Thẩm Lan mím môi: "Vẫn là Nhu nhi tốt, không có chút nào chê Quân nhi. Nếu đổi lại thành con bé Phượng Tầm kia, nói không chừng đến cửa nó cũng không muốn tiến vào."
Tần Dương thở dài một tiếng: "Lan nhi, nếu đã đón con bé trở lại thì tốt hơn hết đừng nên có thành kiến quá nhiều. Rốt cuộc vẫn là do chúng ta lúc trước đã lựa chọn mang con bé về đây."
"Thiếp chỉ ăn ngay nói thật. Tính tình của Phượng Tầm hoàn toàn không giống thiếp. Nếu không phải thiếp tận mắt nhìn thấy con bé sinh ra thì có lẽ thiếp đã cho rằng đó không phải là con ruột của mình."
Thời gian yên lặng trôi qua, Tần Dương không nói thêm gì nữa. Ánh mắt hắn lo lắng nhìn Tần Ngọc Nhu.
"Phụ thân, mẫu thân."
Tần Ngọc Nhu thả tay ra, nàng quay đầu, mặt mũi tràn đầy kích động nói: "Những thứ dơ bẩn ở gân mạch của Quân nhi đều được loại bỏ hết, từ nay về sau đệ ấy đã có thể tu luyện rồi!"
Lời vừa nói ra giống như một niềm sung sướng vô cùng to lớn đánh thẳng vào trong lòng Thẩm Lan.
Điều tiếc nuối lớn nhất cuộc đời này của bà đó là Quân nhi không có biện pháp tu luyện. Không thể hiểu được tại sao hiện giờ thân thể của thằng bé lại tốt lên như thế?
"Quân nhi, con nghe thấy không?" Thẩm Lan nắm chặt tay Tần Quân: "Con có thể tu luyện, cuối cùng thì con đã có thể tu luyện! Ông trời đối xử với Tần gia chúng ta không tệ, làm cho huyết mạch duy nhất của Tần gia chúng ta có thể tu luyện rồi!"
Tần Ngọc Nhu cười nhợt nhạt. Thật ra đối với lời nói này Thẩm Lan nàng hoàn toàn không có ghen tị.
Bởi vì mục tiêu của nàng không phải chỉ ở cái Tần gia nho nhỏ này, mà là cả thiên hạ rộng lớn bao la ngoài kia.
Tần gia chỉ là bước đầu tiên để nàng đi lên, điều cần thiết mà nàng phải làm đó là lấy lòng Tần Dương mà thôi.
Trong mắt Tần Dương cũng đầy ánh sáng kích động, cổ họng hắn có chút nghẹn ngào, nói không nên lời.
Ở Tần gia, Ngọc Nhu là kiêu ngạo của hắn. Nhưng dù thiên phú Ngọc Nhu mạnh mẽ đến đâu thì cũng không phải con ruột của hắn. Hiện giờ con trai ruột thịt của hắn đã có thể tu luyện, điều này có thể không làm hắn phấn chấn được hay sao?
"Quân nhi, nói cho mẫu thân nghe con làm cách nào loại trừ được sự dơ bẩn trong kinh mạch vậy?" Thanh âm Thẩm Lan đầy kích động: "Có phải hôm nay con đã ăn thứ gì hay không?"
Tần Quân sửng sốt, cúi đầu xuống.
Hôm nay.. Cậu chỉ ăn qua đậu đường quá thời hạn. Nhưng mà cậu đã hứa với nhị tỷ tỷ, không nói cho bất kỳ ai biết.
"Không có." Tần Quân lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời nói: "Ở bên ngoài con không có ăn cái gì cả."
Không có ăn cái gì ở bên ngoài?
Điều đó có nghĩa là.. Đã ăn cái gì ở Tần gia?
Trong lòng Thẩm Lan càng kích động hơn, sắc mặt có vẻ hồng nhuận.
"Nhu nhi, chắc chắn là do đan dược thường ngày con cho Quân nhi ăn đã có tác dụng!"
Tần Ngọc Nhu phục hồi tinh thần lại, mở to mắt. Những đan dược mà nàng cho Tần Quân ăn đều là đan dược để cho thân thể khỏe mạnh mà thôi, không hề có công hiệu bài trừ chất bẩn trong gân mạch..
Nàng mím môi lắc đầu nói: "Con cũng không rõ lắm. Gần đây con có lật xem sách cổ, luyện chế vô số đan dược, tất cả đều dùng để giải độc cho đệ đệ. Cho nên là loại đan dược nào có tác dụng con cũng không biết, cũng không loại trừ khả năng tự đệ đệ tốt lên thì sao."
"Làm sao có khả năng đó?" Thẩm Lan đứng lên: "Lúc trước sư phụ con Tiêu Minh cũng có nói, thật sự rất khó để làm cho gân mạch đệ đệ con không bị tắc nghẽn, tự mình khôi phục càng không có khả năng! Ngọc Nhu, chắc chắn là do đan dược của con có tác dụng, không thể sai được!"
Tần Quân không hề ăn vật gì ở bên ngoài, ở Tần gia chỉ có Ngọc Nhu luyện chế đan dược cho thằng bé. Ngoại trừ Ngọc Nhu ra không thể có ai khác!
Tần Dương vỗ vỗ bả vai Tần Ngọc Nhu: "Ngọc Nhu, cho dù con không phải con gái ruột của ta, nhưng con.. Vĩnh viễn là kiêu ngạo của ta. Việc này đến cả sư phụ con đều không thể làm được mà con lại có thể, lấy thiên phú của con thì thêm mười năm nữa cả Thiên Phượng Quốc này không một ai có thể so sánh với con được."