Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 947: Tuyệt địa cứu viện 3




Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ Nước Nam Dực đến Nước Bắc Diệu giục ngựa chạy không ngừng cũng mất một ngày một đêm, hiện tại cách Thành Tu La không xa, nàng muốn lập tức đi cứu người, nhưng vẫn cảm giác mệt mỏi không ổn, vì thế nghỉ ngơi hai canh giờ ở trong rừng cây.

Diệu Ca không cần ngủ, giống như tử thi giương hai tròng mắt đứng trên thân cây, cảnh giới xung quanh.

Hoàng Bắc Nguyệt lo lắng ả, tuy nhiên lúc nàng nghỉ ngơi đều có Băng Linh Huyễn Điểu đề phòng giúp, bởi vậy không cần lo lắng quá.

Nàng đúng là quá mệt mỏi, mười ngày giằng co trong Biệt Nguyệt sơn trang cũng không nghỉ ngơi tốt, lần này nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Sơ suất quá, không chỉ khinh thường, dĩ nhiên vẫn gặp ác mộng.

Đây hoàn toàn không phải phong cách trước kia của nàng, thân thể uể oải, hay là trong lòng đã hoàn toàn chán ghét cuộc sống ngay cả ngủ cũng bất an?

Không thể hiểu hết.

Mộng thấy Anh Dạ nhưng thật ra sau khi từ biệt ở Nước Bắc Diệu, công chúa cùng Tào Tú Chi an toàn trở lại Nước Nam Dực, nàng mặc dù không nhìn thấy công chúa, tuy nhiên nghe Cát Khắc nói công chúa bình yên vô sự, vẫn có thói quen kiêu căng thất thường như trước kia.

Dù sao có người chiều công chúa, làm mọi việc theo ý công chúa.

Đối với giấc mộng này nàng không suy nghĩ nhiều, so với nàng, Hoàng thượng thái hậu cùng với hoàng hậu hiểu rõ, nếu Anh Dạ không thích người kia thì chẳng ai bức nàng lập gia đình được, mà chỉ cần Anh Dạ thích, cho dù là tên ăn mày, Hoàng thượng cũng phải tổ chức hôn sự long trọng cho công chúa.

Anh Dạ là con gái mà Hoàng thượng thương yêu nhất, như hòn ngọc quý trên tay, khác các công chúa khác. Anh Dạ từ nhỏ lớn lên bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng sao có thể để nàng đi ngàn dặm hòa thân?

Hơn nữa trước mắt mà nói, nàng lo lắng nữ hoàng Nước Tây Nhung cố ý cùng Nước Nam Dực kết thân, Chiến Dã mới có nguy cơ hòa thân nguy hiểm!

Cúi đầu cười cười, thật sự quá mệt mỏi mới có thể mơ giấc mơ này, chứng tỏ trình độ cảnh giới của nàng yếu bớt, đây không phải là chuyện tốt, sau này tuyệt đối không để thành cái dạng này.

Xem sắc trời đã rạng sáng, thời điểm tốt hành động.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, gọi Diệu Ca đang ở trên cây, ả lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.

Từ lúc có đồ đằng màu vàng trên mu bàn tay, Diệu Ca mặc cho nàng sai phái, để ả đi phía trước tuyệt đối đi phía trước, nhảy hố lửa tuyệt đối nhảy hố lửa, vì thế nàng đã làm thí nghiệm, chứng minh Diệu Ca xác thực nghe theo lời của nàng.

Vốn muốn nhân cơ hội diệt trừ Diệu Ca, nhưng giờ thay đổi ý nghĩa biến ả thành tay chân đắc lực ở Thành Tu La.

"Cửa vào Thành Tu La cách đó không xa, lát nữa đi vào cố gắng cẩn thận, giấu kín hơi thở trên người, hiểu chưa?" Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò.

Diệu Ca vẫn không nhúc nhích, tuy nhiên nàng biết ả nghe hiểu. Người hoạt tử không có phản ứng, nhưng vẫn có thể nghe từng từ nàng nói.

"Còn có, nếu tách khỏi ta, hoặc là bị người bắt được, ngươi nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình hoặc tự sát, tuyệt đối không được khai ta ra!"

Sau khi nói xong, nàng bay nhanh về phía trước, Diệu Ca lập tức theo sau.

Hai người rất nhanh đến gần cửa vào Thành Tu La, nơi này nàng đi qua rất nhiều lần, biết sau khi đi vào sẽ bị chức mộng thú mê hoặc, cho nên lặng lẽ dặn dò Chi Chi đợi mệnh.

Vì phòng ngừa lạc mất Diệu Ca, sau khi đi vào, nàng sai Diệu Ca đi phía trước, chính mình vững vàng theo sát, chỉ cần qua cửa ảo cảnh này thì không cần lo lắng và khó hiểu khi bị đưa đến ngục băng hoặc ngục đất hung hiểm.

Chung quanh dần dần có động tĩnh, nàng biết là chức mộng thú đi ra, tuy nhiên bọn chúng chỉ đứng xa xa quan sát, không dám tới gần, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Xung quanh âm u, không có đèn dầu, hết thảy chỉ có thể sờ soạng trong bóng tối mà đi. Trong bóng đêm, thị lực Hoàng Bắc Nguyệt rất tốt, bởi vậy không lo lắng, nhưng Diệu Ca lại không trải qua huấn luyện, nhiều lần suýt ngã.

Thật vất vả đi hết thông đạo u ám dài dằng dặc chật chội, rốt cuộc đi tới Thành Tu La, ánh sáng cây đuốc chiếu đến, Diệu Ca mới coi như mới thích ứng được.

Hoàng Bắc Nguyệt nhớ kỹ lần trước tới, đi theo một tiểu thị nữ A Ly về phía trái là tẩm điện của Phong Liên Dực, mà ngày đó nàng bị Linh Tôn chộp tới Tu La giam giữ hình như là bên kia.

Bởi vậy nàng mang Diệu Ca không chút do dự đi đến bên phải.

"Chi Chi, hỏi đồng bạn của ngươi, Mặc Liên bị nhốt ở đâu." Trong lòng lặng lẽ dặn dò Chi Chi hai câu, tiểu gia hỏa cơ trí bò khỏi ống tay áo nàng, chạy vào trong bóng tối.

Một lát sau, Chi Chi trở lại, chỉa chỉa phía trước, sau đó lập tức trốn vào không gian linh thú.

Xem ra không đi sai!

Nàng là cao thủ ẩn giấu hành tung, Diệu Ca cũng là người bước đi khinh phiêu như quỷ. Lúc khuya khoắt, thủ vệ thành Tu La không nhiều lắm, đều ngủ gật, không ai phát hiện bọn họ.

Có Chi Chi chỉ đường sẽ không lo đi đường quanh co, các nàng chỉ cần tránh thủ vệ là được.

Càng chạy càng sâu, dựa vào trực giác phán đoán, khoảng cách địa lao hẳn là không xa, nhưng khi đi tới, đột nhiên ngửi thấy mùi là lạ.

Nói mùi vị kỳ quái, cũng không phải vì thối hay gì đó, mà là có loại kỳ quái ẩn nhẫn cảm giác phạm tội, như toát lên toàn bộ cảm giác tà ác trong lòng, vừa ngửi thấy, nàng nhăn mi lại, bất giác bịt miệng mũi, đồng thời cũng sai Diệu Ca bế khí, ngược lại ả là người chết rồi.

Vì phòng ngừa, nàng vẫn nhét viên Giải Độc Hoàn vào miệng, dù sao cẩn thận một chút sẽ không sai.

Đi phía trước đi vài bước, đột nhiên có người từ nơi khác đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng kéo Diệu Ca trốn sang một bên.

Hai người nửa người nửa thú mang theo mười mấy nam nữ đờ đẫn đi đến phía trước, vậy phương hướng giống bọn họ, hẳn là muốn tới địa lao.

Mấy người kia như không có hồn phách, bộ dáng giống Diệu Ca vài phần, tuy nhiên Diệu Ca còn có thể hành động, mấy người kia chỉ có thể bị đuổi đi.

Không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng nếu thuận đường thì nàng đi xem một chút.

Chờ bọn hắn đi xa một chút, Hoàng Bắc Nguyệt mới theo sau, đoạn đường theo đuôi, đi hơn mười phút, mùi lạ càng ngày càng đậm, cho dù bịt miệng mũi cũng không đỡ được tà ác xúc động thẩm thấu sâu trong nội tâm.

Cảm giác này không hiểu sao làm người bất an, Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng điều động Vạn Thú Vô Cương, khí tức màu đen lưu động ở trong huyết mạch, mới chậm rãi ép cảm giác kia xuống.

Rốt cuộc, mấy người kia đẩy ra một cái cửa lớn đi tới trước, mùi vị kia trong nháy mắt xông tới, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hiểu rõ mùi vị kia rốt cục là cái gì!

Đó là mùi máu tươi! Mới mẻ, ấm áp, tựa hồ vẫn mang theo hơi thở sự sống, giống như dòng máu còn lưu động trong tĩnh mạch!

Hơn nữa máu này hương vị ngọt ngào hơn bình thường, khiến nàng hoài nghi mình biến thành quỷ hút máu, ngửi thấy mùi máu không thể kiềm chế được nữa.

Diệu Ca không có cảm giác gì, mặt không thay đổi cùng nàng đi vào trong cửa lớn.

Một mảnh đỏ rực khiếp đảm rơi vào tầm mắt! Như là núi sông biến sắc, trời đất đảo ngược, cái gì gọi là chảy máu thành biển? Cái gì gọi là thây chất thành núi? Cái gì gọi là Tu La địa ngục?

Nhanh như chớp...

Một tiếng trục răng cưa chuyển động, bên cạnh một hệ thống bánh xe nước cực đại. Người vừa bị mang tới đều bị hai người đầu thú vứt vào trong guồng nước. Người kia tựa như đang nằm mơ trong nháy mắt bừng tỉnh, sau đó kêu thảm, bị bánh xe nước nghiền ép thành mảnh nhỏ!

Người sống sờ sờ kia trong nháy mắt thành thịt nát, như ép sữa đậu nành, máu tươi chảy rào rào từ bánh xe nước xuống hồ máu lớn phía dưới.

Tràng cảnh này khiến Hoàng Bắc Nguyệt chỉ liếc nhìn đã thấy dạ dày trong đảo lộn. Nàng không phải người có tốt chất kém, tuy nhiên bản thân ở giữa đám máu tươi tanh nồng nặc ấy thì không ngán mới là lạ!

Hồ máu lớn như vậy, rốt cục bao nhiêu người đã chết.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua chung quanh, trên biển máu có một cái đại lồng sắt, bên trong giam giữ một thiếu niên không nhúc nhích.

Mặc Liên!

Diệu Ca cũng ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Liên, thân thể vừa động định nhảy lên, Hoàng Bắc Nguyệt một phát bắt được cô ta, thấp giọng nói: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ!"

Diệu Ca quẩy người một cái, cuối cùng không cam lòng chờ.