Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lý công công đã sớm cầm theo kim ấn và cung y quận chúa cùng thánh chỉ đến Trầm quốc công phủ. Khi Trầm Thư Kính chậm rì rì đến thì hầu hết người trong phủ đều đã có mặt, Trầm Ánh Nguyệt quả thật không muốn đến, nhưng nàng ta còn phải duy trì vẻ ngoài mềm yếu dựa vào vị Tam tỷ này, làm sao có thể không đến?
Lý công công cầm lấy cây phất trần trắng muốt, hành lễ với Trầm Thư Kính:
“Nô tài gặp qua Phượng Nghiên quận chúa, quận chúa vạn an”.
Trầm Thư Kính vươn tay đỡ lấy tay Lý công công, kịp thời ngăn ông quỳ xuống, cũng cười nói:
“Lý công công cần gì trịnh trọng như thế, ta chỉ là một quận chúa nho nhỏ, làm sao nhận được đại lễ của công công”.
Trầm Tường không chịu thua kém, cũng chen ngang:
“Kính nhi nói phải, Lý công công không cần hành đại lễ, Kính nhi nhà ta là nhận không nổi a”.
“Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy nô tài xin phép đọc thánh chỉ”, Lý công công đưa cây phất trần cho tiểu thái giám bên cạnh, hai tay trịnh trọng cầm lấy thánh chỉ vàng chói.
Đợi mọi người Trầm phủ đều quỳ xuống hết, Lý công công mới cất giọng:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trầm Thư Kính Tam tiểu thư phủ Trầm quốc công hiền thục đoan trang, tài hoa phi phàm, một khúc “Phượng Cầu Hoàng” làm trẫm yêu thích không thôi. Nay quyết định tấn phong Trầm Thư Kính làm Nhất phẩm Quận chúa, ban phong hào Phượng Nghiên. Khâm thử”.
Trầm Thư Kính nhận lấy thánh chỉ, long văn trên thánh chỉ ma sát vào lòng bàn tay, nàng cúi đầu tạ ơn:
“Thần nữ khấu tạ Hoàng đế ân điển. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
Hỷ Tình nhanh chóng đỡ Trầm Thư Kính đứng lên, Lý công công lại đưa qua hai khay gỗ, một khay lớn đựng cung y Nhất phẩm quận chúa, khay còn lại hơi nhỏ đựng một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong là Kim ấn của quận chúa.
Đợi Túc Tình Hỷ Tình tiếp nhận xong hai khay, Trầm Tường mới tiến lên, nhét vào trong tay Lý công công một hà bao đựng đầy vàng vụn, cười càng thêm xán lạn:
“Làm phiền Lý công công sáng sớm đã phải rời cung, đây là một chút tâm ý của Trầm gia, mong Lý công công nhận lấy ăn điểm tâm”.
Lý công công là tâm phúc bên người Sùng Kha đế, đối với việc này tay đã sớm quen, cứ thế nhét vào sâu trong tay áo, lại nói:
“Phần hậu lễ này của Trầm quốc công nô tài xin nhận. Xin người mau cho quận chúa lập tức chuẩn bị, Hoàng thượng muốn quận chúa tiến cung tạ ơn”.
Một lần nữa lại tiến cung, Trầm Thư Kính cả người đều nhức mỏi. Cung y quận chúa quả thật quá mức rườm rà, nàng mặc lên tận mấy tầng y phục, dù cho có là ở giữa tiết thu, vẫn là nhịn không được thấy nóng.
Túc Tình chăm chú quạt cho Trầm Thư Kính, miệng cũng khó tránh oán giận:
“Tiểu thư, vì sao cung y quận chúa lại dày như vậy? Người nói xem, mặc nhiều như vậy liệu có chết nóng không?”.
Hai người trong xe ngựa cứ thế mà cười nói, xe ngựa được đặc cách đi thẳng vào cửa cung, đến gần Thừa Càn cung mới đổi sang đi kiệu.
Lý công công để cho Trầm Thư Kính đứng bên ngoài chờ, mình thì vào thông tri trước. Trông thấy trong Dưỡng Tâm điện ngoài Sùng Kha đế còn có thêm một người đang nhàn nhã ngồi, Lý công công vẫn là hết sức bình tĩnh:
“Gặp qua Hoàng thượng, gặp qua Trấn Quốc vương gia. Hoàng thượng, Phượng Nghiên quận chúa Trầm Thư Kính đã đến, đang chờ ở cửa điện”.
Sùng Kha đế ngẩng đầu nhìn Trác Thiếu Hằng, thấy mặc dù trên mặt hắn là một bộ dáng điềm nhiên như không, song tay đang cầm cờ đã sớm siết chặt, mới cười nói:
“Mau cho nàng vào”.
Tâm tư của Trác Thiếu Hằng, ông đây là phụ thân, làm sao có thể không thấu?
Đúng vậy, Sùng Kha đế đối với Trác Thiếu Hằng và Trác Thiếu Khanh, ông không phải là phụ hoàng cao cao tại thượng, ông là phụ thân của bọn họ.
Sùng Kha đế gặp Hinh Đức phi Mặc Kì Hinh trong một lần đến Định Nam quốc du ngoạn. Bà là Thái Tuế công chúa, nhưng lại len lén chuồn êm xuất cung. Ông gặp bà ở một tửu lầu lớn nhất Kinh thành Định Nam quốc. Khi nhìn thấy Mặc Kì Hinh, Sùng Kha đế liền biết rốt cuộc yêu là thế nào.
Thế nhưng vị trí Hoàng hậu ông không thể cho bà. Triệu Phương Linh là muội muội ruột của công thần có công cứu giá ông, ông dù không yêu bà ta nhưng vị trí Hoàng hậu đã thật sự không thể thay đổi. Nhưng Mặc Kì Hinh lại nói bà không cần làm chính vị, dù là phi vị, bà cũng rất vui lòng, chỉ cần được ở cùng phu quân là ông.
Rồi Mặc Kì Hinh mang theo đội ngũ vô cùng lớn đến Bình Tây quốc hoà thân, một bước liền tiến lên Tứ phi vị- Hinh Đức phi. Ân sủng mười năm không suy. Cho đến khi sinh Trác Thiếu Hằng, Hinh Đức phi mới vì khó sinh mà qua đời.
Ông thương tiếc hai tiểu hài tử, nhưng cũng biết đây là chốn cung cấm máu lạnh, đế vương càng yêu quý ai kẻ đó càng phải chết. Nên ông mới đành đoạn mặt ngoài không quan tâm đến Trác Thiếu Khanh và Trác Thiếu Hằng, mặt trong lại xuống nước xin Hoàng hậu nể tình nuôi dưỡng hai tiểu hài tử thay ông.
Phải nói Sùng Kha đế thật may mắn biết mấy mới có một vị Hoàng hậu hiền lành đến không ngờ. Triệu Phương Linh không yêu Hoàng đế, bà vốn đã có ý trung nhân, song vì huynh trưởng chết, tẩu tử cũng hương tiêu ngọc vẫn, để lại ba hài tử nhỏ, bà phải chấp nhận thánh chỉ của Hoàng đế, tiến cung để làm chỗ dựa cho bọn nhỏ. Từ đó đến giờ Hoàng hậu chưa từng tranh đoạt điều gì, kể cả khi có hài tử, vẫn luôn giáo dục bọn nó đừng vì Hoàng vị mà tranh đoạt, hãy an an bình bình mà sống cho tốt.
Hoàng hậu nuôi dưỡng Trác Thiếu Khanh và Trác Thiếu Hằng như các con ruột của mình, tuyệt đối không có nửa điểm uỷ khuất. Bà càng như vậy, cái ghế Hoàng hậu này bà ngồi càng chắc chắn hơn.
Cho đến khi hai hài tử của nữ nhân mình yêu đều đã trưởng thành, Sùng Kha đế mới tìm cơ hội diệt quân Phiên quốc giao cho hai người, chính là đã dự tính trước chiến thắng vẻ vang này. Thánh chỉ phong vị Thái tử và Trấn Quốc vương gia đã sớm viết từ lâu, chỉ là luôn chờ một dịp thích hợp.
Thế mới nói, làm phụ mẫu đã khó, làm phụ mẫu ngồi trên Hoàng vị còn khó hơn.
Trác Thiếu Hằng nhìn Sùng Kha đế lại lâm vào suy tư, hắn rốt cuộc không biết phụ hoàng của hắn muốn làm cái gì.
Tuổi thơ của hắn và Ngũ ca là lớn lên dưới sự chở che của Hoàng hậu, Hoàng đế còn chưa từng hỏi thăm qua, những năm đó có rất nhiều lời đồn nói vì sinh Trác Thiếu Hằng hắn mà Hinh Đức phi mới chết, thế nên Hoàng đế oán hận hắn.
Hắn thật sự cũng cho là như thế. Nào ngờ mấy ngày trước, sự tình Phiên quốc xong xuôi, phụ hoàng lần đầu truyền hai huynh đệ bọn hắn vào cung, người nói rất nhiều. Người nói người yêu mẫu phi, người cũng rất yêu hai huynh đệ bọn hắn. Nhưng rồi Ngũ ca hỏi nếu người nói yêu vì sao những năm qua vẫn luôn không màng đến bọn hắn?
Điều đó Trác Thiếu Hằng cũng muốn nghe, nên lẳng lặng nhìn Hoàng đế. Hắn chỉ nhớ ông mỉm cười đầy trìu mến, nói với bọn họ bằng thanh âm thật ôn nhu: “Khanh nhi, Hằng nhi, phụ hoàng là có nỗi khổ riêng. Mẫu phi hai đứa đã sớm mất, nếu phụ hoàng còn yêu thương hai đứa, khó tránh khỏi đưa đến chú ý của người khác. Nên phụ hoàng nhờ Hoàng hậu thay ta nuôi dưỡng hai đứa, đợi ngày hai đứa cứng cáp, phụ hoàng liền sẽ chứng tỏ cho mọi người biết, hai đứa là đầu quả tim của ta. Người ta yêu nhất là mẫu phi các con, hài tử ta yêu nhất cũng là các con”.
Mạch suy tư của hai người đều bị cắt đứt bởi một thanh âm trong trẻo:
“Thần nữ Trầm Thư Kính khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần nữ Trầm Thư Kính gặp qua Trấn Quốc vương gia, vương gia vạn phúc kim an”.