Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 125: 125: Lễ Bái Sư Náo Nhiệt





Chương 125: Lễ bái sư náo nhiệt ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Hai tỷ đệ họ sau khi gặp lại có vô số lời muốn nói vẫn tỷ một câu ta một câu, nói đến khi bầu trời tối đen.
Sau khi lên giường, Lư Vân ở nằm ở trong sương phòng trằn trọc, đem chuyện ban ngày phát sinh, cùng với lời tỷ tỷ giáo huấn, lăn qua lộn lại suy nghĩ.
Suy nghĩ một lúc lâu, cậu nhịn không được gõ vào vách tường nhỏ tiếng hỏi: "Tỷ tỷ?"
"Ừm."
"Hôm nay khi bốn người kia rời khỏi thư viện, còn hung hăng trừng mắt nhìn đệ vài lần.

Ở Sơn Trường tuy rằng nói bọn chúng không dám trả thù, nhưng mà tỷ tỷ, có khi nào bọn họ sẽ tìm cơ hội trả thù chúng ta không?"
"Sẽ!"
Lư Oanh trả lời cũng giống như lần nữa, rõ ràng lưu loát không hề nghi ngờ.
Thật không ngờ tỷ tỷ lại khẳng định chắc chắn như vậy, Lư Vân ngẩn ngơ, mới bất an hỏi: "Tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao đây?"
Một hồi lâu sau, mới nghe tiếng của Lư Oanh mới truyền đến: "Không cần lo lắng tỷ đã có cách."
"Vâng, tỷ tỷ."
Trong bóng đêm, Lư Vân nhếch miệng cười với xà nhà, cậu nghiêng đầu nhìn ánh trăng vàng bên ngoài, trong lòng tràn đầy đầy hạnh phúc và an tâm, vô số lần thầm nghĩ: Tỷ ấy là tỷ tỷ của mình, thật tốt quá!
Ngày hôm sau, Lư Vân đi học mà Lư Oanh cũng bận rộn không ngừng.
Nàng ở chuẩn bị hồi thϊếp.

Rời khỏi nơi này mười ngày, cơ hồ những thiếu gia và tiểu thư quen biết trên đường, đều đưa thiệp tới, hơn nữa ngữ khí mười phần khách khí.
Tình cảm được rèn luyện từ trong sinh tử, cho tới bây giờ vẫn là tình cảm thâm hậu nhất, trên đường từ Thành Đô đến Hán Dương, tuy rằng mới đi vài ngày, trận hỏa hoạn kia và khúc hát ấy, khiến cho Lư Oanh cùng bọn họ thiết lập lên hữu tình bình đẳng chân chính.
Lư Oanh lại nghĩ đã gieo hoa cũng phải thu hoạch một chút quả.

Những bằng hữu này, phải thỉnh họ tự hội một lần thật tốt.

Cầm bút lông lên Lư Oanh lẳng lặng hồi thϊếp.

Chữ viết của nàng cùng giống tính cách của nàng, thanh lệ nhưng ẩn chứa lạnh lẽo như núi cao.

Trong thiệp nàng đã đề xuất với mọi người định ra một thời điểm gặp mặt...
Năm ngày trôi qua.
Hôm nay ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi thong thấu, phù hợp cho đi xa, cưới hỏi là ngày hoàng đạo.
Lư Oanh lại xuất hiện bên ngoài thư viện Hoa Điên.
Lúc này nàng vẫn mặc y phục nam nhân, nhưng khác so với lúc trước là lần này nàng vận một bộ y phục màu xám trắng, chất liệu thượng đẳng cắt may tinh xảo, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tôn dáng người lẫn chiều cao bản thân.
Một thân trang phục như vậy, càng khiến Lư Oanh giống một thiếu niên có học tuấn tú.
Khi Lư Oanh tiến vào thư viện, đi một đường phàm là đệ tử của Hoa Điên đều ngoái đầu nhìn nàng.
"Chính là nàng ta."
"Thực nhìn không ra là một cô nương đó."
"Đúng vậy, tiếng tăm vinh hiển mấy nhà, lần này vì nàng ta coi như mất sạch hết."
"Sơn Trường cũng bị liên lụy, ngày hôm qua còn bị mấy đại nho từ nơi khác đến chỉ tay trách móc."
"Quả thực giống một nam nhi, bộ dạng thật đẹp mắt cả phong thái cũng rất tuyệt."
Sau chuyện ồn ào kia, Lư Oanh cùng Lư Vân trở thành nhân vật phong vân của Hoa Điên thư viện.

Đặc biệt Lư Oanh, lần chuyến đi này, ở nơi khổ đọc sách thánh hiền, đều bị hảo hữu lôi kéo đến nhìn "Tiểu cô nương cương liệt mà tuấn mỹ" này
Ánh mắt của những người này, đương nhiên sẽ không làm Lư Oanh luống cuống, nàng chậm rãi đi rồi một hồi, thì một âm thanh tràn ngập vui mừng truyền đến: "Tỷ tỷ."
Là Lư Vân.
Đã trải qua tỉ mỉ chuẩn bị, Lư Vân đặc biệt nhìn tuấn tú trang nhã, ban đầu còn bước những bước lớn lao ra thật xa, sau lại nghĩ đến chính mình không đủ trầm ổn lại thả chậm bước chân.
Nhìn thấy đệ đệ đặc biệt nghênh đón, ánh mắt Lư Oanh đặc biệt sáng ngời: "Hoắc tiên sinh tới rồi?"
"Vâng."
Lư Vân gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh nói, ngài ấy về sau sẽ ở lại Hoa Điên dạy học."

Cậu cố gắng kìm nén vẻ hứng khởi: "Tỷ tỷ, tiên sinh bình thường thu bảy đệ tử, hiện tại người kém cỏi nhất cũng là Huyện lệnh một phương, ngài ấy nói đệ là học trò thứ tám, cũng là học trò cuối cùng của ngài ấy."
Dừng một chút, Lư Vân hai mắt ánh lên vẻ vô cùng đắc ý: "Tỷ biết không, tiên sinh sẽ gọi mấy bằng hữu tới dự lễ, ngài ấy thực sự coi trọng lần thu nhập môn này của đệ."
Bởi vì quá mức hưng phấn, ánh mắt của Lư Vân đã hơi ươn ướt giọng khàn khàn: "Tỷ tỷ, ngoài trừ tỷ ra, tiên sinh là người đối tốt nhất với đệ."
Nghĩ lại tới lần bị Hoàng tiên cự tuyệt ở ngoài cửa, quả thật không nên quá buồn rầu, vẫn là tỷ tỷ nói đúng, thế gian họa phúc khôn kể, nếu Hoàng tiên sinh thu cậu, thì cậu làm sao có thể tiến vào môn hạ của Hoắc tiên sinh? Trở thành đệ tử của Hoàng tiên sinh, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một tú tài hạng trung, mà trở thành đệ tử của Hoắc tiên sinh, ít nhất cũng có thể trở thành một tú tài!
Lần này Lư Oanh đến Hoa Điên, nguyên nhân chính là tham gia lễ bái sư của Lư Vân.

Có thể Hoắc tiên sinh là thật sự thích Lư Vân, cũng có thể ngài ấy vì chấn trụ bốn gia tộc kia, cho nên lễ bái sư lần này, được cử hành mười phần long trọng.
Thấy hai gò má ửng hồng vì hưng phấn của đệ đệ, Lư Oanh quơ quơ cái giỏ trúc trong tay, cười nói: "Những thứ cần cho lễ bái sư, tỷ đã mang đến đầy đủ.

Đệ cứ đi chuẩn bị đi, tỷ sẽ theo sau."
"Vâng."
Lư Vân vừa đi, Lư Oanh tiếp tục cầm theo chiếc giỏ đi, trong giỏ này của nàng có sáu loại rau cần, hạt sen, đậu đỏ, quả táo, long nhãn, thịt nạc, đây là phần lễ Thúc Tu* cần thiết cho lễ bái sư.

Rau cần ngụ ý việc chăm chỉ hiếu học, việc học siêng năng cần mẫn; hạt sen cay đắng ngụ ý cho việc khổ tâm dạy dỗ; đậu đỏ ngụ ý hồng vận cao chiếu; quả táo ngụ ý là trường học đầu tiên, là sự hoàn hảo; trái nhãn ngụ ý công đắc viên mãn; còn thịt nạc là biểu đạt tâm ý đệ tử.
*Thúc Tu: phần lễ do đệ tử dâng tặng cho sư phụ tỏ lòng hiếu kính.
Lư Oanh đi về phía học đường mà đệ đệ thường đọc sách.

Mà Hoắc tiên sinh dựa theo quy củ trăm năm ngàn năm ngồi trong một học đường để làm lễ.
Vì giờ lành còn chưa tới, Lư Oanh đi khá chậm rãi.
Vì vậy trên đường, những ánh mắt đánh giá nàng vẫn chưa từng dời đi.
Đột nhiên có mấy học sinh to cao từ phía trước song song đi tới, năm sáu người hoàn toàn làm tắc nghẽn lối đi nhỏ, nghênh ngang chắn trước mặt Lư Oanh.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn.
Nhìn thấy khuôn mặt của nàng, mấy thiếu niên đầu tiên hai mắt sáng ngời, trong nháy mắt một tên mập mạp hướng nàng đánh giá nói: "Nghe nói ngươi chỉ là một cô nương? Thú vị thật, nhìn không có chút gì giống một nữ nhân nên có cả."
Một tên thanh niên cường tráng nhìn cái giỏ trong tay nàng cười lạnh nói: "Thật đáng thương chỉ là một lễ Thúc Tu nhỏ nhoi, còn phải để tỷ tỷ tự mình mang đến."

"Ngươi cái này nói sai rồi, người ta vốn là người sa cơ thất thế.

Nếu không phải lá gan đủ lớn, A Võ bọn họ cũng không thể lật thuyền trong mương."
"Người sa cơ thất thế chính là người sa cơ thất thế, thực nghĩ đến dựa vào Hoắc tiên sinh thì sẽ không có ai dám động vào đám nhà nghèo các ngươi chăng?"
Nói lời này là một thiếu niên diện mạo nhã nhặn.

Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt Lư Oanh cúi đầu nhìn Lư Oanh một lúc, hắn hơi nghiêng người về phía trước kề sát vào tai Lư Oanh bên nhẹ nhàng nói: "Tiểu cô nương à, ngươi đắc tội với bốn tên kia, bọn họ là quan hệ thông gia rắc rối phức tạp, không nói nửa Thành Đô, tài phú của bọn họ chiếm một phần năm Thành Đô, lại lôi kéo được quan hệ...!Ngươi đó, quả thực đáng tiếc, bộ dạng tốt như vậy, dung mạo cử chỉ lại xuất chúng, vốn là có thể gả cho một gia đình tốt.

Nhưng từ nay về sau, ngươi tốt nhất cầu trời phù hộ, tương lai không rơi vào nơi lạc đáo yên hoa* đi!"
*Lạc đáo yên hoa: sa vào thanh lâu kĩ viện.
Đây là uy hϊếp! Cũng là cảnh cáo!
Hoặc nói đây là thông báo, Lư Oanh bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức ánh mắt của nàng đối diện với thiếu niên nhã nhặn, ánh mắt không mang chút dao động hay tình cảm nào lạnh như băng.
Đôi mắt này là xem người đối diện là phế vật, là người chết!
Lư Oanh chậm rãi nhếch khóe môi, cười yếu ớt: "Vậy à?"
Nàng thản nhiên nói: "Chỉ sợ khiến công tử đây thất vọng rồi."
Nói xong, Lư Oanh lướt qua hắn đi về phái trước.

Mà lúc này, chúng thiếu niên cũng tùy ý để cho nàng đi, nhưng nàng vừa mới đi vài bước, bọn họ lại đi theo phía sau.
Một tiếng nói từ phía sau truyền đến: "Chúng ta cũng đi xem lễ bái sư thu nhận học trò cuối cùng của Hoắc tiên sinh thôi."
Lư Oanh vốn chính là tiêu điểm mà mọi người chú ý, hơn nữa phía sau nàng lại xuất hiện năm sáu tên học sinh thư viện bất hảo rất nổi bật, trong khoảng thời gian ngắn trên đường càng xuất hiện nhiều người, chúng học sinh đều đem lực chú ý chuyển tới trên người nàng.
"Quả nhiên là người sa cơ thất thế, ngay cả người hầu cầm giỏ cũng không có."
"Thân tộc phụ mẫu cũng không đến."
"Như vậy còn dám cùng bốn tên kia đối đầu? Tỷ tỷ này của Lư Vân thật sự là ngu không ai bằng, nàng chính là đang hại chết đệ đệ của mình."
"Keo kiệt quá."
"Đúng vậy, rất keo kiệt.

Xem bề ngoài quý khí kia kìa, nào biết được ngay cả một nha hoàn bên thân tộc cũng không có, thật đáng thương."
"Thực sự là đáng thương đáng tiếc."
"Nhẫn nhịn nhất thời thì sẽ sóng yên biển lặng...!Ây dà, cô nương này thật không biết nhẫn nhịn là gì."

"Bất nam bất nữ không biết xấu hổ!"
Tiếng nghị luận như thủy triều tràn tới, Lư Oanh chưa từng phát hiện miệng lưỡi của nhiều thiếu niên ở đây không ngờ lại chua ngoa không thua kém nữ nhân.

Hơn nữa người ở tuổi này dễ bị ảnh hưởng nhất, tất cả nghị luận thì ra là đối với hành vi của nàng, vài phần cảm tình hâm mộ cùng kính trọng đối với Lư Vân cũng bắt đầu bị lung lay.
Xem ra là có người dồn công sức dẫn dắt!
Đột nhiên, Lư Oanh hiểu được lúc này đây nếu như không áp chế tốt lời ra tiếng vào, thì Lư Vân về sau sẽ bị những người trước mắt chỉ trích về sau.
Hoàn cảnh ngày hôm nay, hành động ngày hôm ấy của Lư Oanh, đã có chút phạm vào điểm mấu chốt của người nào đó .
Âm thanh ồn ào nghị luận càng lúc càng lớn.
Mà học đường của Lư Vân cũng xuất hiện ở trước mắt .
Trên bầu trời thái dương dần dần sáng rọi giờ lành đã tới.
Ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc tiên sinh trang nghiêm túc mục dẫn theo năm, sáu trung niên bước vào học đường.
Lúc đó theo sự xuất hiện của Hoắc tiên sinh, tất cả âm thanh nghị luận đều ngừng lại, mọi người lại tập trung ánh mắt lên người Lư Oanh, giống như được người khác vây quanh.
Nhưng không ai so với Lư Oanh rõ ràng hơn, loại vây xem này có bao nhiêu ánh mắt miệt thị ác ý!
Ngay lúc Hoắc tiên sinh ngồi xuống, Lư Oanh cùng chúng thiếu niên nhất nhất bước vào học đường, khi trong học đường mọi người đều vào vị trí của mình, đột nhiên một giọng nói thanh thúy dễ nghe cất tiếng: "Lan Lăng Tiêu thị đến xem lễ."
Câu này vừa xong, bốn bề vắng lặng chúng học sinh không dám tin đồng loạt quay đầu lại nhìn, vừa rồi tên mập mạp chặn đường Lư Oanh, nói thầm: "Không phải nói là người sa cơ thất thế sao? Như thế nào quen biết Lan Lăng Tiêu thị?"
Chỉ thấy bên ngoài vang lên âm thanh, sáu tỳ nữ xinh đẹp vây quanh Tiêu Yến đang ăn mặc quý giá đi đến, Tiêu Yến hành lễ với Hoắc tiên sinh sau đó dịu dàng cười với Lư Oanh, lùi ra phía sau ngồi ở một bên.
Tiêu Yến vừa mới ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng mấy thanh niên đồng thanh truyền tới: "Ngô Quận Văn thị đến xem lễ!"
Thanh âm vang lên, Văn Khánh phong độ được nô bộc vây quanh đi tới.
Tiếp theo, lại là tiếng thông báo trong trẻo truyền đến: "Giang Quận Thượng thị đến xem lễ!"
Âm thanh vừa vang lên, mọi, đám học sinh đứng loạn thất bát tao đã nhịn không được khϊếp sợ ồn ào nghị luận đứng lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, một tiểu thư khuê các đoan trang ăn mặc tỉ mỉ dẫn đầu nhóm tỳ nữ chậm rãi đi tới.
Nhìn đến nàng đến gần, một thiếu niên tựa hồ thở ra một hơi, chỉ nghe hắn thì thào nói: "Lan Lăng Tiêu thị, Ngô Quận Văn thị, Giang Quận Thượng thị...!Đây đều là những gia tộc đứng đầu Thành Đô! Chẳng qua là một người sa cơ thất thế bái sư, những thế gia này sao lại nể tình?"
Khi những người đó bẩm báo đều đưa ra tên gia tộc của mình, nếu là tên gia tộc nghĩa là chính bọn họ đã lấy được sự tán thành của trưởng giả trong tộc.

Loại tán thành này xuất hiện trong lễ bái sư, đôi khi hoặc thậm chí ý nghĩ của gia tộc đó nguyện ý nể mặt mặt mũi của Lư Vân, cùng Hoắc tiên sinh kết làm đồng minh!
ღ Chương 126: Thực lực ღ