Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 966: Anh Dạ bỏ mình 2




"Làm sao vậy, Tào Chính?" Tào Tú Chi không hứng lắm mở miệng, lúc này hắn chẳng có hứng thú gì, cho dù nước Đông Ly đưa tuyệt thế Đại mỹ nhân ra hắn cũng không muốn liếc mắt một cái.

Khi xuất môn, Hoài Bắc Hầu sai người tên là Tào Chính đi theo hắn. Đây là một cao thủ thuộc tính lôi, giỏi tìm hiểu tin tức và ẩn giấu hành tung.

Nhìn Công chúa Anh Dạ vào thành, Tào Tú Chi cũng không bỏ, lo lắng phái Tào Chính đi theo xem một chút. Nếu thái tử nước Đông Ly vô lễ với công chúa, hắn lập tức vọt vào, mang Công chúa Anh Dạ về Nước Nam Dực!

"Thiếu gia, chuyện này hình như bất thường!" Tào Chính quỳ trên mặt đất nói, "Tiểu nhân phụng mệnh lặng lẽ đi theo công chúa vào thành, người của nước Đông Ly hẳn là phải lập tức đưa công chúa vào hoàng cung thành thân cùng thái tử, nhưng..."

"Nhưng là làm sao?" Nghe điều bất thường, Tào Tú Chi lập tức xoay người, lớn tiếng hỏi.

Tào Chính nói: "Tiểu nhân thấy bọn họ đưa công chúa đến, đến... phủ Đại tướng quân...."

"Vì sao? Hiện tại đã qua giờ lành, người của nước Đông Ly muốn làm gì?" Tào Tú Chi quát lớn, hôm nay là ngày hai nước cùng đặt kết minh tốt đẹp, Công chúa Anh Dạ thành thân với thái tử nước Đông Ly, hai quốc minh ước liền đã đặt xong!

Nhưng vì sao lại đưa Anh Dạ đến phủ Đại tướng quân đi?

Tào Chính vuốt mồ hôi trên trán, nói: "Tiểu nhân nghe ngóng, nghe nói ở nước Đông Ly, Hoàng thượng cùng thái tử không có thực quyền, Đại tướng quân Ngụy võ thần mới là người cầm quyền thật sự. Hắn gây rối hậu cung, ra vào cung điện phi tần còn thường xuyên hơn Hoàng thượng, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng không chịu nổi sỉ nhục của hắn nên tự vẫn, còn lại tần phi cung nữ chỉ có thể mặc hắn ức hiếp..."

"Chết tiệt Ngụy võ thần!" Tào Chính chưa nói hết, Tào Tú Chi đã xông nhanh ra khỏi bãi đất, hô lớn: "Toàn bộ tập hợp, lập tức vào thành cứu công chúa!"

Chạy xuống bãi đất nhìn mới phát hiện binh lính vừa rồi còn khoe khoang uống rượu, khoe khoang ăn thịt đều ngã ngổn ngang trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh!

Có người hạ độc trong rượu thịt!

Tào Tú Chi cảm giác cả người lạnh lẽo, giật mình nắm bảo kiếm, bị Tào Chính phía sau bắt được, nói: "Thiếu gia, có lừa gạt! Rời khỏi đây trước đã!".

"Không được! Công chúa vẫn ở trong thành, nàng hiện tại chắc chắn..." Nghĩ đến Anh Dạ có thể gặp nguy hiểm, Tào Tú Chi lúc này hạ quyết tâm muốn vào thành!

Tào Chính chắn trước hắn quỳ xuống: "Thiếu gia, bên người Ngụy võ thần rất nhiều cao thủ..."

"Ta mặc kệ cao thủ gì, ta hộ tống công chúa đến nước Đông Ly, sao có thể để nàng chịu nhục?" Tào Tú Chi dắt ngựa khỏi chuồng, sải bước đi, "Tào Chính, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng ta! Chờ binh lính tỉnh dậy, lập tức lệnh cho bọn hắn nghiêm chỉnh đợi, không được nháo sự với nước Đông Ly!".

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Tào Chính hô lớn, nhưng khoái mã đã bay nhanh vào thành, tro bụi đầy trời.

Vốn là cuộc sống vui mừng, nhưng từ lúc vào thành đã không nghe được tiếng chiêng trống, ngược lại càng ngày càng yên lặng, không giống đại điển hôn lễ trong tưởng tượng, cũng không thấy người nước Đông Ly ra nghênh đón.

Nàng bị người đưa đến một tòa nhà lớn, bảy quẹo tám rẽ, sau đó đưa vào một phòng, để nàng ngồi xuống, sau đó mọi người liền lui ra ngoài.

Anh Dạ lẳng lặng ngồi trong chốc lát, sau đó tự xốc khăn voan hồng, vén châu ế trên trán lên, liếc nhìn xung quanh.

Trong phòng bố trí hoa mỹ tao nhã, chỗ nào cũng là đồ đạc giá trị xa xỉ, nhưng không có chúc mừng cũng không có chữ hỉ, đây căn bản không phải là phòng tân hôn!

Nàng bỗng nhiên đứng lên, phất ống tay áo lớn tiếng nói: "Người đâu!"

Công chúa từ nhỏ mưa dầm thấm đất, khí thế tôn quý như toát ra từ thân thể, tiếng nói vừa cất lên, cửa phòng liền bị mở ra, một người cười lớn đi tới.

"Để công chúa điện hạ đợi lâu, Bổn vương thật không phải!" Nam nhân mặc cẩm y đi ra khỏi bình phong, vết sẹo trên mặt được nụ cười bao phủ nên không quá đáng sợ.

Tuy nhiên vẫn khiến người ta ngứa mắt!

Sắc mặt Anh Dạ hoàn toàn lạnh xuống, người này nàng rất quen thuộc!

"Ngụy võ thần, ngươi mang Bổn công chúa tới đây là ý gì?" Anh Dạ không sợ hãi, lạnh lùng chất vấn.

"Cái này mà công chúa còn không rõ sao?" Ngụy võ thần cười đi tới, mở hai tay ra "Bổn vương hâm mộ đại danh công chúa đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thật sự là phúc ba đời!".

Anh Dạ hừ lạnh, không thèm nể mặt mũi, thấy hắn đến gần, hai mắt hung hăng trừng. Ngụy võ thần xem như biết điều liền đứng lại bất động, nhưng nụ cười trên mặt đã thu lại ba phần.

"Bổn vương đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, tối nay coi như chào mừng công chúa." Ngụy võ thần vẫy tay, thị nữ đã bưng rượu và thức ăn vào, để lên bàn, sau đó khom người lui ra ngoài.

Anh Dạ cũng không liếc nhìn rượu và thức ăn một lần, bình tĩnh ngồi xuống, nói: "Ngụy võ thần, ngươi đãng trí sao? Ta đến nước Đông Ly để làm mẫu nghi thiên hạ, ngươi tính cái gì vậy? Đừng tưởng rằng nắm quyền trong tay thì có thể lướt qua thiên tử, nói đến cùng, ngươi chỉ là một nô tài hèn mọn. Muốn chào mừng Bổn công chúa, ngươi thử soi gương xem chính mình có tư cách hay không!"

Nàng gằn từng tiếng đâm ở chỗ đau của Ngụy võ thần! Nàng đúng là công chúa tôn quý, khí chất trời sinh này còn mạnh hơn Ngụy võ thần từ thân phận nô lệ bò lên địa vị!

Nghe nàng nói xong, sắc mặt Ngụy võ thần biến ảo như cầu vồng, không nhịn được tươi cười, vẻ mặt âm độc nói: "Công chúa Anh Dạ, Bổn vương cất nhắc ngươi, mới đưa ngươi đến phủ! Chứ không đành lòng nhìn ngươi bị súc sinh giày xéo"

"Ngươi còn hơn súc sinh vài phần? Ta chỉ làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nếu ngươi không leo lên đế vị được thì cút xa ra."

"Ngươi..." Ngụy võ thần tức giận, cuối cùng cười lạnh: "Ngươi cho rằng, ngôi vị hoàng đế có gì ghê gớm?"

"Dù sao còn tốt hơn là nô tài!" Anh Dạ nghiêng người ngồi, nửa mắt cũng không ban thưởng cho hắn, "Ngụy võ thần, nếu ngồi ở ngôi vị hoàng đế đều là súc sinh cùng kẻ bất lực mà ngươi cũng không dám soán vị, có thể thấy ngươi cũng uất ức tới cực điểm!"