Kể từ khi vào cửa Trầm gia, Triệu Mộ Như chính là thích gần gũi với Trầm Thư Kính nhất. Bởi nếu không có nàng, thì Triệu Mộ Như đã sớm bỏ lỡ mất vị phu quân yêu mình rồi.
Tiết trời vào gần Đông chí càng thêm lạnh lẽo, mà Trầm Thư Kính lại là người sợ lạnh, nên chỉ có chui rúc trong phòng đặt đầy lò sưởi ấm ấp. Triệu Mộ Như như mọi ngày, thỉnh an bà bà xong rồi tiễn phu quân đi thượng triều, bản thân lại chạy đến Hoà Kính viên. Đối với hành động của Triệu Mộ Như, Trầm Thư Kính cũng không có bất mãn gì, trái lại còn có chút vui vẻ.
Dù gì Trầm Thư Kính nàng đã lớn đến thế này nhưng ngoài hai vị biểu tỷ Tô gia cũng không có thân cận với ai, huống gì có bằng hữu chốn khuê phòng? Nên đối với Triệu Mộ Như- vị tẩu tử gần tuổi nàng lại nhiệt tình như vậy, nàng cũng là không nhịn được muốn thân cận.
Triệu Mộ Như vào phủ cũng được một tuần, mọi lễ nghi quy củ trong phủ cũng đã sớm thành thạo. Vì phía trên nàng vẫn còn bà bà ngự trị, nên việc nội vụ trong phủ cũng là không cần nàng nhúng tay, thỉnh thoảng Tô Tịch cũng sẽ gọi nàng cùng Trầm Thư Kính đến Mẫu Đơn viện chỉ đạo chút ít.
Nhìn Triệu Mộ Như tuy đang thêu áo cho Trầm Ngôn, kim vẫn còn đang ghim trên áo, nhưng hồn lại bay mất rồi, Trầm Thư Kính bật cười nói:
“Tẩu tẩu, tẩu lại đang suy nghĩ về ca ca đi? Hai người đã cùng với nhau một tuần rồi, vẫn không bỏ được nhau vài canh giờ sao?”.
Lời này nói ra, đến cả Túc Tình Hỷ Tình cùng hai nha hoàn thân cận bên người Triệu Mộ Như cũng đồng loạt bật cười. Triệu Mộ Như khuôn mặt châu ngọc phụt một cái ửng đỏ, mở miệng oán trách:
“Kính nhi, muội đó, nói năng cẩn thận một chút. Còn chưa cập kê, biết cái gì mà nói chứ, hứ”.
Trong phòng đang vui vẻ, đột nhiên nha hoàn canh cửa tiến vào, trước tiên hành lễ với Trầm Thư Kính cùng Triệu Mộ Như, rồi mới nói:
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư đến gặp người nói là có chuyện cần nói, đang chờ người ở chính phòng”.
Trầm Thư Kính đáy mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, Triệu Mộ Như thấy bộ dáng của nàng liền biết nàng sẽ ra gặp mặt, mới hiểu chuyện đứng lên, cười nói:
“Nếu Tứ muội đã đến tìm muội, tỷ cũng về Hắc Cư hiên trước. Ngày mai sẽ lại cùng muội thêu y phục”.
Cho Hỷ Tình đi theo tiễn Triệu Mộ Như cùng hai nha hoàn ra khỏi viện, Trầm Thư Kính mang theo Túc Tình trực tiếp đi chính phòng.
Trong chính phòng, Trầm Ánh Nguyệt ung dung ngồi thưởng trà, hình như đối với việc Trầm Thư Kính đến nhanh hay chậm cũng không để tâm. Trầm Thư Kính bước vào liền trông thấy một nữ tử tuổi tầm mười lăm mười sáu, trên người mặc y phục thêu hoa Hải Đường màu trắng, trên tóc không cắm cây trâm nào, khuôn mặt nho nhỏ, đôi môi hơi dày nhếch lên đầy kiêu hãnh.
Không thể không nói, Trầm Ánh Nguyệt đời trước có được danh xưng Tứ đại mỹ nhân quả đúng không oan. Tài năng có thừa, dung mạo mỹ miều, chỉ tiếc, xuất thân là thứ nữ. Thế mới nói, hai chữ “thứ nữ” này chính là cái gai độc trong người Trầm Ánh Nguyệt, chặt không đứt bứt không rời a.
“Tứ muội, hôm nay ngươi đến Hoà Kính viên, quả thật làm ta thụ sủng nhược kinh. Sao nào, người không có việc không đăng Tam Bảo điện, không phải hay sao? Tứ muội muốn gì thì cứ trực tiếp nói thẳng, nếu không thì mời về đi”, Trầm Thư Kính vừa ngồi vào ghế, đã trực tiếp hỏi Trầm Ánh Nguyệt. Đối với nàng ta, nàng chính là không muốn tốn quá nhiều thời gian.
Tuy ngạc nhiên với thái độ của Trầm Thư Kính, nhưng Trầm Ánh Nguyệt nhẫn nhịn nhiều năm như vậy không phải không có tài, trong lòng tuy nứt vỡ nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng bình đạm đáng yêu:
“Tam tỷ, đã lâu muội không đến Hoà Kính viên chơi với tỷ, tỷ cần gì phải nhanh chóng đuổi người như thế a? Muội thật là đau lòng đó”.
“Trầm Ánh Nguyệt, muội là nghe không hiểu lời của ta phải không?”, Trầm Thư Kính nhếch khoé môi, tuy là cười nhưng không hiểu sao khiến Trầm Ánh Nguyệt cảm thấy sống lưng bất chợt lạnh toát. Còn Túc Tình càng nhìn càng cảm thấy, chủ tử quả nhiên càng ngày càng giống vương gia nha.
Trầm Ánh Nguyệt nhất thời luống cuống, nhưng Thu Cúc bên người nàng ta cũng không phải là đồ ngu, trông thấy tình hình có điều chuyển biến xấu, liền nhanh chóng kéo vạt áo Trầm Ánh Nguyệt. Nàng ta bị Thu Cúc kéo tỉnh, cố gắng duy trì nụ cười gượng trên mặt, chậm rãi nói:
“Tam tỷ, tỷ nói đúng, vô sự không đăng điện Tam Bảo. Hôm nay muội đến tìm tỷ, là có việc muốn nhờ”.
Tuy giọng nói tràn ngập hứng thú, nhưng Trầm Thư Kính là đến mày cũng không nhích lên:
“Việc gì? Nói đi”.
Tự động bỏ qua thái độ lạnh nhạt của Trầm Thư Kính, Trầm Ánh Nguyệt miễn cưỡng nói tiếp:
“Tam tỷ, muội tin chắc là tỷ biết muội thích Tịnh vương gia đi? Lần này chuyện muội sắp nói, là có liên quan đến y”.
Nghe đến ba chữ “Tịnh vương gia”, đầu ngón tay Trầm Thư Kính khe khẽ run một chút, nhưng vẫn là im lặng không đáp.
Trầm Ánh Nguyệt thấy nàng thờ ơ như vậy, đối với việc mình sắp nói ra dường như bị nghẹn ở cuống họng, nuốt không được mà nhổ cũng không xong. Thu Cúc ở một bên nhìn tiểu thư khó chịu, mới vội vàng đưa trà cho nàng ta nhấp một ngụm, bình ổn tâm tình.
Là một con hồ ly, Trầm Ánh Nguyệt cũng không để tâm trạng hiện trên mặt quá lâu, lại tiếp tục lên tiếng:
“Tam tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ cũng biết thế cục hiện giờ trong triều đình đã chia làm hai phe rồi đi? Một phe ủng hộ Thái tử cùng Trấn Quốc vương gia, phe còn lại là vây cánh của Tịnh vương. Mà Tịnh vương muốn cạnh tranh với hai người đó, thì phải cưới một người nữ tử có trợ lực, mà tỷ biết không? Trong Đế thành hiện nay, tỷ tỷ chính là nữ nhân có gia thế khủng nhất. Đích tiểu thư Trầm quốc công phủ, lại là ngoại tôn nữ Tô gia, trên mình lại mang phong hào Phượng Nghiên quận chúa, cũng đã được tính là một nửa hoàng thất. Tỷ nói xem, ai còn đấu lại tỷ được?”.
Nghe Trầm Ánh Nguyệt nói một tràng dài, Trầm Thư Kính vẫn chưa nghe ra được mục đích của nàng ta là gì. Đối với hậu thuẫn của chính mình, nàng là người rõ nhất, cần gì một người ngoài như nàng ta bình phẩm?
Nhưng Trầm Thư Kính vẫn là cảm thấy hứng thú với lý do hôm nay Trầm Ánh Nguyệt đến đây, nên tiếp tục im lặng nghe Trầm Ánh Nguyệt nói tiếp:
“Tam tỷ biết không, thật ra muội rất yêu Tịnh vương. Muội rất muốn gả vào Tịnh vương phủ, nhưng thân phận của muội không phải là trợ lực lớn nhất cho Tịnh vương. Nên hôm nay muội mạo muội đến đây, chính là muốn hỏi tỷ, tỷ gả cho Tịnh vương được không?”.
Trầm Ánh Nguyệt đột nhiên nói ra lời này, Trầm Thư Kính chính là đỡ không nổi. May là nàng không uống trà, nếu không thì đã thất thố mà phun hết ra rồi. Trầm Thư Kính mở to mắt nhìn Trầm Ánh Nguyệt, trong đầu hiện lên ý nghĩ, có phải nàng ta điên rồi hay không?
Có ai yêu một người, yêu đến có thể vì người đó mà đi làm thuyết khách, thuyết phục đích tỷ của mình gả cho nam nhân mình yêu không? Trước không cần nói đến cảm nhận của nàng (Trầm Thư Kính), nhưng là nàng ta (Trầm Ánh Nguyệt) thực sự cam chịu như vậy sao?
Thấy Trầm Thư Kính bất khả tư nghị* nhìn mình, Trầm Ánh Nguyệt cũng biết lời nói của mình quả thật giống hồ ngôn loạn ngữ*. Nhưng là nàng ta cũng không còn cách nào a.
Điều này mặc dù nàng ta ngàn lần vạn lần không muốn, nhưng Tịnh vương đã nhờ, nàng ta cũng không thể từ chối được. Tịnh vương hứa chỉ cần thuyết phục được Trầm Thư Kính làm chính phi của y, vị trí Trắc phi chắc chắn là của nàng ta.
Cuối cùng Trầm Thư Kính nhịn không được, lên tiếng hỏi:
“Trầm Ánh Nguyệt, ngươi bị não úng thuỷ à?”.
Câu này nói ra, Túc Tình đứng bên cạnh nhịn không được bật cười. Phải công nhận, mỗi lần chủ tử nói chuyện, nha hoàn như nàng đều như được ăn Tiếu Phi đan- cười đến không thể ngừng.
Không nghĩ đến Trầm Thư Kính không trả lời thì thôi, khi trả lời lại là một câu như vậy, sắc mặt của Trầm Ánh Nguyệt hết đỏ rồi lại đen, quả thật đặc sắc.
“Tam tỷ, tỷ nói gì vậy a? Muội là hỏi thật, Tịnh vương cũng đã rất muốn hỏi tỷ từ lâu nhưng y không có cơ hội”, Trầm Ánh Nguyệt chăm chú nhìn Trầm Thư Kính.
Trầm Thư Kính không nghĩ Trầm Ánh Nguyệt luôn luôn xưng danh tài nữ lại là một kẻ mặt dày lại ngu ngốc như thế. Nàng ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ hình tượng tài nữ ban đầu đã định cho Trầm Ánh Nguyệt hàng chục lần:
“Trầm Ánh Nguyệt, trước hết ta nói cho muội biết, lần đầu cũng như lần cuối. Việc ngưoi thích ai, quan tâm ai, thay ai làm việc, ta cũng không quan tâm. Là Tịnh vương, Kỳ vương, Cảnh vương hay bất kì vị vương gia nào cũng vậy, ta không quan tâm. Còn việc muốn ta gả cho Tịnh vương, Trầm Ánh Nguyệt, ngươi nói ngươi yêu y như thế, lại có thể dễ dàng nhường vị trí chính thê của y cho ta sao?”.
Trầm Thư Kính còn chưa nói hết, Trầm Ánh Nguyệt đã hấp tấp nhảy vào:
“Tam tỷ, muội thật sự không để tâm đến ai làm chính phi của Tịnh vương, muội chỉ cần làm thiếp của y cũng đã vui lòng. Tỷ không cần vì sợ muội tổn thương mà từ chối, Tịnh vương thật ra cũng rất quý mến tỷ”.
Nghe lời Trầm Ánh Nguyệt, cung độ môi Trầm Thư Kính càng cao hơn:
“Trầm Ánh Nguyệt, ngưng. Ta khi nào thì nói muốn gả cho Tịnh vương? Ta khi nào thì nói sợ tổn thương đến ngươi? Ngươi đừng quá hão huyền. Ta ở đây nói cho ngươi biết, ngươi có chết bổn quận chúa cũng không quan tâm, huống gì vài cái tâm trạng của ngươi? Lại nói, Tịnh vương là dạng người gì ta đều biết rõ, bổn quận chúa mới không ngu ngốc gả làm chính thê của một tên như y. Vị trí chính thê Tịnh vương này, bổn quận chúa cam không nổi, cũng không muốn cam. Nên là, Tứ muội, mời ngươi về đi”.
Vừa dứt lời, Trầm Thư Kính liền đứng dậy, ở trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Trầm Ánh Nguyệt, mang theo Túc Tình trở về tẩm phòng. Trước khi biến mất khỏi chính phòng, còn gọi người đến tiễn Trầm Ánh Nguyệt ra khỏi Mạn Châu viên, khiến cho nàng ta tức đến giậm chân.
Một khúc dạo đầu như vậy cũng không thể ngăn cản thời gian đang dần trôi. Một tuần sau, lễ cập kê hoành tráng của Trầm Thư Kính cũng đủng đỉnh đi đến.
—Chú thích—
*Bất khả tư nghị: không thể tin được.
*Hồ ngôn loạn ngữ: nói xằng nói bậy.