Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 21: Chân tướng




Nàng đột nhiên nhớ đến hình ảnh một tiểu nữ tử vào mùa đông lạnh giá, khi trời còn đang tối đen như mực, khoác vội chiếc áo mỏng mò vào phòng bếp, lục tìm đồ thừa để lấp đầy cái bụng trống rỗng của chính mình. Không phải nàng không có thức ăn, nhưng An thị vẫn luôn viện cớ muốn nàng có thân thể thon gọn, ngày ngày cắt đi hơn phân nửa lương thực hằng ngày của nàng.

Tiểu nữ tử lục tung cả phòng bếp chỉ tìm được nửa cái màn thầu, chưa kịp ăn đã bị hạ nhân phát hiện, một đám bà tử lao vào giựt lại một mẩu màn thầu đã sớm lạnh cứng trong tay nàng, ném xuống đất giẫm mấy cái. Lúc đi ra, có người còn chán ghét phun nước bọt vào người nàng. 

Khi tiểu nữ tử trong ký ức bật khóc, nàng rốt cuộc cũng bật khóc theo.

Thấy Trầm Thư Kính đột nhiên rơi lệ, Tô Tịch hoảng sợ, vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng:

"Kính nhi, con làm sao thế? Ngoan, đừng khóc, con không thích làm lễ cập kê lớn thì mẫu thân không làm. Con đừng khóc, khóc sưng mắt sẽ không đẹp nữa".

Nhưng rốt cuộc, Tô Tịch càng nói, Trầm Thư Kính càng khóc to hơn. 

Nàng khóc cho những năm tháng tràn đầy uất ức kia, khóc cho những ký ức không mấy đẹp đẽ mà cả đời không muốn nhớ lại. 

Cho đến khi bà không nói nữa, Trầm Thư Kính cũng đã khóc đến hai mắt sưng húp. 

Nhận lấy khăn ướt từ tay Tôn mẹ, Tô Tịch chườm lên mắt Trầm Thư Kính, vừa tức giận vừa đau lòng trách:

"Con đó, đã nói đừng khóc, hai mắt đều đã sưng lợi hại như thế rồi kìa. Rồi xem, con có còn dám ra đường gặp người không".

"Con mới không thèm, con ở Mẫu Đơn viện bồi mẫu thân", có lẽ vì mới khóc, thanh âm của Trầm Thư Kính có phần còn nức nở, phối hợp với hai mắt đỏ au, nhìn đến khiến người ta đau lòng.

Tô Tịch bất đắc dĩ cười, vươn tay chọc chọc vầng trán trơn bóng của nàng: 

"Con đó, quả thật cố chấp mà..".

Bên Mẫu Đơn viện không khí hạnh phúc, thì ở Bạch Mai viện là từng đợt sóng trào.

An thị ôm lấy khuôn mặt bị Trầm Tường đánh đến sưng đỏ, tức giận hất hết mọi thứ trên bàn trà xuống đất, vỡ nát. 

Nghi Đình- đại nha hoàn bên người bà ta- cũng là thân tín do đích thân bà ta bồi dưỡng, chậm rãi cúi xuống nhặt hết mảnh vỡ quanh chân An thị, sau đó kêu người vào quét dọn sạch sẽ. Đợi cho An thị thật sự bình tĩnh, ả mới dịu giọng khuyên:

"Chủ tử, bình tĩnh một chút. Lão gia không cho chúng ta đi yến tiệc, chúng ta liền bó tay chờ chết sao? Người yên tâm, nô tì đã sớm an bài hết mọi chuyện chu toàn. Chỉ cần ngày mai, khi yến tiệc diễn ra, Trầm Ngôn cùng Trầm Thư Kính sẽ phải trả giá cho những gì người đã phải chịu".

"Cái gì? Nghi Đình, ngươi đã an bài tốt sao?", nghe Nghi Đình nói, hai mắt An thị vốn đang bốc hoả chậm rãi bình tĩnh lại.

Nghi Đình ở bên tai An thị nói rõ mọi chuyện, khúc cuối lại cười hết sức âm hiểm:

"Chủ tử, lần này thành công là một mũi tên trúng hai con nhạn. Người chờ xem chiến tích của nô tì đi".

Trầm Thư Kính trở về Hoà Kính viên khi đã dùng xong bữa tối ở Mẫu Đơn viện. 

Nhìn Hỷ Tình cùng Túc Tình bận rộn chuẩn bị chăn gối, Trầm Thư Kính yên lặng đứng bên cửa sổ, mặc gió đêm thổi đến lạnh cả người.

Ngày mai, trên yến tiệc nàng sẽ gặp Trác Thiếu Hằng- Tang ca ca của nàng. Quả thật không ngờ, Ân Tang lại có thể là Thất hoàng tử- Trấn Quốc vương.

Nhưng đó có thể chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều nên mới khiến buổi tối nằm mơ thấy mà thôi.

Nếu như ba người đó thật sự vốn không phải là một, thì nàng làm sao bây giờ?

Nếu Trác Thiếu Hằng không phải là tử y nam tử, lại cũng chẳng phải là Ân Tang, nếu nàng nhận lầm, gây thù với hắn, liệu có ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca không?

Ân Tang....

Đột nhiên hai mắt Trầm Thư Kính phát sáng, mau chóng xoay người vào trong. Trông thấy Túc Tình Hỷ Tình vừa mới chuẩn bị mọi thứ xong, nàng vươn tay giữ lại Túc Tình, dịu dàng nói với Hỷ Tình:

"Hỷ Tình, tỷ về phòng nghỉ ngơi trước, ta có chuyện cần nói với Túc Tình. Đêm nay không cần gác đêm".

Tuy có tò mò, song Hỷ Tình là người hiểu rõ tính cách của Trầm Thư Kính, nói một không nói hai, liền nhanh chóng lui ra.

Trầm Thư Kính đứng thẳng, để cho Túc Tình thay nàng cởi bỏ y phục. Nhìn Túc Tình cẩn thận hầu hạ, Trầm Thư Kính mở lời:

"Túc Tình, ngươi là Tang ca ca đưa đến cho ta. Vậy ta với Tang ca ca, ai mới là chủ tử trong lòng ngươi?".

Túc Tình ngạc nhiên dừng tay, nhưng chỉ thoáng một chút rồi lại tiếp tục như không có gì, cười đáp:

"Nếu vương...thiếu gia đã đưa nô tì đến cho tiểu thư, chứng tỏ cũng đã có ý muốn nô tì nhận người làm chủ tử. Vậy nên bây giờ, tiểu thư là chủ tử của nô tì".

Nghe được Túc Tình có phần lấp liếm xưng hô, Trầm Thư Kính đáy mắt xoẹt qua tia nghi hoặc song vẫn im lặng mặc cho Túc Tình vẫn luôn tay luôn chân hầu hạ.

Cho đến khi ngồi trên giường lớn, trên người chỉ còn một kiện áo trong màu trắng thuần, Trầm Thư Kính mới nhỏ giọng hỏi: 

"Túc Tình, nếu ngươi đã nói ta mới là chủ tử của ngươi, vậy ta muốn ngươi thành thật nói cho biết, thân phận thật sự của Ân Tang là gì?".

Một lần nữa Túc Tình ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Kính, nhìn đến trong đáy mắt nàng chỉ thấy sự nghiêm túc, không mang theo dò hỏi xét nét, dường như là thật sự muốn biết. Thật lâu thật lâu sau, nàng từ tốn châm cho Trầm Thư Kính một tách trà, mới chậm rãi nói:

"Vương gia cũng đã nói nếu có một ngày tiểu thư muốn tìm hiểu thân phận thật sự của người, thì hãy để nô tì nói rõ tường tận cho tiểu thư nghe".

"Ân Tang không phải là tên của vương gia, vương gia thật ra họ Trác tự Thiếu Hằng. Là Thất hoàng tử Bình Tây quốc- cũng là Trấn Quốc vương gia hiện tại. Vương gia có dặn dò nô tì, nếu có một ngày tiểu thư hỏi đến, thì hãy báo cho người, người sẽ đích thân đến gặp tiểu thư. Bởi vì người nói, quen biết nhau bao nhiêu năm nay, nếu tiểu thư thật sự muốn biết thân phận của người, chính là đại để trong lòng tiểu thư cũng có người".

Những lời sau Túc Tình nói hoàn toàn không lọt vào tai Trầm Thư Kính. Trong đầu nàng chỉ có ba chữ "Trác Thiếu Hằng" xoay loạn mà thôi.

Nếu Ân Tang thật sự là Trác Thiếu Hằng, thì nam tử tử y kiếp trước đích thị là Vinh Thân vương, đích thị là Trác Thiếu Hằng. Nếu Trác Thiếu Hằng là Ân Tang, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao tử y nam tử đó lại đau đớn khi nàng chết đến như vậy. 

Nguyên lai là thế....

Lúc này Trầm Thư Kính mới để ý đến lời nói của Túc Tình, trong tâm dâng lên một cỗ đau lòng. Thì ra Trác Thiếu Hằng lại để ý đến nàng như thế, không muốn nói ra thân phận của mình để làm nàng hoảng sợ, chỉ một mực đợi chờ ngày mà nàng đích thân hỏi.

Chỉ đáng tiếc, đời trước Trầm Thư Kính một lòng vì Trác Thiếu Kình, có còn để tâm ngoài ai nữa. Đời này, Trầm Thư Kính sống lại, mục đích chính ngoài trả thù là vì Trác Thiếu Hằng, là Ân Tang, cũng là nam tử tử y đời trước vì nàng mà chết.

"Được rồi, ta đã biết. Ngươi cứ đi xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai còn cùng ta tiến cung dự tiệc, về phần Ân...Trác Thiếu Hằng, cứ để ta đích thân nói với huynh ấy", Trầm Thư Kính phất phất tay.

Túc Tình vâng lời lui xuống, trước khi đi ra còn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến duy nhất trên bàn, cả tẩm phòng Trầm Thư Kính chìm vào bóng tối.

Đã sớm xem Trầm Thư Kính là chủ tử, cùng với Trầm Thư Kính đã nói sẽ đích thân nói cho nên Túc Tình cũng thật sự không viết thư cho Trác Thiếu Hằng, an ổn tiến về phòng của mình nghỉ ngơi.

Nếu lúc này ở Trầm quốc công phủ Hoà Kính viên của Trầm Thư Kính là nơi yên ắng và nhàn hạ, thì ở Trấn Quốc vương phủ lại là một mảnh hỗn loạn.