Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 972: Vây Ngụy cứu Triệu 3




Nàng chỉ để Nến Đỏ đi thuyết phục Vũ Văn Địch mang binh bọc đánh nhân lúc Ngụy võ thần mang đại quân nước Đông Ly xuất chinh. Nhờ đó mà đánh hạ 3 tòa thành trọng yếu của nước Đông Ly, chuyện vây quanh vương đô chỉ là tung hỏa mù mà thôi.

Vũ Văn Địch quả thật suất lĩnh đại quân đi ra, thám tử nước Đông Ly cũng quả thật thấy được, tuy nhiên không phải đi tới hướng vương đô, mà là hướng đến chỗ Ngụy võ thần.

Nàng thông minh tuyệt đỉnh, tỉnh táo cơ trí. Hồng Liên tạo ra vô số khốn cảnh cho nàng, nhưng nàng vẫn có thể thay đổi càn khôn, hơn nữa được lợi gấp trăm lần.

Yểm không thể không bội phục nàng. Trong tình trạng Anh Dạ bỏ mạng, Nước Tây Nhung bị vây, Thiên Đại Đông Nhi không tín nhiệm, Hồng Liên hả hê ở phía sau, nhưng nàng vẫn từng bước tính toán tinh diệu như vậy, không tiếc trả bất cứ giá nào để đạt được ích lợi lớn nhất!

Loại ý nghĩ tỉnh táo này khiến ngay cả ma thú như Yểm cũng hơi sợ.

Đặc biệt lúc nàng lợi dụng thi thể Anh Dạ khiến Nước Tây Nhung đầu hàng, cử động lãnh huyết thông minh này người bình thường tuyệt đối không làm được.

Nha đầu kia thật khiến hắn vừa thương vừa sợ, vừa yêu vừa hận.

"Yểm, ngươi muốn hỏi ta tại sao có thể máu lạnh như thế đúng không?" Xa xa gió nổi lên một lọn tóc, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng. Nụ cười nhợt nhạt bên gương mặt.

Không chờ Yểm đáp lại, nàng nói tiếp: "Nếu một người mất đi tất cả, không còn gì để mất nữa sẽ không sợ ánh mắt người khác nữa. Chỉ có thể đánh cược toàn bộ nhằm đạt được mục đích của mình."

Yểm hạ mắt xuống, nhìn nàng thật lâu không nói gì, cuối cùng vươn ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cái trán nàng, nói: "Đi thôi, xa xa có tiếng vó ngựa, hẳn là Vũ Văn Địch tới rồi."

Giờ phút này Ngụy võ thần cũng đã viết xong hàng thư, đưa cho nàng xem qua, nàng đọc câu chữ có vẻ thành khẩn, hơn nữa không có bẫy rập liền thu kĩ, cùng Ngụy võ thần đi về nước Đông Ly.

Hắn nói quả nhiên không sai, ở nước Đông Ly, hoàng tộc chỉ là con rối mà thôi, cầm quyền thực sự là Ngụy võ thần. Hắn mang hàng thư về, Thống soái quân đội cùng phụ tá, chính khách cũng đều quy hàng.

lão hoàng đế Nước Đông Ly hoa mắt ù tai lúc này lại cường ngạnh kỳ lạ, cận kề cái chết cũng không chịu đầu hàng, cùng thái tử, hoàng hậu và tần phi cố thủ ở hoàng cung.

Ngụy võ thần liền tự mình dẫn đội cận vệ tiến cung tàn sát, sau đó mang đầu hoàng đế cùng thái tử ra gặp Hoàng Bắc Nguyệt.

Cử động của hắn dẫn tới oán thán, bách quan tức giận mắng. Uy vọng gây dựng ở nước Đông Ly rớt xuống ngàn trượng, thậm chí quân đội đầu hàng cũng bắt đầu phản kháng, vây công phủ Đại tướng quân.

Ngụy võ thần sớm đã nghĩ đến loại cục diện này, tuy nhiên đánh mất uy vọng thì tính gì, còn hơn đánh mất tánh mạng?

Bên cạnh hắn đều là cao thủ tinh nhuệ xuất sắc nhất, chỉ cần ra lệnh một tiếng, người nào dám cả gan phản kháng hắn đều sẽ chết.

Máu tanh đổ xuống là bài học hữu dụng nhất từ xưa đến nay.

Ngụy võ thần giao ấn tỷ hoàng đế, hổ phù Đại tướng quân, xử lý xong chuyện của nước Đông Ly, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức mang hắn trở về Nước Nam Dực.

Dọc đường, Ngụy võ thần hầu hầu hạ hạ, sớm đã không coi mình là Đại tướng quân, ở trước mặt nàng chỉ là lính hầu mà thôi.

Tin tức Nước Tây Nhung cùng nước Đông Ly trước sau đầu hàng đã sớm truyền khắp Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Dân chúng Nước Nam Dực đương nhiên vui mừng khôn xiết, mấy ngày mấy đêm công khai chúc mừng, ca tụng công đức của thái tử Chiến Dã.

Điện Quang Diệu

Biến hóa trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp nghiêng trời lệch đất không thoát khỏi tai mắt của Điện Quang Diệu. Lúc Mạnh Kỳ Thiên nghe đến tin tức này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ là Hoàng Bắc Nguyệt gây nên liền bình thường trở lại.

"Đại nhân, Hồng Liên tôn thượng đã trở về, mời ngài đi Hồng Liên điện một lát." Đang ở trong thư phòng đọc sách, một thị nữ lại đi tới bẩm báo.

Mạnh Kỳ Thiên ngẩng đầu liếc nhìn thị nữ, đúng là người bên cạnh Hồng Liên, tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt không thể tin thị nữ này, cho nên bình thường không để bọn họ truyền lời.

Tuy nhiên để hắn đi Hồng Liên điện một chuyến cũng không phải chuyện to tát gì, sai thị nữ đến cũng không có gì chê trách.

Mạnh Kỳ Thiên liền cười đứng lên, cùng thị nữ đến Hồng Liên điện.

Mái hiên màu đỏ dưới ánh mặt trời khí thế kiêu ngạo, phù hợp tác phong trước sau như một của Hồng Liên.

Mạnh Kỳ Thiên đi vào chánh điện, liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục đỏ ngồi chậm rãi xoay chén trà. Hơi nóng bốc lên từ chén trà làm vẻ đẹp nàng hư ảo.

"Tôn thượng, người đã đến." Thị nữ nhẹ nhàng nói một tiếng, thiếu nữ mặc y phục đỏ ngẩng đầu, đuôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Kỳ Thiên, vẫy vẫy tay với thị nữ.

Ánh nhìn lạnh lùng lập tức khiến Mạnh Kỳ Thiên trong lòng "lộp bộp" một tiếng, hắn thông minh tuyệt đỉnh, mấy ngày nay ở chung với Hoàng Bắc Nguyệt, hai người liên minh cũng không quá kiêng kỵ. Hoàng Bắc Nguyệt luôn dùng người thì không nghi ngờ, bởi vậy tín nhiệm tin tưởng Mạnh Kỳ Thiên.

Nhưng thiếu nữ trước mắt...

Tâm tư lập tức xoay chuyển, hắn dù sao cũng là Mạnh Kỳ Thiên, bởi vậy cười nói: "Hồng Liên tôn thượng, có chuyện gì sao?"

Hồng Liên buông trà chén, mỉm cười: "Mạnh Kỳ Thiên, đã lâu không gặp."

"Cũng không lâu, vài ngày mà thôi, Hồng Liên tôn thượng quá khách khí." Mạnh Kỳ Thiên không cảm xúc nói, cũng không thân cận, cũng không mới lạ, khách khách khí khí như trước.

Hồng Liên ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá hắn, dường như muốn nhìn ra điều ẩn giấu sau nụ cười dối trá của hắn.

Song, Mạnh Kỳ Thiên nếu muốn ẩn giấu thì nàng làm sao nhìn được gì?

"Mạnh Kỳ Thiên, mấy ngày nay ngươi đều làm gì?" Nếu không nhìn ra cái gì, Hồng Liên liền trực tiếp hỏi.

"Trước đây Hồng Liên tôn thượng giao cho ta điều tra chuyện về Thôn Thiên Hồng Mãng cùng Roi Hỏa thần, ta theo lời dặn của ngươi, mỗi ngày đều lật xem điển tịch ở Tàng thư các, trước mắt có chút tiến triển, sau đó sửa sang lại tư liệu đưa cho ngươi."

Mạnh Kỳ Thiên nói nửa thật nửa giả, nếu lần này trở về là Hồng Liên thực sự, ả nhất định thông qua thị nữ mà biết "bọn họ" gần đây qua lại gần gũi, cho nên hắn không thể không đếm xỉa đến, muốn tung hỏa mù một chút với Hồng Liên.

Nữ nhân này không ngu ngốc, nhưng kém giảo hoạt hơn Hoàng Bắc Nguyệt cùng hắn.

Nghe hắn nói xong, Hồng Liên oán hận đập bàn, nói: "Ả quả nhiên muốn chiếm đồ của ta".

Mạnh Kỳ Thiên giả bộ không hiểu, nói: "Hồng Liên tôn thượng nói cái gì?".

"Không có gì?" Hồng Liên lạnh lùng nói, "Mạnh Kỳ Thiên, mấy ngày hôm trước ngươi không phát hiện có gì khác thường sao?".

"Khác thường? Ngươi là nói... a, cái này..." Mạnh Kỳ Thiên nhẹ nhàng cười rộ lên, "Chỉ cảm giác Hồng Liên tôn thượng tính tình tốt không ít, có lẽ vì được Thánh quân ban thưởng Roi Hỏa thần."

Sắc mặt Hồng Liên lập tức trầm xuống quát: "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi mù sao! Mặc Liên không nhìn thấy coi như xong, ngươi mắt sáng vì sao cũng mù quáng như thế?".

Mạnh Kỳ Thiên vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Có ý gì?".

"Mấy hôm trước ở đây căn bản không phải ta!" Hồng Liên phẫn nộ đứng lên, đi tới đi lui ở trong đại điện, "Ả chắc chắc có được rất nhiều tin tức của Điện Quang Diệu, ta muốn đi gặp Thánh quân!".

Mạnh Kỳ Thiên đưa tay ngăn cản nàng, trấn định nói: "Hồng Liên tôn thượng, ngươi muốn rước họa sao?"

Hồng Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu chặt mi lại.

"Ngươi nói người lúc trước không phải ngươi, nhưng người nọ có tín vật của ngươi, còn có Thôn Thiên Hồng Mãng cùng Roi Hỏa thần. Cô ta mạo hiểm thân phận đánh cắp tin tức của Điện Quang Diệu, nếu để Thánh quân biết, nhất định giận dữ."

Nghe xong lời hắn, Hồng Liên cũng suy nghĩ cẩn thận, nàng lúc đầu đúng để Hoàng Bắc Nguyệt đánh rớt xuống vách núi, vì bảo vệ tánh mạng không thể không ném hết đồ tùy thân, tìm kẻ chết thay, không ngờ tạo điều kiện để Hoàng Bắc Nguyệt giả trang thuận lợi!

Nàng đánh mất tặng phẩm Roi Hỏa thần mà Thánh quân giao cho đã là tội lớn, lại dẫn kẻ thù bên ngoài vào, Thánh quân biết nhất định sẽ giết nàng.

Hung hăng nuốt nước miếng, Hồng Liên hỏi: "Mạnh Kỳ Thiên, ta biết ngươi thông minh, ngươi nói nên làm sao bây giờ?"