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Trả lời tốt sẽ có phần thưởng sao?"Lời này ngoài dự liệu của hắc y nhân, thấy hắn nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, Lư Oanh thản nhiên nói tiếp: "Nhìn quần áo công tử đây liền biết không phải người thường, chủ nhân của công tử ắt hẳn không phú cũng quý.

Quý nhân đó có chút hứng thú với chuyện này, ta nghĩ không nên tiếc một phần thưởng mới phải"Người đòi phần thưởng của gã hay của chủ tử, gã cũng đã thấy nhiều, nhưng chưa từng gặp ai đòi quà mà lí lẽ hùng hồn, thẳng thắn ngang nhiên như người trước mắt.

Không kìm được, hắc y nhân thầm nghĩ: Trách không được vừa rồi chủ công vừa thấy thiếu nữ này, đôi mắt liền bừng sáng.

Thật là một kẻ to gan.Nghĩ tới đây, hắn thuận tay lấy ra một thỏi vàng ném cho Lư Oanh, "Nói đi"Lư Oanh đưa tay tiếp nhận, thuận tiện nhét luôn vào ống tay áo rồi tiếp tục nói: "Kỳ thực rất đơn giản, Nhị biểu tỷ của ta rất yêu trượng phu, nếu để A Giảo kia tùy ý vào cửa, ta sợ nàng ấy không có cơ hội sống sót.

Nếu buộc phải có một người chết, vì sao lại không để một kẻ bụng dạ khó lường chết?".Nói tới đây, Lư Oanh nghiêng đầu, "Ta nói xong rồi, chủ nhân nhà công tử còn muốn biết gì nữa không?"Hắc y nhân lắc đầu, nói: "Không có.

Có điều chủ nhân nhà ta có một câu tặng cho ngươi".

Nhìn đôi mắt sáng ngời của Lư Oanh, hắc y nhân nghiêm túc nói: "Chủ nhân nhà ta chỉ nói trong một khoảng thời gian ngắn, mà ngươi có thể bất động thanh sắc bày kế như vậy, thật ra cũng là có chút tài.

Có điều việc nhỏ như vậy cũng để cho người ngoài như ngài phát hiện ra, thủ đoạn của ngươi không tính là cao minh.

Có thời gian rảnh thì đọc thêm Trung dung đi".Nghe được hai chữ "Trung dung", Lư Oanh không khỏi cảm thấy lạnh người, khóe miệng không kìm được run rẩy.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói sách Nho gia dạy thế nhân thận trọng làm việc lại dạy cách gian dối.Hắc y nhân hiển nhiên là một kẻ có nhiệm vụ truyền lời, hắn nói tiếp: "Đúng rồi, chủ nhân nhà ta còn nói, ngươi không phải là đã có hôn phu rồi sao? Đi hủy hôn đi, chờ tới ngày ngươi hiểu được Trung dung, ngài sẽ lập ngươi thành thiếp thất".Lời vừa dứt, gã hắc y nhân liền xoay người bước đi, không chú ý tới Lư Oanh sau khi nghe được câu nói kia khuôn mặt trở nên tức giận thế nào.

Nếu nàng là nam nhân, lúc này nàng thực sự sẽ chửi cho hắc y nhân kia một trận.Có điều, tức thì tức, vừa nghĩ tới mình tự nhiên có được một thỏi vàng lớn như vậy, Lư Oanh lập tức cảm thấy vui vẻ.

Nàng vung vẩy bọc đồ trong tay, vừa đi về phía trước vừa nghĩ: Thỏi vàng này ít nhất cũng đủ cho mình và đệ đệ chi tiêu trong non nửa năm.Càng nghĩ tâm tình càng tốt lên, Lư Oanh vừa ngân nga vài câu hát vừa đi về phía đền thờ chính của chùa Huyền Nguyên, còn hắc y nhân kia và chủ nhân bí ẩn của gã đã sớm bị nàng quên sạch..