Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 156: 156: Dương Lang Hối Hận





Chương 156: Dương lang hối hận ღ
Người dịch: Pey
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Dương Mai không cần quay đầu lại, cũng biết đám người sau lưng nhìn nàng bằng con mắt gì...!Trước kia Nguyên thị thích ru rú trong nhà, hơn nữa Dương phủ còn cố ý vắng vẻ bài xích nàng ta, rất nhiều trường hợp cũng không ra mặt.

Cũng bởi vì vậy, bạn cùng lứa đại đa số không biết đến Nguyên thị.

Vừa rồi Dương Mai cố ý hạ thấp Nguyên thị, bọn họ cũng tin, nhưng hiện tại thấy Nguyên thị xinh xắn đáng yêu như thế, mọi người không hẹn mà xác định: Đều nghe nói mẫu thân Dương Toàn và muội muội đánh Nguyên thị gần chết ém tin xuống, xem ra là sự thật.
Nói cách khác, làm sao mà so sánh một cô nương đáng yêu thế kia đem đi hình dung dáng vẻ th ô tục xấu dọa người?
Lư Oanh quan sát sắc mặt mọi người, cong cong khoé môi, thầm nghĩ: Sau sự việc này, e rằng thanh danh Dương Mai bị phá huỷ, không biết nàng ta đã thành thôn chưa? Nếu chưa thì e rằng màn vả mặt sẽ không đau tận xương được.
Dương Mai lúc này cố gắng nhéo mu bàn tay tỳ nữ bên cạnh, nhéo đến độ muốn ch ảy nước mắt, tỳ nữ bên cạnh vội dìu cô nương nhà mình, lễ phép cung kính nhìn người đứng sau Nguyên thị, hỏi: "Thiếu phu nhân, người bên cạnh có phải là vị ca ca kết nghĩa của phu nhân sao?"
Nghe câu này, lời nói chuẩn mực không có một chữ th ô tục, lại ngầm mang dao âm thầm hại người.
Lư Oanh thong thả đứng ở một bên, đáp lại cũng khinh thường nói.

Thật ngoài ý muốn là Nguyên thị đứng ra mở miệng, "Dì của ta nói đại ca là người đáng tin, bà ấy muốn ta nghe theo đại ca nói."
Dì của Nguyên thị, tuổi trẻ là nhân vật đình đám, hổ tuy già nhưng uy nghiêm vẫn còn đó.

Vừa nghe tới danh vị đức cao vọng trọng kia nói, tỳ nữ đã nghẹn một họng, còn mọi người thì mắt đã toả.
Mu bàn tay bị nhéo sắp rớt miếng thịt ra, tỳ nữ kia dù đổ máu cũng phải xông pha tiếp tục cãi bừa: "Thiếu phu nhân, nhìn người không thể làm như vậy.

Nô tỳ thấy người này vì tiền tài của thiếu phu nhân mà tới."
Bốn phía ồn ào.
Nhìn tỳ nữ có tâm dẫn dắt mọi người, Lư Oanh âm thầm nghĩ: Tài sản Nguyên thị, hơn mấy trăm món đều đã ghi trong danh sách, mình là người ngoài khi không quản hết số đó.

Rõ ràng ả điêu nô này có người chỉ dẫn, ý nói tiền tài Nguyên thị do phụ mẫu lưu lại sản nghiệp rộng lớn.
Nhưng những sản nghiệp đó, không nên để Nguyên thị sở hữu.
Nếu là người thông minh, không cần quý nhân đến chỗ này, chính mình tìm cũng phải tới cửa tìm, khiến cho những kẻ đó giao nộp toàn bộ sản nghiệp làm hoàng thất kiêng kị.


Vận chuyển và bốc xếp hàng hóa nhiều đến chọc hỏng mắt người ta, ngựa và thuyền lại còn quặng sắt chế tạo binh khí, nếu như bại lộ là tàng trữ mỏ bất hợp pháp.

Nếu nàng là Nguyên thị, ngày song thân vừa mất, đem những sản nghiệp không thể giữ được, bao gồm ruộng tốt toàn bộ nộp lên triều đình.

Nhiều sản nghiệp như vậy có thể đổi lấy danh hào quận chúa hay huyện chủ một phương.

Được hoàng thất che chở, cả đời yên vui nhàn nhã.
Nàng nhớ lại, lần đến Giang Châu khiến cả quan trường động đất.

Lúc này quý nhân đích thân đi vào Vũ Hán, nếu các gia tộc Vũ Hán không thức thời, còn tưởng đem mấy món "hàng cấm" che giấu, luyến tiếc cắt miếng thịt mỡ để dâng cho quý nhân đại diện hoàng thất ăn no bụng.

Như vậy nghênh đón bọn họ là một "trận động đất".
Có điều, tại đất Vũ Hán này có vẻ như nhà họ Đặng ở Nam Dương do Âm Lệ Hoa phái tới can thiệp, khiến cho sự tình so với Giang Châu còn phức tạp hơn.
Tỳ nữ ý trên câu nói, Nguyên thị sắc mặt liền đổi, nàng không thích người khác nói Lư Oanh như vậy.

Lập tức cắn môi kéo Lư Oanh rời đi.
Dương Mai còn véo mu bàn tay tỳ nữ, tỳ nữ ch ảy nước mắt uỷ khuất đáng thương nói: "Thiếu phu nhân, ngài không thể tin cái người kia ..."
Nói chưa xong liền bị một giọng nam ủ dột cắt ngang, "Không cần nói nữa."
Là tiếng của Dương lang.
Đột nhiên nghe được giọng người ấy, Nguyên thị cứng đờ cả người.
Người ấy từng bước đi đến trước mặt Nguyên thị và Lư Oanh.
Gương mặt tuấn lãng xanh xao, thế mà là Dương lang?
Dương lang sắc mặt không mấy tốt.

Dưới mi mắt có quầng thâm lớn, cả người như gầy đi sáu cân, rất tiều tuỵ.
Hắn đối diện với Nguyên thị xinh đẹp rất nhiều, ánh mắt so với Dương Mai còn bình tĩnh hơn.
Nhìn thẳng vào Nguyên thị, Dương lang không có chú ý tới sự tồn tại Lư Oanh.


Trong mắt hắn chỉ có Nguyên thị của lúc này, giọng khàn khàn nói: "Ta không biết, bọn họ cũng khi dễ nàng."
Chống lại ánh mắt khó hiểu của Nguyên thị, cơ mặt cứng ngắc bấy lâu cũng hoạt động, Dương lang cắn răng nói: "Ta cho rằng nàng trước kia vẫn tốt ..."
Nguyên thị rũ mắt xuống, mắt có chút hồng hồng, qua một hồi lâu, nàng mới thì thào nói: "Nói những lời này còn có ích gì?"
Dương lang cứng đờ.
Miệng hắn mở rồi lại đóng, cứ liên tục như vậy mới tìm được tiếng nói của mình: "Ta và Trịnh thị ân ái, cũng không phải muốn khi dễ nàng.

Chỉ là ta cho rằng, nàng ta so với nàng đáng thương hơn." Ngừng một chút, hắn lẩm bẩm nói: "Ta không biết Trịnh thị vẫn luôn ức hϊếp nàng, cũng không biết nàng ta muốn ta dẫn nàng lên thuyền, là không có ý tốt.

Nàng...!ta chỉ cho rằng, ta đã cưới nàng rồi còn Trịnh thị cái gì cũng không có, ta...!ta...!không nghĩ tới nàng sẽ bị như thế."
Nguyên thị vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, cũng không muốn nhìn hắn.
Thấy thế, Lư Oanh muốn rút tay ra, để hai người nói chuyện mà đứng ở một bên.

Chẳng qua mới cử động chút xíu, liền bị Nguyên thị nắm chặt lại, Lư Oanh đành phải để nai con ôm lấy.
Dương lang dĩ nhiên rất khó chịu, hắn ngây ngốc nhìn Nguyên thị, nói năng lộn xộn: "Ta không có ghét bỏ dung mạo nàng, ta biết nàng lớn lên không xấu.

Ta chỉ là tội nghiệp Trịnh thị, mẫu thân và A Mai đều nói nàng không tốt, ta không phải ghét bỏ nàng mới không chạm vào nàng, ta không nghĩ tới..."
Đúng vậy, quả thật hắn không nghĩ tới, thành thân nửa năm, hắn thật sự bận bịu, vội vàng đi an ủi Trịnh thị, khó khăn mới trở về thì mẫu thân và muội muội luôn có chuyện làm hắn bận sấp mặt.

Khi đó, chính mình không quấn lấy hắn thì trăm phương nghìn kế thay hắn làm chút gì đó, căn bản ngay cả mặt phu quân ra sao cũng không được nhìn thấy.
Nguyên thị giật giật hai cánh môi, muốn nói gì đó cuối cùng không mở miệng nữa.
Lúc này Dương lang mới nhìn tới Lư Oanh.
Hắn trừng mắt, tức giận kể tội cho Nguyên thị nghe: "Hắn ta không phải kẻ tốt lành gì, lần trước ta uống say rượu, đều nghe lời dụ dỗ của hắn, mới viết thư mắng nàng."
Nguyên thị ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn Dương lang, khẽ thốt: "Chuyện này, ta cũng biết."
"Nàng biết?" Dương lang cả kinh, nhịn không được lớn tiếng nói, làm hại mọi người cách đằng xa cũng dựng lỗ tai nghe hóng.
Nguyên thị vẫn nhỏ nhẹ nói: "Ta đều biết, những việc này đại ca chưa từng có giấu giếm ta."

Dương lang sắc mặt đầu tiên là xanh mét, sau đó là trắng bệch đi, hắn chua xót nói: "Nàng đều biết? Nàng đã biết cũng không có tới tìm ta, không muốn nói với ta cái gì cả?"
Nguyên thị cười buồn, thong thả buông lời nói: "Dương lang, ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ quấn lấy ngươi.

Còn nữa, từng chữ trong lá thư đều là suy nghĩ chân thật của ngươi."
Dương lang nghe xong, biểu cảm trắng bệch như tuyết.
Một hồi lâu hắn mới tìm lại giọng mình, gắng gượng nói, "Nguyên nương, ta thật sự chưa từng chán ghét nàng.

Chẳng qua Trịnh thị nói nàng như vậy, mẫu thân và muội muội đối xử ra sao, nàng cũng chưa từng rời bỏ ta, ta chỉ nghĩ nàng không thích dính người...!Kỳ thật ta vẫn luôn nhớ rõ trước kia, khi còn nhỏ nàng và Trịnh thị luôn miệng kêu ta là Dương ca ca, nàng so với Trịnh thị ngoan ngoãn hướng nội hơn.

Ta càng thích nàng như thế, sau phụ mẫu nàng qua đời, mỗi ngày ta đều ở bên cạnh nàng, ..."
Chuyện xưa kia như tấm màng che phủ lấy đã được lấy xuống, từng chuyện từng câu nói khiến Nguyên thị bi thương rơi nước mắt.
Nàng không tiếng động rơi lệ, Dương lang vẫn còn chìm vào quá khứ: "Nàng biết ta trước nay đều không phải muốn lấy lòng ai mới tiếp cận người đó.

Ta không nghĩ nhà nàng giàu có hơn nhà ta rất nhiều, ta chỉ thấy một tiểu cô nương đáng yêu, con người tốt bụng.

Bộ dáng nàng rơi nước mắt làm ta đau lòng."
Nói tới đây, hắn nghẹn ngào, ngực đau thắt khó thở, Dương lang chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn bụm mặt nức nở nói: "Nguyên nương, Nguyên nương...!Sao lại thành ra thế này? Tại sao ta có thể quên mất chuyện khi xưa? Nghe A Mai nói, vốn dĩ Trịnh thị có thế được cứu, là người trong tộc nàng bị nàng xúi giục chèn ép Trịnh thì.

Là nàng ghen ghét A Mai, tưởng muốn độc chiếm ta, là nàng hại Trịnh thị thành tiện tịch.

Nguyên nương, tại sao ta là ngu dốt như vậy chứ, bọn họ nói cái gì cũng tin?"
Nguyên thị không ngừng lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời.
Dương lang lại nói: "Bọn họ nói nàng không tốt.

Ta biết rõ không phải như thế, nhưng nghe nhiều cũng thành tin theo."
Hắn che mặt nức nở nói.
Nguyên thị đã nhắm hai mắt lại, nước mắt cứ rơi như mưa, cả người dựa hẳn vào trong lòng ngực Lư Oanh.
Lư Oanh thấy nàng ấy còn dựa vào mình, đối với những lời hối cãi của Dương lang, lần hoà ly này xác định là nắm chắc rồi.

Bây giờ nàng ấy còn ỷ lại như vậy, đại biểu cho nai con này không chạy loạn cũng không quay đầu là bờ.
Nghẹn ngào thổ lộ mọi việc, Dương lang giọng khàn khàn nói: "Gần đây ta mới biết được, sản nghiệp Dương phủ, phần lớn thuộc về nàng.


Phụ mẫu ta, muội muội ta sớm đã dòm ngó đến gia sản của nàng từ lâu...!Nguyên nương, lần này nàng không cần nghe theo bọn họ nói, bọn họ không muốn nàng và ta hoà ly, là vì luyến tiếc những khối tài sản đó."
Hắn chậm rãi đứng lên, gian nan lấy từ trong vạt áo một phong thư bằng lụa, Dương lang khổ sở mà nói: "Đây là thư hoà ly, bây giờ đưa cho nàng." Vừa nói xong, Lư Oanh đã nhận lấy nó.
Trong lúc Lư Oanh cầm lấy thư hoà ly, Dương Mai cách đó không xa trừng mắt cảnh giác.

Nhìn huynh trưởng nhà mình, rồi lại nhìn Lư Oanh, nghĩ thầm: Ca ca sẽ không xuẩn đến vậy đâu ha, thứ kia khẳng định không phải thư hoà ly.

Ca ca đã đồng ý với cả nhà, sẽ khuyên Nguyên thị hồi tâm chuyển ý, tuyệt đối không hoà ly.
Nghĩ vậy nàng hơi bình tĩnh lại, chỉ là mắt không rời chỗ tay áo Lư Oanh.
Dương lang vẫn nhìn Nguyên thị đắm đuối, nhìn rất lâu, hắn tự giễu cười, thê lương mà nói: "Ta biết ta đã làm sai rất nhiều, cũng biết người nhà ta đã đối xử tệ với nàng.

Khó trách một năm nay, nàng cười càng ngày càng ít, rất nhiều thời điểm còn nàng lén lút ngồi tránh một góc mà khóc.

Nguyên nương, nàng không cần tha thứ cho ta, nàng vĩnh viễn không cần tha thứ cho ta."
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, lúc rời đi còn nghe được tiếng đè nén nức nở truyền đến, "Nguyên nương, tới bây giờ ta mới phát hiện, rằng ta thích nàng nhiều hơn so với Trịnh thị.

Khi đó Trịnh thị làm ra chuyện đáng xấu hổ ở Khởi Hương Lâu, tuy rằng có người bảo vệ tính mạng nhưng cũng đã phế một nửa, lui xuống dưới hầm.

Có người hỏi ta có muốn gặp nàng ta không, ta nói không, Nguyên nương, khi đó ta chỉ nhớ nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ nhớ tới nàng.

Nàng ta sống hay chết ta không thèm để ý, ta chỉ nhớ nàng.

Nhưng tại sao...!tại sao phải rơi đến tình trạng này mới nhận ra là người ta nhớ là nàng?"
Từ nhỏ hắn không được thông minh, ngay cả muội muội A Mai cũng xem thường hắn.

Chỉ có Nguyên nương, từ nhỏ đến lớn dùng ánh mắt tôn trọng nhìn hắn, chỉ có nàng, là người đau lòng cho hắn, vui cho hắn, sùng kính hắn, yêu quý hắn.

Nhưng ngày sau hắn như thế nào mà quên đi những cảm giác đó? Từ lúc nào mà hắn tin tưởng mẫu thân và muội muội gièm pha, bắt đầu cùng những người khác chà đạp Nguyên nương.
Thế mà hắn hoàn toàn quên đi những khoảng thời gian ấm áp bên nhau của hai người, còn có đôi mắt nhìn hắn tươi cười, càng ngày tự tin trong mắt ...
Nhìn Dương lang lảo đảo rời đi, Nguyên thị đem trọng lượng cả người dựa vào Lư Oanh, khẽ cầu xin: "Đại ca, ta không muốn ở đây nữa, chúng ta trở về ..." Nhìn sắc mặt nàng ấy tái nhợt.
Lư Oanh nhỏ giọng đáp: "Được."
ღ Chương 157: Ngả bài ღ