Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 950: Tự tay chặt đứt 1




Trong đèn đuốc sáng choang, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắp bắp kinh hãi, đợi thấy rõ bóng người thì liền hoảng sợ!

Người chợt phát động công kích lại là Diệu Ca đang ẩn náu yên ổn!

Không biết ả bị động kinh hay sao mà tự hành động, chỉ cần chờ Âm Hậu đi, bọn họ cứu Mặc Liên lập tức rời khỏi đây, vì sao phải đột nhiên đánh rắn động cỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh nhưng biết không phải chuyện nhỏ. Một khi khai chiến ở đây, động tĩnh nhất định sẽ kéo theo rất nhiều cao thủ của Thành Tu La tới. Lệ Tà, Minh, Quân Ly, những cao thủ này mà đến thì đừng nói cứu được Mặc Liên, mà ngay cả nàng cũng gặp xui xẻo!

Diệu Ca... chết tiệt, sớm biết thì đã để cô ta bên ngoài cho rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt hối hận đã không kịp nữa, thấy Diệu Ca phát động công kích, nàng cũng không do dự trở lại trong lồng sắt, mở cửa ra, giải thoát xích sắt cho Mặc Liên, nâng hắn lên.

Mặc Liên khó có thể tưởng tượng suy yếu như vậy, tựa hồ không dựa vào nàng thì không thể đi được.

Hắn mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng vóc người cao lớn nặng trịch nửa người dựa vào nàng. Dìu hắn nhảy khỏi lồng sắt, suýt bị rơi vào trong hồ máu.

Thật vất vả rơi trên mặt đất, nhưng vì động tĩnh quá lớn nên bị Vị Ương phát hiện.

"Là ngươi!" Vị Ương hô to một tiếng, đang muốn xông qua, nhưng Diệu Ca rất quỷ dị, động tác nhanh không nói, còn hết sức tàn nhẫn quyết đoán chém một đầu rắn của Âm Hậu

Âm Hậu phẫn nộ kêu thảm thiết, còn tám con rắn đồng loạt xuất động, muốn cuốn lấy Diệu Ca, nhưng nàng rất nhanh tránh thoát. Tám con rắn hướng thẳng về phía Vị Ương, bà ta bị bất ngờ không phòng ngự, thoáng cái bị đánh bay, rơi vào trong hồ máu!

"A..." Vị Ương phát ra tiếng hét thảm, dường như ở trong hồ máu bị kéo chân lại, mặc kệ bà ta giãy dụa thế nào cũng không lên được.

Âm Hậu sắc mặt kịch biến, vừa ứng phó Diệu Ca, một bên phân ra một con rắn đi kéo Vị Ương khỏi hồ máu!

Mà Hoàng Bắc Nguyệt cũng thừa dịp này mang Mặc Liên đi ra cửa, dọc theo đường chạy như điên đi ra ngoài!

Chuyện phát sinh không quá nửa phút. Lúc bọn họ chạy ra, thủ vệ Thành Tu La mới giật mình di chuyển về nơi đang chiến đấu. Đêm khuya khoắt, thủ vệ vội vội vàng vàng chạy tới hồ máu.

Trong hỗn loạn, nàng trốn đông trốn tây, không ai phát hiện ra! Diệu Ca xui xẻo, dù sao không dự định giữ lại cô ta, sống hay chết nàng không quan tâm!

Nhưng nàng không ngờ Vị Ương rất cố chấp với nàng, sau khi được Âm Hậu cứu lên lại nói: "Âm Hậu, kẻ mang đi Mặc Liên chính là Hoàng Bắc Nguyệt!"

Âm Hậu cũng hận Hoàng Bắc Nguyệt thấu xương, hơn nữa vừa rồi bị Diệu Ca đánh lén, trong lòng rất khó chịu, tàn nhẫn nói: "Ngươi đuổi theo! Lần này ta nhất định phải nhìn thấy cô ta chết"

"Vâng!" Vị Ương nhận mệnh, lập tức đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt.

Địa hình của Thành Tu La không ai quen thuộc hơn bà, muốn ra ngoài chỉ có một con đường. Bà tránh đường nhỏ, đến phía trước chờ, đợi Hoàng Bắc Nguyệt mang Mặc Liên xuất hiện sẽ giết ngay lập tức!

Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, trong lòng giận dữ, Vị Ương kia lần nào cũng đối nghịch với nàng.

Hiện tại Vị Ương không phải là đối thủ của nàng!

Nàng buông Mặc Liên, trong mắt lóe sắc lạnh, trong tay chợt lóe ánh chớp, Vị Ương không ngờ không gặp trong thời gian ngắn, thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt lại đột nhiên tăng mạnh như vậy!

Hơn nữa, bà vẫn phán đoán Hoàng Bắc Nguyệt thuộc tính hỏa cùng thuộc tính băng, chưa bao giờ ngờ tới nàng có thuộc tính lôi!

Bà thậm chí cũng không thấy rõ chiêu thức của Hoàng Bắc Nguyệt, đã bị ánh chớp chói mắt đánh bay ra ngoài!

Thấy bà ta nhổ một ngụm máu ra mặt đất, chậm rãi đứng lên, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không để bà ta có cơ hội thở dốc, tàn nhẫn ra chiêu thứ hai!

Vị Ương không tin trợn mắt, không thể nào, không thể nào.

Vô số ánh chớp tới gần bà ta, đuôi rắn mềm mại co quắp tê liệt trên mặt đất, chỉ có kiếm trong tay cố gắng ngăn lại, nhwg thể không đỡ nổi ánh chớp thế như chẻ tre, lần nữa cảm giác trong ngực khí huyết cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng như muốn nôn ra khỏi miệng!

Bà không thể bị bại dưới tay nữ nhân này.

Vị Ương không cam lòng cắn chặt răng, oán hận trừng mắt ánh chớp như ẩn như hiện trên khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt, "Ta, ta sẽ không thua!"

"Thật không?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, tay trái giơ lên, Roi Lôi Thần dường như cắt cả không khí!

Trong nháy mắt xung quanh bùng sáng, roi nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện, bắt roi ánh chớp của Hoàng Bắc Nguyệt. Roi đỏ nhấn một cái kéo roi của nàng lại.

Không xong!

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không ngờ lần này lại phải đại chiến.

"Linh tôn đại nhân!" Vị Ương được giải cứu, cảm động rơi nước mắt nhìn nam tử mặc y phục đen đột nhiên xuất hiện.

Quân Ly không nhìn bà ta, ánh mắt đỏ ngầu chỉ nhìn bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt, thoáng thấy ánh chớp trong tay nàng liền thấy kỳ quặc, "Xem ra, mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại tăng thêm."

Hoàng Bắc Nguyệt lui đến bên người Mặc Liên, lạnh lùng nhìn Linh tôn, nói: "Quân Ly, ta hôm nay không muốn đánh cùng ngươi, ngươi thả ta đi, coi như ta nợ ngươi, sau này, ngươi muốn biết chuyện về Vương lệnh của lính đánh thuê, ta sẽ toàn lực giúp!"

Nàng biết Quân Ly không phải là Người của Thành Tu La, sẽ không trở thành tay sai của Thành Tu La giúp bọn chúng đánh chính mình, cho nên đưa ra điều kiện.

Điều kiện của nàng không tồi, đáng tiếc "Ngươi có thể đi, tuy nhiên phải để Mặc Liên lại."

"Ta có thể hỏi tại sao không?" Hoàng Bắc Nguyệt nói, nghĩ đến Mặc Liên suy yếu khác thường, nàng cảm giác chuyện này có liên quan đến Linh tôn.

"Ta muốn Thuật Chiêu hồn." Quân Ly không giấu diếm, thản nhiên mở miệng, trong ánh mắt lóe sắc lạnh.

"Thuật Chiêu hồn?" Hoàng Bắc Nguyệt lần đầu tiên nghe được tên thuật pháp này liền giật mình.

"Quân Ly, lúc đi học, lão sư không dạy ngươi rằng không phải đồ của mình không thể lấy sao? Sao ngươi cứ thích đoạt thứ của người khác?" Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay nói.

Năm đó đoạt Phù Nguyên của nàng, sau lại muốn đoạt Vương lệnh của lính đánh thuê, hiện tại lại tới đoạt Thuật Chiêu hồn của Mặc Liên, có vẻ cứ là bảo bối là hắn thích đoạt!

Quân Ly không để ý đến lời của nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi, để Mặc Liên lại."

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, không nhúc nhích, rõ ràng không thỏa hiệp.