Phượng Nghịch

Chương 103: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (28)






Dường như nơi này là tổ miếu, thái tử một thân hoa phục từ bậc thứ mười đi lên, ngồi lên ghế cao cao tại thượng kia. Dưới chân, quần thần hô to, vương miệng chín châu đung đưa trước mặt hắn, xa xa từ trong đám người trông về phía nàng, trên mặt tuấn lãng hiện lên mỉm cười, như gió xuân. Nàng đang chìm trong mấy phần mừng rỡ. Chung quanh đột nhiên tối xuống, một ngón gió âm từ chung quanh thổi qua, tựa như có thể thấu xương. Trước mắt đột nhiên xuất hiện từng gương mặt dính máu, kêu thảm thiết qua song sắt: "Ta nguyền rủa ngươi sinh nữ nữ bị nhục vứt bỏ, không thể chết già, cốt nhục tương tàn, huyết thân luân loạn!" Nàng theo bản năng nhấc chân chạy, lại thấy bóng người mơ hồ lướt qua trong sương mù dày đặc, thân hình thon dài, vạt áo tơ màu lam tung bay theo gió. Trong lòng nàng mừng như điên, vui vẻ nói: "Ngũ lang" đảo mắt trông thấy con ngươi xanh đậm của hắn, chợt giật mình, ngực đột ngột đau nhức. Nàng chậm rãi cúi đầu, chuôi chủy thủ bằng bạc khắc hoa cắm vào trước ngực. Đôi tay đã từng ấm áp thon dài giờ phút này đang hờ hững cầm nó...  
Nàng ra mồ hôi lạnh toàn thân, kinh hãi ngồi dậy thở hổn hển từng ngụm, thanh âm trầm thấp ấm áp vang ở bên tai: "Gặp ác mộng sao?" Một bàn tay dày rộng vịn đầu vai, ôm nàng vào trong lòng. Sợi tơ quần áo trên người hắn mềm mại trắng tuyết, hương bạc hà thấm mũi nhiều lần. Từ ngực hắn có tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ có lực, khiến trái tim nhảy như nai con bị loạn của nàng trầm ổn lại. Trời đã vào khuya, trăng treo nghiêng ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua tơ lụa lạnh bạc rơi vào trên chăn gấm cành hoa dây dưa. Trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, đã lâu, liền biến thành lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên đưa ra hai cánh tay ôm chặt hắn, ấm áp trên người hắn dần dần xua tan lạnh lẽo kia. Hách Liên Du thấy chân mày nàng nhíu lại, mặt tái nhợt dưới ánh trăng điềm đạm đáng yêu, không khỏi ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: "Đừng sợ, ta ở chỗ này."
Trong lòng nàng nhất thời mềm mại. Đúng vậy. Hắn đang ở đây, cuối cùng thở ra một hơi, ngủ thật say
Thật may, chỉ là mộng mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau liền đến hoàng cung, cơ quan kia cẩn mật khó hiểu, trong chốc lát khó có thể rút người ra. Ăn trưa cũng chỉ dùng qua loa, bởi vì tiến độ khẩn trương, ai cũng không dám lười biếng. Một ngày mệt mỏi, đợi Hách Liên Du trở về phủ, nàng đã tựa tại trên giường cùng quần áo ngủ thiếp đi. Hách Liên Du không đành lòng đánh thức nàng, ôm nàng tới trên giường, mình cũng đi ngủ.
Liên tiếp nửa tháng đều là như thế. Ngay cả thời gian đến Thù Ly cung cũng không rút ra được, đi qua cửa cung nhưng không vào, cũng chỉ xa xa nhìn sang một cái. Có lúc gặp phải La cô, La cô chỉ nói thân thể Cố Chiêu Viện bệnh, nhưng tinh thần còn tốt, tránh cho nàng lo lắng. Nàng chỉ kịp dặn dò, nhất định phải coi trọng ăn uống trong cung, để ngừa Hoàng hậu có ý đồ bất chính.
Phượng Tê cung không có một chút động tĩnh, nhìn như gió êm sóng lặng, thực tế lại là sự yên tĩnh trước cơn bão táp thôi.
Ngày hôm đó cuối cùng được giờ rỗi trở về phủ, đúng lúc mặt trời lên cao, nắng ấm phất trên mặt thật thoải mái. Ánh nắng thấm hương tràn vào phòng, tình cờ thấy nha hoàn phụ trách giặt quần áo đang đem quần áo Hách Liên Du mới thay ra bỏ vào trong lầu. Đó là bộ màu trắng từ tơ lụa may thành, cầm ở trong tay như có ánh sáng, tính chất mềm nhẵn, mặc vào có phần thoải mái, hắn thường thích mặc, không khỏi nói: "Đưa nó cho ta."
Nha hoàn kia không ngờ nàng ở trong phòng, cả kinh sắc mặt trắng bệch, vừa muốn hành lễ, nàng đã cười đưa tay ra. Nụ cười ấm áp hiện trên mặt như sứ, tựa như có thể hòa tan người. Nha hoàn sợ hãi nâng hai tay lên, nàng nhận ở trong tay, đầu ngón tay không chút để ý sờ, nói nhỏ: "Lui ra đi."
"Vâng"
Nàng nở nụ cười trải quần áo lên giường, vuốt lên phía trên nếp gấp, mỗi cái vuốt là mỗi tâm ý. Ánh nắng chiếu vào bên trong phòng, trên nền gạch có mấy vầng sáng trắng lạnh, khúc xạ lên màn lựa, rực rỡ như bướm trắng bay múa nhanh nhẹn, không ngờ lại có hương bạc hà nhàn nhạt trên áo, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong không khí quá giữa trưa.
Bước chân hỗn độn hơi nhỏ vang lên từ xa đến gần, đầu nàng cũng không xoay, quả nghe Thù Nhi có chút kinh hoảng: "Điện hạ, người đã trở lại."
Thù Nhi quét nhìn quần áo trong tay Thượng Quan Mạn, thanh âm hơi căng thẳng: "Điện hạ, áo đó là hôm qua Đại nhân mới thay, không giao đến phòng giặt để giặt sao?"
Mấy ngày nay Thù Nhi luôn ở lại bên trong phủ, dần dần cũng tiếp nhận một ít chuyện trong phủ, vật sát người của Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du đều là do nàng phụ trách, vì vậy mới biết mà nói. Thượng Quan Mạn đang cao hứng, cười nói: "Cái này không cần."
Trên mặt Thù Nhi ẩn có vẻ lo lắng. Thượng Quan Mạn liếc nhìn nàng một cái: "Xiêm áo ở chỗ này của ta, ngươi còn lo lắng Đại nhân trách cứ ngươi sao." Thù Nhi vội vàng cúi đầu: "Nô tài không dám." Cách một hồi, Thù Nhi mới nói: "Không biết Điện hạ sẽ trở về, nô tỳ sẽ đi thông báo quản gia đến Hình bộ."
Thượng Quan Mạn uhm một tiếng, đầu ngón tay không chút để ý phất qua cổ áo. Chủ nhân quần áo này rất sạch sẽ, quần áo đã dùng cũng không nhiễm một hạt bụi, tựa như giấy trắng, không nhịn được muốn tô nhuộm lên trên, tiện tay mở cổ áo ra, không khỏi mỉm cười.
Trên cổ áo trắng như tuyết kia, có in một dấu phấn hồng nhạt, làm như bông mai nở trong tuyết, như ẩn như hiện, thật là hấp dẫn người. Nụ cười trên mặt nàng dần dần thu lại.... Thân là nữ tử, vật này nàng làm sao không biết được. Đây là phấn cô gái dùng để điểm môi, chắc là ở trên cổ, bởi vì quần áo dính vào, mới dính lên.
Lại nghe Thù Nhi nói: "Nô tỳ cáo lui."
Nàng vẫn còn nhìn vết hôn kia sợ run, chốc lát phục hồi tinh thần lại, đột nhiên gọi Thù Nhi lại, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không cần."
Trong cung rất nhanh liền có người đến tìm nàng, nàng chưa kịp uống một ngụm trà, lại vội vã vào trong cung.
Nửa ngày tiếp theo, Hồng Phi vẫn cau mày không nói, thủ hạ đang hỗ trợ cũng cảm giác được, Thượng Quan Mạn kể từ lúc trong phủ trở lại, tâm trạng thực không tốt, liền cẩn thận nín thở, đụng phải chuyện vặt có thể giải quyết cũng không đi bẩm báo. Hồng Phi không nhịn được đề nghị: "Ở chỗ này quá buồn bực, thuộc hạ cùng Điện hạ đi lên một chút."
Nàng nghe vậy mỉm cười: Chỗ nào có mảnh mai." Cuối cùng phiền não, suy nghĩ một chút: "Cũng tốt."
Trong ngự hoa viên vĩnh viễn bốn mùa như mùa xuân, mùa hè hoa khô héo tàn đi, mùa thu hoa lại được chuyển đến, nở ở đầu cành. Nếu đứng ở trong đó, sẽ giống như vẫn đặt mình trong ý xuân bừng bừng sức sống, nhưng tổng cũng không gạt được, hoa nở hoa tàn, cành lá nơi xa đã trở nên hồng vàng dấu hiệu hoa đã ở cuối sinh mạng, đỏ chói mắt.
Nàng chợt thở dài: "Cõi đời này, nơi nào có vĩnh viễn."
Hồng Phi không hiểu ra sao, nhỏ giọng kêu lên: "Điện hạ." Nơi xa có một cái đình nhỏ nhọn, trong đình không người nào, chỉ thấy bàn đá cô lập, không khỏi nói: "Không bằng vào trong đình nghỉ ngơi chốc lát."
Đến gần, mới thấy trên bàn đá để ngũ huyền cầm, dây đàn mỏng manh ở dưới ánh mặt trời sáng như chỉ bạc. Nàng không nhịn được chuyển đầu ngón tay "Tranh" một tiếng.
Tiếng đàn tinh khiết, cũng không có một chút tạp âm, đúng là đàn tốt khó được.
Bất giác đã quên mất lần cuối cùng đàn là lúc nào. Uhm, là ở trong điện bên của Thù Ly cung, nàng dâng hương đánh đàn, hắn nâng ly nói cười. Hoặc là gần hơn chút, bởi vì nhìn hắn cùng với Chiêu Dương đồng hành, trong lòng rất không có cảm giác.... Nghĩ như vậy, tiếng đàn đã vang lên.
Có người đạp tiếng đàn bước nhanh chạy tới nơi này, bụi cỏ bốn phía rậm rạp tiếng bước chân chạm cỏ. Hồng Phi giơ tay đè lại chuôi đao, tiếng đàn ngưng, mới thấy nam tử mặc quan phục màu đỏ thần sắc vội vã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Làm như đè nén mừng như điên trong nội tâm, nhỏ giọng kêu lên: "Điện hạ!"
Hồng Phi nhíu mày chặt, tránh qua một bên, bóng dáng ngồi thẳng trước đàn của Thượng Quan Mạn mới lộ ra.
Quan viên kia trông thấy nàng, chợt trừng lớn mắt, mặt tràn đầy không thể tin: "Mới vừa... Đánh đàn chính là.... Lâm Quan Điện hạ sao?"
Bộ dạng mi thanh mục tú, hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng quen mắt. Hồng Phi ở một bên nhỏ giọng nói: "Điện hạ, hắn là đăng khoa Trạng nguyên, Phò mã Phạm Như Thanh."
Nàng nhớ ra rồi, người nàng lẽ ra phải gả  -- cũng là người yêu cầu lấy Chiêu Dương trước thánh giá, Phạm Như Thanh. Tia quen thuộc trong nháy mắt hóa thành hờ hững ở khóe mắt, khách khí chào hỏi, đứng dậy liền đi. Hồng Phi chắp tay đối với hắn, cũng vội theo sau.
"Đợi một chút...." Phạm Như Thanh vội vàng mở miệng, không xác định mở miệng: "Khúc nhạc vừa rồi, thật là Lâm Quan Điện hạ đàn sao?"
Hồng Phi nghe vậy cau mày: "Phò mã Đại nhân!"
Hai mắt Phạm Như Thanh đăm đăm, làm như rơi ở đỉnh núi băng tuyết, lảo đảo muốn đông thành băng, ánh mắt như vậy, giống như sắp tuyệt vọng: "Điện hạ...."
Nàng bị ánh mắt như vậy chấn kinh, nói: "Vâng" liếc mắt lại, trong mắt lại thấy sắc mặt nhất thời xám trắng của Phạm Như Thanh. Đôi môi phát run, cả thân thể cũng run, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ một gối xuống trên đất. Hắn cúi mặt, mặt mày ẩn vào trong bóng tối, mười ngón tay nắm quyền thật chặt, cắn răng vẫn lẩm bẩm: "Làm sao lại...."
Mặc dù không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, bộ dạng chật vật như vậy, Thượng Quan Mạn không muốn nhìn thấy, nhẹ nói với Hồng Phi: "Đi thôi."
"Lâm Quan Điện hạ......"
Phạm Như Thanh ở phía sau đột nhiên mở miệng: "Hách Liên Đại nhân liên thủ với Hà gia, chuyện này Phạm mỗ không dám nói bậy. Vì Hách Liên Đại nhân đã hứa với Hà gia, Hà gia cũng đã đưa đi tiểu thiếp. Đại nhân hớn hở tiếp nhận người, trong đó là có tính toán Điện hạ chắc không thể nào không biết. Chiêu Dương Điện hạ thường xuyên lui tới trong phủ Hách Liên, ý tứ trong lòng của nàng ấy cũng rõ rành rành. Dù sao nàng ấy cũng là Đế Cơ, hai người kết hợp mới theo đúng nguyện vọng. Mặc dù Hách Liên Đại nhân lấy được thứ hắn muốn nhưng cũng khó bảo vệ được Điện hạ. Dựa theo thanh thế của Hà gia mà nói, sẽ tuyệt không có đất cho Điện hạ đặt chân, xin Điện hạ cẩn thận."
Thân thể nàng đột ngột dừng lại, gió thổi nâng tay áo, cả tay áo đầy gió, không ngừng động vang dội ở trong gió. Từ bao giờ, gió đã trở nên xào xạc như vậy rồi. Nàng nghiêng đầu mỉm cười: "Đại nhân không hổ là đầu giáp." Liếc mắt nhìn Hồng Phi, thở dài nói: "Đi thôi."
Trở về phủ lúc bóng đêm càng sâu, kiệu nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua ngõ hẻm, đi lại không tiếng động, giống như quỷ mỵ. Trong lòng nàng có tâm tư, chỉ dựa thành kiệu xuất thần, gió từ màn kiệu nhanh nhẹn mà vào, phất đến trên da thịt. Trời đêm mùa thu, đã có chút lạnh, đang suy nghĩ, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại.
Kiệu phu đột nhiên quát: "Là ai, còn không mau tránh ra."
Bóng đêm im ắng yên tĩnh, chỉ nghe gió thổi cành lá, xào xạc phát ra tiếng vang. Nàng vén rèm nhìn, hình như có mấy người ngăn ở trước kiệu, trong đêm yên tĩnh, chỉ thấy hình bóng.
Trong bóng tối có người cười nhẹ: "Đáng tiếc, chúng ta muốn lấy đi một vật mới có thể tránh ra."
Kiệu phu quát lên: "Lớn mật, đùa gì thế, nơi này nào có thứ các ngươi muốn, mau cút đi."
"Sao lại không có, chúng ta muốn chính là Thượng Quan Mạn -- mạng của ngươi!"
Làm như mang theo tiếng vang, lời giết giống như là kim châm mạnh mẽ mà đến, cuối cùng cả người lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tứ chi ngũ hài (2 tay 2 chân và năm xương) đều không thể nhúc nhích.