Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 979: Trung tâm thủ hộ 1




Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, lửa tím quá chói mắt, nàng híp con ngươi, mới nhìn thấy nam tử anh tuấn chậm rãi đi ra trong lửa tím.

Mày kiếm mắt sáng, đẹp như trăng sáng.

Áo bào đen tùy ý tung bay trong lửa tím, hơi thở trước sau như một lãnh khốc khiến lòng người giá lạnh.

Đôi mắt trầm như sao lạnh, con ngươi đen nhánh hơi lạnh lùng, phất mở lửa tím, lạnh lùng nhìn chiến cuộc phía dưới.

Hoàng Bắc Nguyệt cảm giác lửa tím thật sự chói mắt, trong lòng xẹt qua một bóng ma, nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt vô sắc của Anh Dạ, giờ phút này, Chiến Dã hẳn đã chứng kiến thân thể lạnh như băng của Anh Dạ?

Đại quân chưa trở lại, hắn một mình trở về trước là vì cái gì?

Nàng không dám trực diện nhìn kỹ ánh mắt Chiến Dã, quay mặt đi, trong lòng co rút đau đớn

Ánh mắt Chiến Dã đảo qua nàng, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Công chúa Hi Hòa hô lớn: "Chiến Dã, ả là Hồng Liên của Điện Quang Diệu, ngươi còn không mau bắt lấy?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, Hồng Liên cũng ngẩn ra, lập tức hiểu dụng ý của Công chúa Hi Hòa.

Nơi này trừ ba người hiểu rõ trong lòng, không ai biết Hồng Liên giả trang thành Hoàng Bắc Nguyệt ở đế đô. Mà giờ khắc này Hoàng Bắc Nguyệt khống chế Thôn Thiên Hồng Mãng căn bản không cần giải thích, vừa nhìn chỉ biết nàng tất nhiên là Hồng Liên!

Chiến Dã mặc dù lãnh khốc, nhưng hắn luôn kính trọng trưởng bối, Công chúa Hi Hòa hàng năm mang binh nên hắn có chút tôn kính. Hắn lớn lên trong hào quang, đương nhiên không biết chuyện xấu xa trong bóng tối này.

Hắn còn không biết vị Công chúa Hi Hòa này cấu kết với Ngụy võ thần, chỉ thấ thấy trên người công chúa bị thương nên nhăn mày lại.

Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ tình huống không ổn, không phải Chiến Dã không nhận rõ, thật sự là Thôn Thiên Hồng Mãng cùng Roi Hỏa thần đều ở trong tay nàng, rõ ràng nàng là Hồng Liên, hiềm nghi này có nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không rõ!

Trong nháy mắt Hồng Liên cũng hiểu rõ tình cảnh chính mình, mạnh mẽ chống thân thể bị thương đứng lên, nói: "Chiến Dã, cô ta hại chết Anh Dạ! Cô ta giả trang thành ta, lừa gạt Anh Dạ đi hòa thân!".

Nhắc tới Anh Dạ, Chiến Dã chấn động, trên mặt lãnh khốc xuất hiện vẻ thống khổ sâu sắc, phía sau Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ!

"Chiến Dã! Giết nàng, người của Điện Quang Diệu không thể giữ lại!" Công chúa Hi Hòa hô to.

"Chiến Dã! Cô ta là Hồng Liên, hại chết Anh Dạ!" Hồng Liên cũng hô to.

Giọng nói của hai người phụ nữ lần lượt vang lên, giống như lưới kín giăng từ trên trời xuống.

Bởi vì Anh Dạ chết, hắn bi thống vạn phần, ngàn dặm gấp trở về, nhưng lại nhìn thấy hai người giống nhau như đúc, một người là Hoàng Bắc Nguyệt, một người là Hồng Liên, ánh mắt của hắn đảo qua hai người, đột nhiên cảm giác đầu đau muốn nứt ra, tầm mắt mơ hồ.

Bên tai ong ong, đều là "hại chết Anh Dạ""hại chết Anh Dạ", trong đầu hắn lại hiện ra thi thể Anh Dạ, không phải thật, giả, hết thảy đều là giả!

"Câm mồm!" Chiến Dã đột nhiên quát lớn.

Công chúa Hi Hòa và Hồng Liên cũng không dám mở miệng nói tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lẳng lặng nhìn hắn.

"Bắc Nguyệt...." Chiến Dã chậm rãi nhắm mắt lại mới mở miệng, không nói ra bất kỳ câu gì khác, đột nhiên trong lúc đó, bóng dáng màu đen cũng từ trên trời giáng xuống, sắc bén xơ xác tiêu điều, Chiến Dã ngẩn ra, lửa cháy màu tím vội vàng xông lên ngăn cản!

Ầm...

Hai nguyên khí chạm vào nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, trong không khí phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, lực đánh cường đại như gió bão, thổi sợi tóc bay loạn.

"Mặc Liên!" Thấy rõ thiếu niên đứng trong hắc khí thì Hồng Liên không nhịn được hô lên.

Mặc Liên lệch đầu hướng đến chỗ ả, dường như biết ả là Hồng Liên, cho nên lập tức quay đầu về chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, đang muốn mở miệng, đột nhiên bóng dáng Chiến Dã xuất hiện, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra lửa tím hừng hực.

Người này không lâu xắp đặt thế trận bắt Mặc Liên ở Thành Lâm Hoài. Mặc Liên quen thuộc với lửa màu tím hỏa diễm kia, thù mới hận cũ cùng lên, hắn không chút khách khí, trong tay ánh chớp chợt lóe, lực lượng cường đại như rời núi lấp biển dũng mãnh tiến ra, không khí xung quanh bị đè ép, trong nháy mắt như thay đổi cả không gian, đẩy mọi người ra xa.

Lực lượng kinh khủng như thế khiến người ta khiếp sợ.

Hồng Liên cũng trợn mắt há hốc mồm, khi nào thì Mặc Liên đã quá lợi hại như vậy.

Nhìn ánh chớp nhanh chóng hội tụ trong tay Mặc Liên, dường như có thể bao phủ Chiến Dã, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân thấy bất ổn, khuynh thân tiến lên ngăn cản Chiến Dã, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng hoảng sợ hô to: "Không nên thương tổn hắn!"

Nghe vậy, Mặc Liên lệch tay ra, trong khoảnh khắc ánh chớp biến mất trong hắc khí, song Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân vì bảo vệ Chiến Dã mà phun ra lửa tím thiêu đốt, Mặc Liên rút lui ánh chớp nên lửa tím như sóng lớn hướng tới chỗ Mặc Liên.

"Đừng!" Hồng Liên tê tâm liệt phế hô to, đột nhiên bật thân lên, nước mắt bay ngang, không để ý nhảy về phía Mặc Liên. Vì hắn chết cũng cam nguyện! không muốn thấy hắn bị thương!

Ả động tác nhanh nhưng không bằng Hoàng Bắc Nguyệt, một khắc trước khi lửa tím chạm vào Mặc Liên, nàng như quỷ mị bắt được tay Mặc Liên, cùng hắn xoay tròn ra ngoài một trượng, khó khăn lắm tránh khỏi sóng lửa màu tím!

Nhưng Hồng Liên lại không gặp may như thế, ả mất đi triệu hồi thú nên thực lực bình thường, hơn nữa tất cả bảo vật đều ở chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, không có hộ thân, lúc Mặc Liên bị mang đi, ả cũng bị lửa tím hung mãnh bao trùm.

"A..."

Trong không khí tiếng kêu thảm quanh quẩn thê lương thống khổ, kinh tâm động phách!

Mặc Liên ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: "Hồng Liên?"

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cũng co rút nhanh, loại người này bất chấp mọi thứ, cứ việc lỗ mãng, nhưng vẫn chấn nhiếp lòng người như thế.

Mọi việc phát sinh trong nháy mắt, nhanh khó tin, người bình thường căn bản không nhìn thấy trong một giây ngắn ngủn lại xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy!

Khi Hồng Liên kêu thảm thiết, lúc Hoàng Bắc Nguyệt khôi phục thì một ánh sáng vàng không biết từ đâu chui ra, bay vào trong lửa tím, tách ra vô số lửa cháy, lấy Hồng Liên ra.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, mặc kệ hành động của Hồng Liên khiến người ta bội phục, nàng vẫn muốn giết Hồng Liên!

Ánh sáng vàng kia vừa xuất hiện, trong lòng nàng biết là ai tới, Roi Hỏa thần đột nhiên xuất hiện trong tay, bóng dáng như lửa cháy hướng đến chỗ ánh sáng vàng.

Trong không khí an tĩnh đột nhiên nổ mạnh, sau đó lửa cháy ngập trời phóng đến chỗ ánh sáng vàng.

Phía trước không có gì cả, nhưng nàng quyết chí tiến lên, Roi Hỏa thần quét ngang ra, một tiếng vang thật lớn, rõ ràng đã đánh vào thứ gì đó!

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, đột nhiên cả người đang vọt mạnh về phía trước liền cấp tốc lui lại, cùng lúc đó, chỗ bị roi đập bể, ánh sáng màu vàng đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Một tiếng phượng kêu lảnh lót, giữa trời trong sáng sủa đột nhiên bay ra một con phượng hoàng tỏa màu vàng rực rỡ!

Chim Thần Kim Loan - Gió Lốc!