Phượng Nghịch

Chương 122: Thiên sơn vạn thủy đi không được, hồn mộng càng dạy tìm nơi đâu (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người hầu nam mở cửa, cỗ kiệu chuyển vào bên trong viện, mới vừa chạm đất, liền có người vội vội vã vã vén màn kiệu, ngay sau đó gương mặt tuấn tú nhìn vào, trong mắt phượng tràn ngập nụ cười: "Trở về rồi à." Ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người nam hài đang nằm ở trong ngực nàng, không nhịn được nhíu nhíu mày: "Nó là ai?"

Lúc này Thượng Quan Mạn mới nhớ tới hỏi tên tuổi nó, cười hỏi: "Con tên gì?"

Đứa bé trai kia chỉ lo thoải mái vùi ở trong ngực nàng, miễn cưỡng lên tiếng: "Yêu Nhi."

Thượng Quan Uyên thấy nó quang minh chính đại rúc vào trong ngực Thượng Quan Mạn đã nổi giận, nhưng nghe vậy cười ha ha: "Đây là tên gì vậy?" Hách Liên Khuyết liền cả giận, quay mặt lại cách lụa trắng trừng hắn: "Phụ thân nói tên xấu dễ nuôi, sẽ mệnh dài trăm tuổi." Thân thể nhỏ của nó cứng còng, bộ dạng tức sùi bọt mép. Thượng Quan Mạn vội vàng cười trấn an: "Uh, tên Yêu Nhi nghe rất êm tai." Nghe nàng như vậy nói, Hách Liên Khuyết rất tự đắc hừ một tiếng, mặc dù cách lụa trắng, vẫn làm cho người ta cảm thấy tà tà, liếc Thượng Quan Uyên một cái. Thượng Quan Uyên thấy trước mắt nó che lụa trắng, lấy làm lạ hỏi: "Đây là cái gì?" Vừa nói liền đưa tay gỡ ra. Hách Liên Khuyết "Oa" một tiếng thẳng tắp nhào tới trong ngực Thượng Quan Mạn, dường như rất sợ kêu một tiếng: "Mẫu thân, cứu mạng!" Thượng Quan Mạn không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười ôm chặt nó.

Thượng Quan Uyên bị tiếng mẫu thân kia làm kinh hãi nhất thời cứng ở nơi đó, rất nhanh vẻ mặt trở nên có phần cổ quái. Thượng Quan Mạn thấy thần sắc hắn kỳ quái, vội vàng giải thích: "Đứa nhỏ này muội gặp phải ở trên đường, hình như lạc đường, nên muội dẫn nó về đây." Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng điểm khóe mắt, chính là nói cho hắn biết chỉ sợ mắt đứa nhỏ này có tật, nhận lầm người. Ánh mắt Thượng Quan Uyên theo đầu ngón tay trắng nõn của nàng rơi vào trong tròng mắt nàng, sáng như ánh trăng, nhẹ nhàng rực rỡ, nhất thời quên mở mắt.

Thượng Quan Mạn kêu một tiếng: "Uyên đại ca." Hắn mới phục hồi tinh thần lại, lúng túng cười duỗi tay về phía nàng. Nàng vừa muốn ngửa tay lên nắm lấy, thân thể Thượng Quan Uyên lại bị người đẩy qua bên cạnh. Hàn gia mặc áo trắng nghiêng người, bao phủ cả hai người Thượng Quan Mạn trong bóng của hắn. Tay áo trắng che gió, cười dài đưa tay với nàng: "Mệt không?"

Nàng cười "Ừ" một tiếng, còn chưa động, Hàn gia lại bị đẩy tới trước, giọng nói của Thượng Quan Uyên không tốt: "Hàn Ngọc Sanh, ngươi có biết cái gì gọi là thứ tự trước sau hay không?"

Hàn gia cười tủm tỉm: "Câu này là Hàn mỗ nói mới phải, vốn là ta chờ ở chỗ này trước, Uyên công tử làm sao lừa gạt giành ở trước mặt ta."

Thượng Quan Uyên cười lạnh: "Đó là tài nghệ ngươi không bằng người."

Thanh âm Hàn gia cũng lạnh dần: "Gian thương đúng là gian thương, ngay cả lễ tiết căn bản cũng quên mất." Thượng Quan Uyên đề cao thanh âm: "Gian thần ngươi nói gì....."

Hách Liên Khuyết nghe tiếng nhìn hai người, xì mũi coi thường: "Thật ngây thơ." Nó lôi kéo tay áo Thượng Quan Mạn: "Mẫu thân, chúng ta đến bên cạnh chơi thôi."

Thượng Quan Uyên làm thương nhân, đã trở thành thương nhân cực giàu ở Tây Lãnh. Áo bông tướng sĩ cần trong ngày mùa đông cũng từ hắn cung cấp. Hàn gia chính là phụ trách mua. Hai người trong mỗi lúc thương lượng thường khó tránh khỏi xảy ra cãi vả. Ngày qua ngày, biến thành lý do thường xuyên bộc phát chiến tranh nhất, Thượng Quan Mạn thấy nhưng không thể trách, cười híp mắt vỗ vỗ đầu xù nhỏ của Hách Liên Khuyết: "Được." Bỏ lại hai người kia lôi kéo Hách Liên Khuyết đến viện của mình.

Bên trong viện có một thị nữ cận thân hầu hạ, gọi là Liên Y, thấy Thượng Quan Mạn thì cười thi lễ: "Đại nhân đã về." Nàng cười đáp một tiếng, Liên Y thấy Hách Liên Khuyết không nhịn được che môi cười: "A nha, đây là tiểu công tử nhà ai, diện mạo thật đẹp."

Thượng Quan Mạn mới chú ý tới diện mạo Hách Liên Khuyết, quả nhiên là môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, non như lòng trắng trứng nấu chín, nếu tháo lụa trắng xuống, không biết là dung mạo kinh người cỡ nào, không nhịn được ngắt lên má nó một cái. Tuy Hách Liên Khuyết đanh mặt, lại mặc cho nàng vuốt ve, vẫn không quên hỏi một câu: "Mẫu thân cũng cảm thấy Yêu Nhi đẹp mắt?"

Liên Y nghe vậy bật cười, nói: "Đương nhiên đẹp mắt, tiểu công tử mai này trưởng thành còn không biết sẽ làm mê chết bao nhiêu người đó." Thanh âm nó non nớt: "Cô nương kia cũng si mê Yêu Nhi sao?" Liên Y đã sớm cười đến run rẩy, Thượng Quan Mạn cũng không nhịn được cười nói: "Đó là đương nhiên."

Hách Liên Khuyết mới cười lên, lộ ra một hàm răng trắng trắng. Liên Y biết điều không có nói chuyện vì sao nó bịt mắt và kêu Thượng Quan Mạn là mẫu thân, ân cần hỏi: "Tiểu công tử đói bụng hay không, muốn ăn cái gì?"

Tâm tình Hách Liên Khuyết nhất thời thật tốt: "Ta muốn ăn bánh xốp Mộc Lan."

Bánh xốp Mộc Lan?

Trong lòng Thượng Quan Mạn nhất thời giống bị cái gì đâm xuống, sắp bắt không được, chân mày Liên Y khổ sở rối rắm: "Không ngờ ngươi lại thích ăn cái này, Uyên công tử không thích bánh xốp Mộc Lan nhất, cho nên trong phòng bếp cũng không có."

Hách Liên Khuyết thất vọng hạ khóe miệng, Liên Y vội nói: “Thôi thì để ta bảo người đi làm." Hách Liên Khuyết lập tức nhoẻn miệng cười với nàng, phấn điêu ngọc mày như Thiện Tài đồng tử[1]: "Đa tạ tỷ tỷ."

"Ta lập tức đi ngay!" Liên Y che ngực vội vã chạy đi.

Thượng Quan Mạn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó: "Ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi thay bộ quần áo đã." Hách Liên Khuyết ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Yêu Nhi chờ mẫu thân."

Đứa nhỏ này thật là làm cho người yêu thích không buông tay. Thượng Quan Mạn luôn luôn không yêu thích trẻ con lắm, nhưng lúc này lại hận không thể ôm nó trong ngực hung hăng nhéo một cái, nàng kỳ quái siết chặt trán, chuyển vào trong bình phong thay y phục.

Hách Liên Khuyết nhìn chỗ bình phong một chút, xoay đầu lại leo lên cái băng ngồi bên cạnh bàn trang điểm, trên bàn trang điểm có gương đồng soi rõ bóng người. Tay nhỏ bé của nó lôi kéo, mới thấy trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn khảm một đôi con ngươi xanh thẳm như bảo thạch, ánh sáng lung linh, giảo hoạt rực rỡ, nó nhìn trong gương cười hắc hắc, vội kéo về lại. Phụ thân từng mãnh liệt phân phó, một là không thể cho người khác nhìn thấy mắt của nó, hai là phải thành công dụ dỗ mẫu thân đến ổ rồng, không, chỗ ở của phụ thân.

Chuyện liên quan đến ngày tháng hạnh phúc của nó và phụ thân, nó phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Thượng Quan Mạn vốn định đổi xiêm áo xong sẽ hỏi thăm chỗ ở của Hách Liên Khuyết để đưa nó về nhà, không ngờ tới Lâm Bình bên cạnh Hàn gia đến trong viện, nói là Hàn gia tìm nàng. Nàng chỉ cỏ thể dặn dò Liên Y trông chừng Hách Liên Khuyết, một mình đến trong sân nơi Hàn gia ở.

Mới vừa tới trong viện, liền nghe một hồi tiếng đàn truyền đến, âm sắc réo rắt, có phần thanh nhã, nàng không khỏi chậm bước, từ từ tiến về phía trước, quả thấy Hàn gia đốt hương đánh đàn ở trong đình, trên người mặc áo trắng ngồi thẳng, có gió tới thổi trúng ống tay áo của hắn bay bay, tựa như tiên nhân.

Nàng cũng không nói chuyện, bàn cầm đối diện ghế mỹ nhân, nàng chỉ nằm nghiêng trên đó, nâng cằm lên nhắm mắt nghe. Thị nữ mang dưa và trái cây tới, tất cả đều cắt thành cánh hoa lớn nhỏ, cắm thẻ trúc nhỏ, ngậm vào trong miệng, liền tan đi.

Gió nhẹ thổi qua, trong không khí có hương hoa ngọt, phất đến trên mặt, làm cho người có chút buồn ngủ.

Tiếng đàn dưới tay Hàn gia chậm lại, nhịn cười không được: "Nè nè, nàng lại xem bài đàn này là khúc ru ngủ rồi."

Thượng Quan Mạn miễn cưỡng cười nói: "Ai bảo huynh bố trí nơi này thoải mái như vậy, làm cho người ta không ngủ cũng khó khăn, còn trách người ta."

Trong con ngươi hắn có sóng mơ hồ di động, nhìn nàng, không nỡ dời mắt, hồi lâu mới cười nói: "Nàng thích là tốt rồi." Ngón tay thon dài của hắn không chút để ý gẩy xuống dây đàn, lập tức phát ra một chuỗi tiếng đàn nhẹ nhàng, hắn chợt thở dài nói: "Cuộc sống an tĩnh thế này, không biết còn có thể qua bao lâu."

Thượng Quan Mạn chậm rãi mở mắt ra. Hàn gia đang ngưng mắt nhìn bên ngoài đình, ở góc độ của nàng thấy rõ mặt mày thâm thúy của hắn, con ngươi thấp thoáng dưới bóng mờ của lông mày, làm như có chút lo lắng. Nàng không khỏi ngồi dậy: "Ít khi thấy vẻ mặt huynh như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn gia quay mặt lại nhìn nàng cười nhẹ: "Mạn nhi, ta đang sợ."

Bị hắn ngắm nhìn như vậy, nàng mỉm cười lặp lại: "Sợ?"

"Trước đây không sợ, là bởi vì chưa từng có được, ở chung một chỗ với nàng ba năm nay, ta lại bắt đầu lo được lo mất, Mạn nhi, một khi con người có người trân ái trong lòng sẽ luôn dễ dàng trở nên yếu ớt."

Hắn vẫn cười, trong con ngươi hơi có ưu thương: "Ta thật sự sợ, sợ đối đãi nàng chưa đủ tốt."

Nàng chậm rãi cúi đầu, đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ: "Huynh đối với muội rất tốt."

Hắn khẽ cong môi lên, cách bàn cầm quỳ một chân xuống trước mặt nàng. Nàng vẫn cúi đầu, hắn không nhịn được nâng ngón tay lên vuốt gương mặt trắng như sứ của nàng. Trong mắt nàng hơi có chần chờ, cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng, ngón tay hắn ma sát lên da thịt trơn mềm của nàng, nói thật nhỏ: "Ta vẫn cảm thấy còn chưa đủ."

Nàng không nói gì, tròng mắt ngưng lại nhìn trên đất, thanh âm hắn hơi đè nén, nói nhỏ: "Nếu nàng thích, ta liền đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn." Nàng ngớ ngẩn, nhất thời chỉ cảm thấy mình đã không ở nơi này, lo sợ luống cuống không yên. Hắn đã lấy ra một vòng ngọc xanh đậm từ trong tay áo trắng, nâng tay nàng lên, chậm rãi đeo vào trên cổ tay trắng nõn của nàng. Nàng đột nhiên có chút sợ, không nhịn được rút tay về, tay hắn dừng lại, đè cổ họng: "Mạn nhi, đừng từ chối ta nữa."

Nàng đưa mắt lên nhìn, bắt gặp con ngươi như nước sơn của hắn, tĩnh mịch trầm tĩnh, đều là bóng dáng của nàng, vòng ngọc vừa trợt, rơi vào trên cổ tay mảnh của nàng.

Hắn nhìn nàng mỉm cười.

Chung đụng ba năm, hắn là rồng trong loài người, nếu nói là không động tâm, như thế nào có thể? Nhưng nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó, giống như tâm đã sớm thiếu một góc, thiếu sót như vậy khiến cho nàng hơi buồn, chung quy lại là tìm không ra đáp án.

Trong mắt của hắn đều là vui mừng, nghiêng đầu chậm rãi tiến lên. Nàng đột nhiên nắm chặt váy áo rũ trên vòng ngọc. Hơi thở của hắn tiến gần, nàng lại khẩn trương bàng hoàng không biết làm sao.

"Mẫu thân!"

Một tiếng cực kỳ thanh thúy vang dội, nàng giật mình một cái, Hàn gia cũng đã cau mày quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ vèo vọt tới giương tay che trước người Thượng Quan mạn, tức giận trừng Hàn gia.

Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hàn gia nhìn lụa trắng che kín trước mắt Hách Liên Khuyết, ánh mắt có chút dừng lại, chỉ có ánh sáng lạnh thoáng qua, chợt cười: "Đây là đứa bé nàng nhặt về?"

Chữ ‘nhặt’ này khiến Hách Liên Khuyết rất là không vui —— rõ ràng là chính nó tự đưa tới cửa. Lạnh lùng nghiêng đầu đi không để ý tới hắn, chuyển thân thể nhỏ bé ôm lấy Thượng Quan Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức cọ trên người nàng: "Mẫu thân, Yêu Nhi muốn về nhà."

Thượng Quan Mạn bị nó dây dưa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Muội đưa nó trở về."

Hàn gia cau mày nói: "Tìm người đưa nó trở về là được mà." Hách Liên Khuyết mặt dày mày dạn  bắt váy áo Thượng Quan Mạn không thả, nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó cười không ngừng: "Bất quá chỉ trong chốc lát, sau đó liền trở lại ngay."

Hàn gia vẫn không yên lòng dặn dò: "Gọi Lâm Bình đi theo."

Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Được."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Thiện Tài đồng tử: hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng Ngọc Nữ hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.

images