Phượng Nghịch

Chương 52: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (25)




Tiễn bước Hàn gia, Thượng Quan Mạn vội vàng hồi cung.

Hoàng đế đã hạ chiếu lệnh, giam tứ hoàng tử vào Thiên Lao, lệnh Hình bộ nghiêm tra việc ngọc tỷ. Một trận mưa lớn mùa hạ, trong nội cung trời u ám. Hoàng đế bị lạnh, mấy ngày nay vẫn nằm trên giường bệnh. Ngự y tề tụ Càn Khôn điện. Hà Hoàng hậu và Chiêu Dương Công chúa khom người phụng dưỡng.

Trong nội cung chỉ thấy cảnh tượng nội thị cung nữ vội vàng, nói năng cẩn thận, làm việc càng thêm cẩn thận. Hình như mùa hè sắp hết, không khí nặng nề cũng theo mùa thu dạo bước mà đến, mỗi một nơi đều bắt gặp bóng dáng của nó.

Đông cung một mảnh vắng lặng, vốn là định một thời gi¬an sẽ chuyển nhà xuất cung, thế nhưng bởi vì việc này liền chậm trễ. Mấy ngày này thái tử đều nhốt mình trong điện không gặp người ngoài, Thái Tử Phi khuyên bảo không có kết quả ngược lại còn bị khiển trách.

Lại có người nói, thái tử lo lắng Long thể, cơm không ăn đêm không ngủ, đau đớn chuyện tứ hoàng tử ngỗ nghịch, rốt cuộc phụ tử liền tâm, huynh đệ huyết thống, trong triều cao thấp đều tán thưởng. Long thể Hoàng đế bất an, các đại thần dâng sớ thỉnh cầu thái tử giám quốc, mấy ngày sau Hoàng đế cũng đồng ý.

Chuyện Tứ hoàng tử giấu ngọc tỷ thực sự bị người chú ý. Tứ hoàng tử một mực khẳng định chắc chắn ngọc tỷ chính là quà sinh nhật chuẩn bị cho Hoàng đế. Hình bộ tia chớp thần tốc, tìm ra một ngọc tỷ khác trong phủ tứ hoàng tử, trải qua giám định mới biết đây mới thực sự là ngọc tỷ.

Trong triều xôn xao, tứ hoàng tử này còn muốn dâng ngọc tỷ giả lên, và tự mình giấu đồ thật sao?

Tứ hoàng tử cũng không nhận tội.

Mấy ngày sau, Hình bộ dâng tấu sớ, vừa tìm được hai người bán hàng rong vận chuyển ngọc tỷ cho tứ hoàng tử, hơi thở Hoàng đế suy yếu, khoát tay chỉ bảo toàn quyền gi¬ao cho Hình bộ xử lý.

Nói về hai người bị bắt này, ngược lại có chút liên quan với nàng.

Nàng lau tay, nước trong chậu vàng gợn sóng, bàn tay trắng nõn như ngọc, hoà lẫn, quả thật đẹp không sao tả xiết.

Nến đã cháy hết một nửa. Thù Nhi quỳ đến mức sắp hóa đá ở cửa đại điện, mồ hôi chảy ròng ròng.

La cô hiếm khi thấy nàng tức giận như vậy, có phần lo sợ, thực sự không dám cầu tình, đành phải tránh đi, nhắm mắt làm ngơ.

Thân hình Thù Nhi đã chao đảo sắp ngã, vẫn không chịu thốt một tiếng. Nàng nhìn thấy, lúc trước chẳng phải cũng vì yêu mến tính tình quật cường này sao, liền mở miệng: “Đứng lên đi.”

Thù Nhi ngửa mặt, khóc thảm thiết không thôi: “Điện hạ, nô tỳ thật sự chỉ cho một cung nữ thông bẩm, lại không có người bên cạnh biết rõ nô tỳ đi Đông cung.”

Nàng khe khẽ thở dài: “Trong Đông Cung có người nào không phải tai mắt của Thái Tử Phi. Nếu ngươi không lộ ra chân tướng, sao nàng biết trong tay ngươi bưng đồ quan trọng.” Nàng vẫn quay đầu, sợ cũng trách không được Thù Nhi, vật bên cạnh thái tử có thứ gì mà Thái Tử Phi không quen thuộc, muốn phát hiện ngọc tỷ cũng không kỳ quái.

Dựa vào thủ đoạn của Hách Liên Du, việc tra ra gia tộc Thái Tử Phi gây nên cũng không khó, khó đoán lại là thái độ của hắn.

An nguy của Tứ hoàng tử cùng với tiền đồ của thái tử đều ở trong tay hắn.

Vốn là tạo thế chân vạc, nếu tứ hoàng tử thất thế, thái tử và Thất hoàng tử tạo thành xu thế nước lửa, chỉ sợ càng không yên ổn.

Thời gian đầu thu, lá đã ngả sang màu vàng, mới vừa nhìn, cả vườn vàng óng ánh. Án của tứ hoàng tử cuối cùng có kết quả, hai người kia khai ra, thật sự đưa ngọc tỷ đến cho tứ hoàng tử, cũng đã ký tên đồng ý. Tấu chương trình lên, Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ bút.

Bãi bỏ tước vị, cách chức làm thứ dân, lưu đày biên cương.

Con ruột của mình ngỗ nghịch, có thể thấy Hoàng đế bị chấn động thật mạnh, sau một hồi bệnh biến này, thân thể Hoàng đế không khoẻ bằng ngày xưa. Như thế xem ra, đắc lợi lớn nhất lại là thái tử, chẳng biết từ lúc nào lời đồn đãi bay loạn, nói là thái tử vu oan hãm hại, tứ hoàng tử hàm oan đi xa. Thái tử cũng không biết ở nơi nào nghe được, tính tình bộc phát, lập tức dâng tấu, yêu cầu dời phủ xuất cung.

Ngày thăng quan ấy, người người đến chúc mừng, duy chỉ thiếu Ngũ hoàng tử và tứ hoàng tử, nhớ tới lúc huynh đệ còn ở với nhau, trải qua biến cố này, chư hoàng tử ảm đạm, cuối cùng tan rã trong không khí u buồn, lại càng lạnh nhạt với thái tử.

Trời trong gió mát, bầu trời quang đãng không mây, nhưng ánh sáng lại không thể chiếu đến trong lòng.

Mặt ngoài xem thái tử đắc lợi, nhưng trong gió, lại ngửi ra hương vị nguy hiểm. Thượng Quan Mạn tựa trên giường xuất thần.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau. Vẫn có cảm giác có người một tay thao túng toàn cục, mới đầu tưởng là Hoàng đế, hiện tại xem ra không giống. Nếu thật không phải Hoàng đế, độc thủ phía sau màn này, thật sự là đáng sợ.

Thù Nhi dưới cửa thanh thúy một tiếng: “Điện hạ, Thái Tử Phi đến.” Nàng cũng không kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Biết rồi.”

Thái Tử Phi mặc váy gấm hoa màu bạc thêu như ý, hoa văn xanh rủ xuống, khảm ngọc ngũ sắc ánh sáng rực rỡ, ẩn chứa vẻ uy nghi. Thượng Quan Mạn làm lễ, Thái Tử Phi vội thân mật giữ chặt nàng, mỉm cười nói: “Đều là người trong nhà, những nghi thức xã gi¬ao này có thể miễn đi.”

Thượng Quan Mạn cười nhạt không nói.

Thái Tử Phi cười nói: “Ta tới chính là để nói lời cảm tạ.” Thượng Quan Mạn mỉm cười, bất động thanh sắc mở miệng: “Hoàng tẩu đang nói chuyện gì, Lâm Quan có tài đức gì có thể được chữ tạ của hoàng tẩu.”

Thái Tử Phi nét mặt mỉm cười, cũng không vội mở miệng, lại không gấp gáp nói: “Là ta muốn nói nhờ phúc của Thập nhị muội, nếu không phải nhờ muội, chỉ sợ Hách Liên Đại nhân sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.”

Lời nói của nàng như lọt vào trong sương mù, Thượng Quan Mạn lại hiểu. Thái Tử Phi chỉ cho là nhờ mặt mũi của nàng, Hách Liên Du mới bỏ qua tất cả đầu mối hướng đến thái tử mà kết án nhanh như vậy, làm cho bọn họ thở phào một cái.

Thượng Quan Mạn không nói, Thái Tử Phi cũng chưa hỏi nàng vì sao lại có ngọc tỷ, chỉ ân cần cầm tay của nàng, nói: “Thập nhị muội, ta tin muội, muội yên tâm, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi muội.”

Nàng nghĩ là đã có được chỗ dựa Hách Liên Du này sao?

Thượng Quan Mạn u sầu ảo não, nhìn qua thần thái sung sướng trong mắt Thái Tử Phi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nếu có thể thành công thoát thân, nhớ tới vẻ tươi cười như ánh mặt trời của thái tử, trong lòng nàng bỗng nhiên có vài phần áy náy khó hiểu.

Dư âm Tứ hoàng tử bị bỏ tù chưa tan đi, đại thọ của Hoàng đế lặng yên tới. Hà Hoàng hậu cố ý náo nhiệt một phen, sai người tìm đến một đoàn kịch hát nổi danh. Nội thị phía dưới tấn ức nịnh nọt, các loại trò hay thay nhau thể hiện. Nội cung trong nháy mắt vừa vui vừa vênh vang, gấm đỏ khoác cây, đèn màu treo cao, đều thấy cung nữ nội thị khóe môi mỉm cười. Tứ hoàng tử biến mất tựa như khói mây qua, lặng yên rồi biến mất.

Diệu Dương hấp tấp xông tới, hứng chí bừng bừng lôi kéo Thượng Quan Mạn thử bộ đồ mới, áo gấm mỏng thêu hoa văn mây nhạn, chồng chất trên giường, sáng bừng như cây thược dược nở rộ. Diệu Dương chu môi nói ra: “Nhịn chết muội, mấy ngày trước đây người người kéo căng mặt. Mẫu thân cũng vậy, không thấy cười. Muội sợ tới mức ngay cả quần áo mới cũng không dám mặc.” Đôi mắt của nàng thanh tịnh dào dạt, cầm xiêm y vui rạo rực khoa tay múa chân tại trước gương.

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhìn nàng, rốt cuộc vẫn còn trẻ con, sống chết của người khác, nàng đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.

Cảm thấy mưa gió sắp đến...