Kể từ khi quyền chưởng quản phủ giao về lại tay Tô Tịch, An thị liền dăm ba bữa lại tìm chuyện quấy rối nhưng đều bị Trầm Thư Kính xử lý xong xuôi. Dù vậy bà ta vẫn không có ý định bỏ cuộc, từ dăm ba bữa thành ngày nào cũng phải ồn ào nhốn nháo. Bây giờ khó có khi không có tiếng ồn, Trầm Thư Kính quả thật không quen.
Tôn Vu mặc dù im lặng đứng một bên, song nghe nhắc đến An thị, vẫn nhịn không được run rẩy bả vai. Hỷ Tình bật cười nhìn nàng, lại nghiêm túc kể chuyện cho Trầm Thư Kính.
Thì ra hôm qua sau khi Trầm Ngôn bỏ lại câu nói lấp lửng ấy rồi kéo Trầm Thư Kính đi mất, trong chính viện chỉ còn lại mẹ con An thị cùng Trầm Tường. Nào ngờ Trầm Tường thật sự phát điên, lao vào trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đánh đập An thị không thương tiếc, Trầm Ánh Cầm không thể không vào ngăn cản. Kết cục cả hai mẹ con đều mình đầy thương tích, bị Trầm Tường cho người nâng về viện, cấm túc không cho ai đến thăm cũng không cho phép ra khỏi viện tử.
Loại người như Trầm Tường, một khắc trước ông ta có thể sủng ngươi trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt; nhưng chưa đến một nén nhang, chỉ cần ngươi uy hiếp đến địa vị của ông ta, uy hiếp đến lợi ích Trầm gia, ông ta liền có thể xuống tay thẳng thừng với ngươi như thế đấy.
Tôn mẹ nâng tách trà đưa cho Trầm Thư Kính, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói vài câu:
"Tiểu thư, lần này thiếu gia cùng người hại An thị như vậy, khó tránh khỏi bà ta có thù tất báo. Thời gian gần đây người chú ý một chút, cẩn thận vẫn hơn".
"Vâng", Trầm Thư Kính gật đầu.
Nàng đây là đang mỏi mắt mong chờ a. Không sợ địch động, chỉ sợ địch bất động. An thị phải ra tay thì nàng mới có cơ hội trừ khử bà ta, giữ một con hồ ly bên người chưa bao giờ là tốt.
Lại ngồi thêm một khắc, Tôn Vu chậm rãi đỡ Tô Tịch bước ra. Tô Tịch quả không hổ danh là Đại cô cô Tô gia.
Người cũng như tên, thần khí của bà lúc nào cũng toát lên cái vẻ thanh cao và bí ẩn như hoàng hôn tịch mịch kia. Khuôn mặt nho nhỏ, mắt to mày thanh, da lại trắng, dáng người dẫu đã sinh hai lần nhưng vẫn rất hoàn hảo. Người xinh đẹp như hoa, gia thế lại cao quý, đáng tiếc lại phải lòng một tên nguỵ quân tử.
Tôn mẹ trông thấy Tô Tịch bước ra, tươi cười đứng lên, cẩn thận đỡ lấy Tô Tịch, nói:
"Phu nhân, Tam tiểu thư đến đây từ rất sớm, chỉ là người còn đang ngủ, lão già đây tự tiện chủ trì, phu nhân cũng đừng sinh khí".
Tô Tịch bật cười, vỗ vỗ tay bà. Tô Tịch sao có thể sinh khí chứ? Tôn mẹ vốn là đại cung nữ trong cung bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu, năm đó mẫu thân của Tô Lão thái thái cùng Thái Hoàng Thái hậu là bạn thân chốn khuê phòng, năm bà (Tô Tịch) được sinh ra, Thái Hoàng Thái hậu liền cho Tôn mẹ- khi đó vẫn còn là đại cung nữ trẻ thân cận bên cạnh mình cấp cho bà làm nhũ mẫu. Một mạch liền ở tới giờ. Có thể nói, Tôn mẹ xem như là dưỡng mẫu của Tô Tịch.
Trầm Thư Kính cũng cười cười đứng lên lôi kéo Tô Tịch ngồi xuống, Tô Tịch nhìn tiểu nữ nhi lại càng thêm xinh đẹp, cười nói:
"Kính nhi của mẫu thân càng ngày càng xinh đẹp. Ba tháng nữa là lễ cập kê của con rồi, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con, tổ chức cho con một buổi lễ cập kê thật là lớn. Để cho tất cả mọi người ở Đế thành đều biết, con là Đích nữ duy nhất của Trầm quốc công phủ, cũng là Ngoại tôn nữ quý giá của Tô gia".
Nghe lời nói đầy tự hào của Tô Tịch, lại thấy ánh mắt bà khi nhìn nàng đều tràn đầy ôn nhu cùng yêu thương, Trầm Thư Kính không nhịn được lại nhớ đến đời trước.
Đời trước, Trầm Thư Kính xem An thị là "mẫu thân", nhưng người mẫu thân này lại chẳng hề để nàng vào trong mắt.
Vốn là đích tiểu thư, thế nhưng đãi ngộ của Trầm Thư Kính so với Trầm Ánh Cầm còn thấp hơn. Nguyệt ngân không bằng, quần áo mỗi tháng cũng không bằng, đến cả thái độ của bọn hạ nhân cũng khinh thường nàng.
Thế mà Trầm Thư Kính ngu ngốc vẫn đắm chìm trong ảo cảnh mà An thị cố tình vẽ ra cho nàng. An thị tiêm vào đầu nàng rằng nàng sinh ra là khắc tinh với mẫu thân Tô Tịch, nên Tô Tịch rất ghét nàng. An thị ở bên cạnh thủ thỉ với nàng rằng Đại ca Trầm Ngôn thật ra chẳng yêu thương gì nàng, chỉ là muốn mau chóng tống nàng đi cho khuất mắt mà thôi.
An thị lại nói... Bà ta nói rất nhiều, Trầm Thư Kính chẳng thể nhớ hết. Nhưng tất cả điều bà ta nói đều cho nàng biết rằng nàng là tiểu thư bị ruồng bỏ. Cha không thương, mẹ không đau, huynh trưởng ruột thịt lại không quan tâm.
Chỉ có An thị...
An thị xuất hiện như vị cứu tinh của Trầm Thư Kính đời trước. Bà ta quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, khuyên nhủ nàng, cho phép nàng không làm những thứ mình không muốn. Bà ta thương yêu nàng, trân trọng nàng còn hơn cả nữ nhi thân sinh.
Điều đó làm cảm động Trầm Thư Kính.
Nghe lời An thị, nàng gọi bà ta là "mẫu thân", hoàn toàn quên mất Tô Tịch mới là mẫu tử liền tâm với nàng. Nghe lời An thị, nàng tự do làm theo những gì mình muốn, cầm kì thư hoạ, thơ từ ca phú, không thứ gì bị bắt học như nữ nhi của An thị. Nghe lời An thị, nàng ít tham gia tiệc, từ tiệc nhỏ tới lớn, luôn để nữ nhi của An thị đi thay.
Trầm Thư Kính ngu ngốc không nhận ra. An thị muốn nàng gọi là "mẫu thân", chính là gián tiếp thừa nhận thân phận của bà ta trong Trầm quốc công phủ. Khi đó Tô Tịch không chưởng quản phủ, mọi thứ đều ở trong tay bà ta, lại có Trầm Thư Kính- đích tiểu thư luôn gọi bà ta một tiếng "mẫu thân" hai tiếng "mẫu thân", bà ta nghiễm nhiên trở thành "bình thê" trong mắt quý phụ nhân Đế thành.
An thị cho Trầm Thư Kính tự do, không ép nàng học hành. Để rồi gián tiếp gắn lên người nàng hai chữ "phế vật". Thêu thùa may vá, nữ công gia chánh, thi thơ cầm kì, cho đến khi cập kê Trầm Thư Kính vẫn chẳng biết chút gì.
An thị khuyên Trầm Thư Kính không nên dự quá nhiều tiệc. Bà ta nói với nàng, đích tiểu thư phủ Trầm quốc công cao sang quyền quý, nếu cứ trườn mặt ra khắp mọi buổi tiệc, chẳng khác nào con nhà dân chúng bình thường? Bà ta tình nguyện để nữ nhi của mình đi thay, gánh tiếng xấu cho nàng. Nhưng thật ra chính là muốn xoá sổ hình ảnh về đích tiểu thư Trầm quốc công phủ là nàng, thay vào đó, làm cho danh tiếng và mối quan hệ của nữ nhi bà ta rộng lớn hơn.
Đến cuối cùng, dân chúng Đế thành chỉ biết Trầm quốc công phủ có 3 thứ nữ: Đại tiểu thư Trầm Ánh Diêu đã sớm xuất giá, Nhị tiểu thư Trầm Ánh Cầm hiền thục hiểu lễ nghĩa, Tứ tiểu thư Trầm Ánh Nguyệt- một trong Tứ đại mỹ nhân. Hoàn toàn quên mất một Tam đích tiểu thư Trầm Thư Kính.
Mãi chìm đắm trong ký ức, Trầm Thư Kính dường như không kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Đời trước nàng sống thật ngu ngốc, nàng luôn trách phụ mẫu vô tâm, nào hay chính là mình tự giăng bẫy cho mình. Tự tay phá huỷ tương lai của mình, phá huỷ cả đời của mình.
Bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của mẫu thân, trở mặt với ca ca thân sinh, khiển trách Ân Tang khi hắn cố gắng khuyên nàng, tự cho mình là đúng, nghe lời mật ngọt thành quen, nghe đến nghiện mà chẳng thèm phân biệt thực hư đúng sai. Cuối cùng lại trách người khác.
Trầm Thư Kính, ngươi quả thật là ngu ngốc mà!!