Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 56: Công khai thân phận




Sáng sớm hôm sau, vì tháng ba nên trời sáng từ rất sớm. Vừa mới vào giờ Mão, trong sân Hoà Kính viên đã xuất hiện hai bóng người.

Mặc Kì Nguỵ không nhịn được trái tim có chút run rẩy.

Nữ nhi của ông... 

Tiểu quận chúa bé bỏng năm nào của ông.... 

Thì ra nàng chưa chết, nàng thật sự chưa chết!!!

Bàn tay thô ráp của ông giữ chặt lấy tay Trác Thiếu Khanh, nhịn không được lại hỏi:

“Khanh nhi, điều con nói là thật sao? Nha hoàn bên cạnh Kính nhi thật sự là...?”.

Mặc dù Mặc Kì Nguỵ hỏi lần này đã là lần thứ mười, nhưng Trác Thiếu Khanh vẫn không cảm thấy khó chịu, trái lại càng thêm đau lòng thay ông. 

Người đã lớn tuổi, đối với kinh hỷ vẫn là nhịn không được không thể tin a. 

Hắn chỉ thấy dưới nắng mai, mái tóc hoa râm của Mặc Kì Nguỵ càng thêm chói mắt hắn, khoé mắt luôn mang theo tiếu ý lúc này đã phủ kín nếp nhăn, làn da cũng đã có đồi mồi, quanh năm ẩn cư nơi núi rừng đã trút đi khí thế bức người năm nào của ông, giờ còn lại chỉ là một người đàn ông trung niên vì mất con mà chết đi sống lại.

Âm thầm thở hắt ra một hơi, Trác Thiếu Khanh cười nói:

“Cửu cửu, con làm sao sẽ gạt người. Vân nhi kì thực còn sống, chỉ là những năm qua nàng mất đi trí nhớ, mới không trở về tìm chúng ta thôi”.

“Tốt, tốt, tốt, thật tốt quá”, Mặc Kì Nguỵ vui đến nói không ra lời, không biết nên nói gì ngoài một chữ “tốt” nữa.

Biết rõ hôm nay sẽ có người đến, Trầm Thư Kính sớm đã thay xong xiêm y, bữa sáng cũng dùng một ít rồi cứ thế ngồi ở chính sảnh đợi người đến. Túc Tình nghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền gật đầu với Trầm Thư Kính, tiến lên cùng nàng đi ra bên ngoài.

Trông thấy sư phụ đã mấy tháng không gặp cùng Trác Thiếu Khanh một thân vàng chói, Trầm Thư Kính quy quy củ củ cúi người hành lễ:

“Sư phụ hảo. Thái tử điện hạ vạn an”.

Mặc Kì Ngụy không an lòng phất phất tay cho Trầm Thư Kính đứng lên, rồi vội vội vàng vàng hỏi:

“Kính nhi, người đâu? Vân nhi ở đâu?”.

Trầm Thư Kính tiến lên đỡ lấy tay Mặc Kì Nguỵ, dìu ông ngồi xuống ghế đá dưới tán cây. Sau đó mới ra hiệu cho Túc Tình đi gọi Mặc Kì Vân vẫn còn ở trong phòng dậy.

Người hầu nhanh chóng mang lên ba tách trà nóng, cả ba người cứ thế cầm lấy một tách, chìm trong yên lặng. 

Một lúc sau, khoảnh một khắc, Mặc Kì Vân một thân y phục tơ lụa do đích thân Trầm Thư Kính chuẩn bị cho, theo chân Túc Tình xuất hiện trước mặt ba người Mặc Kì Nguỵ.

Mặc Kì Nguỵ ngẩng đầu lên. Chỉ thấy người vừa đến một thân váy dài màu hồng phấn thắt eo, tóc búi Tuỳ Vân kế, trên búi tóc còn cắm hai cây trâm ngọc thật tinh tế. Khuôn mặt nho nhỏ tuy không trắng như Trầm Thư Kính nhưng lại vẫn rất mềm mịn, mắt to mọng nước ẩn dưới lớp lông mi dày như cánh quạt, cánh mũi nho nhỏ cùng sóng mũi vừa vặn, khiến cho khuôn mặt không quá sắc bén. Đôi môi vừa vặn được phủ một lớp son hồng phớt, vì chủ nhân căng thẳng mà bị mím lại.

Nàng đứng ngược nắng tựa như thiên tiên, khiến cho Mặc Kì Nguỵ có cảm giác nương tử của mình đang đứng trước mặt. 

Giống, quả thật giống quá đi mất.

Giờ phút này không cần kiểm tra gì cả, mặc kệ vết bớt đó có còn hay không, Mặc Kì Nguỵ vừa nhìn liền biết đây chắc chắn là Mặc Kì Vân- hài tử đáng thương của ông, không thể giả được.

Cảm giác huyết nhục trong người toàn thân rung động, cảm giác trái tim vừa nhìn thấy liền đập kịch liệt, nếu không phải là phụ tử liền tâm, thì nó là cái gì nữa?

Mặc Kì Nguỵ vụt đứng lên, ông vươn tay về phía Mặc Kì Vân, mấp máy môi gọi:

“Vân nhi...”.

Hai chữ, chỉ hai chữ đủ để khiến Mặc Kì Vân một lần nữa đỏ hốc mắt. Người đứng đó, người đàn ông đứng nơi đó thật ôn nhu gọi tên nàng chính là người nàng luôn gặp trong mơ. Người ấy giờ đã ở trước mặt nàng, chỉ là tóc đen đã thành hoa râm, khí thế bức người đã thành khí chất thanh nhã. Duy chỉ có tình thương trong mắt ông là không thay đổi. Mặc Kì Vân không chút nghĩ ngợi liền nhào đến ôm lấy Mặc Kì Nguỵ, đồng thời bật khóc nức nở:

“Phụ thân”.

Nhìn hai phụ tử ôm nhau khóc đến không biết gì, Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Khanh đồng dạng cũng cảm thấy sóng mũi cay xè. 

Trầm Thư Kính cảm động vì tấm lòng cha mẹ của Mặc Kì Nguỵ đối với Mặc Kì Vân- dù cho hài tử đã chết rồi, ông vẫn luôn dành cho nàng một vị trí không ai có thể thay thế được trong tim mình. Tình cảm cao quý như thế, qua cả hai đời rồi mà Trầm Thư Kính vẫn chẳng cảm giác được một chút gì trên người Trầm Tường- phụ thân đại nhân đáng kính của nàng.

Còn Trác Thiếu Khanh, hắn rơi lệ vì hạnh phúc. Vì tiểu nữ hài năm nào đã trở lại, người vẫn luôn cùng hắn tranh giành sự chú ý của mẫu phi, người cùng hắn trải qua những tháng ngày đau đớn khi mẫu phi mất. Cứ ngỡ không thể gặp lại ở kiếp này, nào ngờ ông trời quả thật không phụ lòng người hiền. Mẫu phi trên trời linh thiên ắt hẳn cũng đã vươn tay hỗ trợ ít nhiều. 

Theo đó, Mặc Kì Vân- đích quý nữ Định thân vương Bình Nam quốc- Vân quận chúa trở về, tin tức này tung ra liền mang đến một cơn sốt chấn động cả Định Nam quốc, ngay cả Bình Tây quốc cũng phản ứng rất lớn với nữ tử thiên kim của Vệ Quân thần y đột nhiên trở lại này. 

Còn người trong cuộc vẫn chưa thể tiếp thu được. Chỉ trong một ngày, từ nha hoàn Hỷ Tình trực tiếp thăng cấp trở thành Vân quận chúa nhất phẩm Mặc Kì Vân, cảm giác này khó mà có thể diễn tả thành lời.

Mặc Kì Nguỵ muốn mang Mặc Kì Vân về Định Nam quốc nhận tổ quy tông, thuận tiện mang nàng tiến vào giới quý tộc của Định Nam quốc, bù đắp lại những năm tháng cực khổ đã qua của nàng. Nhưng Mặc Kì Vân do dự, ở đây nàng vẫn còn Trầm Thư Kính, Trầm Thư Kính là tiểu thư của nàng, điều này không thể thay đổi. 

Sau đó Trầm Thư Kính biết chuyện, dùng một canh giờ khuyên giải Mặc Kì Vân, hứa hẹn sẽ không bao giờ quên nàng, khi nàng trở lại Bình Tây quốc sẽ luôn cho người chào đón, mới có thể khiến Mặc Kì Vân trở về với Mặc Kì Nguỵ. Việc này kinh động đến cả Sùng Kha đế, ông bày tỏ thái độ rất yêu thích với Mặc Kì Vân, còn cho cả đội nhân mã cùng Trác Thiếu Khanh đích thân hộ tống đến Định Nam quốc.