Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 932: Mặt nạ vàng 3




Hoàng thượng thương tâm quá độ, căn bản không nói chuyện, thái hậu nói: "Ai gia là tổ mẫu của nó, đều là người một nhà, nói chuyện gì giúp hay không giúp, ngươi nói đi."

A Tát Lôi ngẩng đầu, chà xát nước mắt, nói: "Quận chúa hy vọng thái hậu có thể phái người đón Trưởng công chúa Huệ Văn trở về. Chuyện năm đó đã qua rồi, hôm nay quốc gia thái bình, hy vọng trưởng công chúa có thể cùng người nhà đoàn tụ trở lại"

Hắn chưa dứt lời, Hoàng thượng đã nhảy dựng lên, mạnh vọt tới trước mặt A Tát Lôi, một tay nhéo hắn áo, quát hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!"

Với tốc độ của A Tát Lôi có thể né tránh, tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt đã nói với hắn, có thể có người sẽ quá kích động, đặc biệt Hoàng thượng, hắn đừng kinh ngạc.

Tuy nhiên A Tát Lôi vẫn hoảng sợ, lắp bắp nói: "Hoàng, Hoàng thượng tha mạng..."

"Hoàng thượng, ngươi đừng làm hắn sợ, để hắn nói rõ!" Văn Đức thái hậu cũng bỗng nhiên đứng lên, trong mắt lóe sáng.

Tiêu Dao Vương cũng giật mình một cái, sau đó vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt hoàng thượng, duỗi tay kéo hắn, nói: "Hoàng thượng xin tỉnh táo lại."

Hoàng thượng buông tay ra, nhưng đôi tay run rẩy như cũ, hai mắt đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm A Tát Lôi, hét lớn: "Nói! Nói mau!"

"Vâng, Vâng" A Tát Lôi nuốt nước miếng, mới nói: "Quận chúa nói, Trưởng công chúa Huệ Văn năm đó được một người tên là Hiên Viên Vấn Thiên cứu, người bên trong lăng mộ không phải trưởng công chúa. Trước mắt, trưởng công chúa ở tại Biệt Nguyệt sơn trang bên ngoài thành"

"Nói bậy!" Thái hậu quát, "Biệt Nguyệt sơn trang là chỗ âm hồn quỷ quái tụ tập, trưởng công chúa làm sao có thể ở đó?"

Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt Văn Đức thái hậu đã hoàn toàn tái nhợt, trên mặt những vết nhăn hằn rõ như đao khắc.

Bắc Nguyệt tuổi nhỏ như vậy, không thể biết chuyện của Huệ nhi cùng Vấn Thiên, khi đó nàng còn chưa sinh ra! Kẻ bên ngoài càng không thể biết.

Nhiều năm như vậy, cái tên Hiên Viên Vấn Thiên sớm đã bị xóa nhòa. Nhưng người này lại nói ra tên Vấn Thiên! Vẫn biết chuyện trong Biệt Nguyệt sơn trang, tuyệt không thể là trùng hợp, tuyệt đối không thể!

A Tát Lôi nói: "Tại hạ nói là thật trăm phần trăm, quận chúa nói. Lúc đầu người của Điện Quang Diệu xông vào Biệt Nguyệt sơn trang trộm Vạn Thú Vô Cương, quận chúa len lén đi theo. Người của Điện Quang Diệu không lấy được đồ vật liền rời đi. Mà trưởng công chúa gặp được quận chúa, cho nên mới hiện thân quen biết nhau."

Thái hậu chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm: "Nó vậy mà còn sống..."

"Mẫu hậu! Đúng là hoàng tỷ, nhất định là hoàng tỷ!" Hoàng thượng vui vô cùng, vừa mới trải qua nỗi đau tang nữ, biết được tin tức hoàng tỷ với hắn mà nói đúng là an ủi lớn nhất.

Giờ phút này trong đầu hoàng đế thậm chí còn có chút ý niệm điên cuồng. Hắn nghĩ Bắc Nguyệt qua đời cũng không vấn đề. Nếu hoàng tỷ thích có con, bọn họ còn có thể có con...

"Trẫm tự mình đón hoàng tỷ hồi cung!" Hoàng thượng tinh thần gấp trăm lần, lập tức muốn đi.

Khuôn mặt Thái hậu đột nhiên già nua như gỗ mục, nhưng vẫn mở miệng nói: "Biệt Nguyệt sơn trang hung hiểm dị thường, Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ không thể dễ dàng mạo hiểm, để ai gia đi thôi."

"Mẫu hậu...." Hoàng thượng còn muốn nhiều lời, thái hậu nhưng lại quyết đoán vung tay lên: "Thân là quốc quân sao có thể tùy hứng làm bậy? Đón hoàng tỷ ngươi tự có ai gia làm chủ...."

Thái hậu nói xong, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.

"Thái hậu! Thái hậu!" Nhất thời Dục Tường Cung loạn thành một mảnh.

Thái hậu hôm nay chịu đả kích quá sâu, cho nên mới có thể hôn mê, rất nhanh liền tỉnh, đôi mắt khôn khéo cũng có một tia ảm đạm, giơ lên tay chỉ hướng Tiêu Dao Vương.

"Tống Mịch." Giọng khàn khàn hô lên.

Tiêu Dao Vương vội vàng đi lên, cầm tay thái hậu nói: "Thái hậu có dặn dò gì?"

Thái hậu nếp nhăn đầy mặt, chảy xuống hai hàng nước mắt, thấp giọng nói: "Ngươi tự mình đi, mặc kệ nó như thế nào, đều phải dẫn nó trở về."

Thái hậu nắm thật chặt tay hắn, ngay lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn Tiêu Dao Vương. Những người khác bà lo lắng, chuyện năm đó bà gạt tất cả mọi người không gạt hắn, cho nên bà có thể hoàn toàn yên tâm về hắn.

Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của thái hậu, Tống Mịch chỉ có thể gật đầu, nói: "Thái hậu yên tâm."

Được hắn cam đoan, thái hậu cuối cùng an tâm, vẫy vẫy tay nói: "Các ngươi cũng đi xuống đi." Dứt lời liền nhắm mắt lại, tựa hồ rất mệt.

Hoàng thượng mang theo người liên can lui ra, tới ngoài cửa, Hoàng thượng mới nói với Tiêu Dao Vương: "Tống Mịch, nhìn thấy hoàng tỷ, nhớ kỹ thay Trẫm nói cho nàng: nhiều năm như vậy Trẫm xin lỗi nàng, đợi nàng trở về, Trẫm nhất định bồi thường tốt cho nàng."

Tiêu Dao Vương nói: "Thần nhớ kỹ."

Hoàng thượng vui vẻ nhìn hắn rời đi, trên mặt hiếm thấy xuất hiện tươi cười, "Lập tức sai người quét dọn cung điện của hoàng tỷ cho trẫm, mọi thứ phải giống như trước!"

"Hoàng thượng!" Hoàng hậu muốn nói lời, nhưng hoàng đế đã sớm đi, căn bản không nghe được nàng hô.

Hoàng hậu mờ mịt bất động tại chỗ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô ta chưa chết, cô ta vậy mà chưa chết, hơn nữa sắp trở về.

Ác mộng hàng ngày đã bắt đầu thành sự thật rồi sao?

Bên kia, A Tát Lôi giao Vương lệnh của lính đánh thuê cho Chiến Dã, dặn dò hắn cẩn thận giữ, liền không trì hoãn, mang A Lệ Nhã cùng Cát Khắc trở về.

Chiến Dã nắm Vương lệnh của lính đánh thuê bất động tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất mờ mịt.

"Chúc mừng thái tử, có Vương lệnh của lính đánh thuê, có thể hiệu lệnh lính đánh thuê trong thiên hạ!" Viện trưởng Thương Hà cũng đi tới chúc, nhìn thoáng qua Vương lệnh của lính đánh thuê, trong lòng vẫn có chút hâm mộ.

Chiến Dã lễ phép cười cười, nhân tiện nói: "Hôm nay khổ cực viện trưởng cùng các vị trưởng lão rồi."

"Thái tử quá lời? Đây là bổn phận của lão phu!" Viện trưởng Thương Hà vuốt chòm râu dài cười nói.

Thiên Tuyệt Trận vẫn giăng ra, chủ yếu là thái hậu vừa rồi dặn dò, Vương lệnh của lính đánh thuê rất trọng yếu. Hôm nay mặc dù ở trong tay thái tử, nhưng phải cẩn thận giữ, tránh bị Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu đoạt lấy, dẫm vào vết xe đổ của Bắc Nguyệt quận chúa.

Chiến Dã cũng cúi đầu nhìn thoáng qua Vương lệnh của lính đánh thuê, trong mắt không thấy có cực nhỏ cảm giác cao hứng. Khối lệnh bài đối người khác là bảo vật hiệu lệnh lính đánh thuê trong thiên hạ. Nhưng với hắn chỉ có một ý nghĩa - đây là di vật cuối cùng nàng lưu lại cho hắn.

Thái tử hỉ nộ không biểu lộ rõ, rất khó phỏng đoán, Viện trưởng Thương Hà cũng không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, bởi vậy chỉ có thể chuyên tâm tới Thiên Tuyệt Trận

Đột nhiên, một cỗ lực lượng cường đại đụng lên Thiên Tuyệt Trận!

Bên kia Nam Cung trưởng lão lớn tiếng hô lên: "Có người muốn xông tới!"

Viện trưởng Thương Hà lập tức phi thân mà lên, chỉ thấy trên cung điện phía trước, có một bóng dáng màu đen đứng ở ngoài Thiên Tuyệt Trận, dường như vì bị chặn lại đường mà muốn ra tay đánh vỡ Thiên Tuyệt Trận!

"Đó là Mặc Liên của Điện Quang Diệu!" Viện trưởng Thương Hà liếc mắt một cái liền nhận ra. Ngày đó ở đại hội liên minh lính đánh thuê, hắn gặp qua người thiếu niên kia, sát khí ấn tượng khắc sâu!

Hắn cũng biết rõ thực lực Mặc Liên cường hãn vô cùng, sợ rằng ngay cả Thái tử Chiến Dã cũng không phải là đối thủ của hắn!

Vì sao người của Điện Quang Diệu xuất hiện tại đây, chẳng lẽ bọn họ biết Vương lệnh của lính đánh thuê sẽ xuất hiện, bởi vậy tới đây đoạt sao?

"Mời Thái tử điện hạ rời đi! Lão phu dùng Thiên Tuyệt Trận vây khốn hắn!" Viện trưởng Thương Hà lập tức hô to, Vương lệnh của lính đánh thuê không thể rơi vào trong tay Điện Quang Diệu, nếu không, thiên hạ nhất định đại loạn!

Ai biết hắn vừa dứt lời, Chiến Dã lại căn bản không định rời đi, trong con ngươi thâm thúy nổ bắn ra sát khí sắc bén!

"Mặc Liên!" Nghĩ đến Bắc Nguyệt chết dưới tay người của Điện Quang Diệu, trong lòng hắn làm sao có thể bình tĩnh? Cừu hận dũng mãnh dâng lên, giống như lồng ngực bốc lửa, cơ hồ thiêu đỏ ánh mắt của hắn!

Trong nháy mắt trên người lửa tím vờn quanh, hình thành một lá chắn!

Viện trưởng Thương Hà nhìn kinh hãi: "Tử hỏa chiến y! Xem ra thái tử điện hạ thực lực tăng trưởng không ít! Quả thật là thiên tài!"

Mới từ dưới mái hiên xoay người mà lên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe thấy động tĩnh, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, hỏng rồi! Mặc Liên đi theo nàng tới, nếu hắn đụng vào đám lão nhân của Học viện Linh Ương, không đùa được.

Uy lực của Thiên Tuyệt Trận nàng lĩnh giáo qua một lần, bị nhốt muốn nghĩ trốn ra cũng khó.

Bóng dáng nàng như tia chớp bắn thẳng ra, xiêm y màu đỏ ở trong trời đêm như là sao chổi xẹt qua bầu trời.

Làm thấy Chiến Dã cũng tấn công về phía Mặc Liên, trong lòng lại càng kêu to không xong!

Lúc này nếu đánh nhau thì xong đời rồi! Nàng không thể giúp Mặc Liên chém giết Chiến Dã, đương nhiên cũng không thể giúp đỡ Chiến Dã đánh Mặc Liên!

Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời lấy ra Roi Hỏa thần, lửa cháy cường đại trong nháy mắt phun ra, nàng đuổi theo sau lưng Chiến Dã.

Sát khí cường đại như thế, Chiến Dã tự nhiên không thể chủ quan, lập tức biết vậy Mặc Liên có đồng bọn.

Trên người màu tím chiến y rừng rực, hắn ở giữa không trung xoay người lại, đột nhiên chỉ thấy trong không khí truyền đến nửa cháy nóng lực. Một đám lửa hồng nóng cháy nhích lại gần mình, hắn theo bản năng ra tay ngăn lại!

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, hai người ở giữa không trung rất nhanh qua một chiêu.

Chiến Dã cảm giác cánh tay tê dại, thân thể định phát khởi công kích lần nữa, song người nọ không dừng lại bên cạnh hắn. Sau một chiêu đánh hắn đã cấp tốc chạy về hướng Mặc Liên ở Thiên Tuyệt Trận!

Viện trưởng Thương Hà hô to: "Vây khốn hắn! Đừng để hắn chạy thoát!"

Mấy vị trưởng lão cùng nhau vây, nhưng bóng dáng màu đỏ khí thế không thể đỡ, giống như mũi tên phá không "vù" một cái xông qua cường đại Thiên Tuyệt Trận!

Thiên Tuyệt Trận kịch liệt chấn động, mấy vị trưởng lão lấy nguyên khí chống đỡ trận pháp. Chấn động khiến miệng bọn họ cũng dâng lên cảm giác tanh nồng, mở miệng nhổ một ngụm máu tươi ra.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tốt hơn chỗ nào. Mạnh mẽ xông mở Thiên Tuyệt Trận của mấy vị trưởng lão. Nàng cũng không chịu nổi, ngực nghẹn tức, cảm giác buồn nôn,

Yểm trong Hắc thủy cấm lao cũng rất không thoải mái, buồn bực hừ một tiếng, nghĩ đến, hắn cũng không dễ chịu!

Tuy nhiên dù là như thế, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám dừng lại, bắt được tay Mặc Liên, thấp giọng nói: "Mau đi!"

Mặc Liên nghe tiếng nàng lo lắng, không dám trì hoãn, nắm chắc tay nàng, hai người liền biến mất trong bóng đêm!

"Vậy mà để bọn họ chạy!" Viện trưởng Thương Hà tiếc hận nói.

"Bóng người mặc màu đỏ là..." Chiến Dã nhìn phương hướng bọn họ biến mất, híp con ngươi, tựa hồ cảm giác bóng dáng kia có vài phần quen thuộc.

"Đó là Hồng Liên của Điện Quang Diệu." Viện trưởng Thương Hà mặc dù không thấy rõ mặt của cô gái, tuy nhiên nhìn toàn thân mặc y phục đỏ, lại cùng Mặc Liên cùng rút lui, tự nhiên sẽ chỉ có Hồng Liên!

"Hồng Liên!" Chiến Dã hung hăng nói, "Chính là ả sao?"

Viện trưởng Thương Hà tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói: "Thái tử điện hạ, Hồng Liên cùng Bắc Nguyệt quận chúa tướng mạo rất giống. Lúc đầu lão phu tưởng đã nhìn lầm người."

"Tương tự thì sao? Ả giết Bắc Nguyệt, ta muốn ả nợ máu trả bằng máu!" Chiến Dã lãnh khốc nói, hắn không cứu được nàng, như vậy sẽ báo thù cho nàng!

Về tới khách điếm, xác định không có bất kỳ ai đuổi theo, Hoàng Bắc Nguyệt mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Xem bộ dáng Mặc Liên như đang tự trách, nàng nói: "Mặc Liên, chuyện lần này không trách ngươi, ngươi không cần tự trách."

Mặc Liên cúi đầu suy nghĩ một chút, không nói gì, xoay người trở về phòng của mình.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Mặc Liên, cho dù một mình ta ra ngoài, ta cũng sẽ tự trở về tìm ngươi, cho nên, ngươi không cần lén đi theo ta."

"Ngươi, mất hứng?" Mặc Liên chống khung cửa, cẩn thận hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, nói: "Không, ta chỉ lo lắng cho ngươi, rất lo cho ngươi."

Mặc Liên trầm mặc một chút, sau đó nói: "Sẽ không, sau này."

"Ừ, về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hoàng Bắc Nguyệt đuổi hắn đi, sau mới vuốt ngực đau nhức, hít một hơi.

Vừa rồi rất vội vàng xông ra Thiên Tuyệt Trận, không thể không bị thương tổn. Nếu không phải có Yểm, nàng sợ rằng thật sự bị mấy trưởng lão kia vây khốn.

"Yểm, ngươi không sao chứ?" Nghĩ bản thân khó chịu, Yểm khẳng định cũng không thoải mái, Hoàng Bắc Nguyệt ân cần hỏi một tiếng.

Ai biết nàng vừa hỏi như vậy, Yểm liền thở hổn hển nói: "Không sao? Có thể không sao à? Tiểu tử thúi kia! Ngươi gọi hắn lại đây, ta cho hắn một bài học!"

"Trách hắn làm gì? Hắn không biết." Hoàng Bắc Nguyệt muốn cười, tên Yểm này lòng dạ hẹp hòi, khẳng định từ nay về sau ghi hận Mặc Liên.

"Hừ! Không biết thì ngoan ngoãn ở nhà! Đi ra ngoài khiến ta gặp rắc rối, tiểu tử thúi! Hại ta suýt mất cả thân thể phong ấn. Chờ ta ra, nhất định sẽ dạy dỗ hắn đầu tiên!" Yểm oán hận nói, hắn thù rất dai!

Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác hơn là an ủi hắn hai câu. Hôm nay quả thật có hung hiểm. Nàng chưa từng cảm giác hơi thở của Yểm tản mác cùng yếu ớt như vậy. Nghĩ bình thường hắn không sợ đám lão già kia. Nhưng đột nhiên đột phá mạnh mẽ, ở trong phong ấn vốn đã rất yếu Yểm, quả thật là thương tổn rất lớn.

Người này cũng xem như tốt, biết rõ Mặc Liên bị đám người Chiến Dã bắt được sẽ lộ thân phận chứ không có việc gì khác, nhưng hắn lại giúp đỡ, chỉ điểm này thôi cũng đủ để nàng cảm kích!

Yểm than vãn trách móc dong dài một trận sau liền ngừng công kích, đi điều dưỡng thương.

Lại một lần nữa an tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngồi xếp bằng chân, để nguyên khí chậm rãi theo kinh mạch lưu chuyển toàn thân, chậm rãi điều dưỡng nội thương.

Trong lúc điều trị, đột nhiên nhận thấy ký hiệu hình hoa trên nhẫn có lực tác động yếu ớt.

Chiếc nhẫn là chìa khóa mở ra Điện Quang Diệu, bởi vậy nàng không dám khinh thường. Cảm giác chiếc nhẫn gọi về, liền lập tức triệu tập tinh thần đi thăm dò.

Quả nhiên, trong nhẫn có lệnh dẫn nàng đi đến một chỗ.

Cái nhẫn là Thánh quân ban cho, Mạnh Kỳ Thiên lúc đầu cũng nói qua. Nếu bọn hắn ở bên ngoài, Thánh quân gọi về sẽ thông qua cái nhẫn này. Nghĩ hiện tại có lẽ là Thánh quân muốn gặp Hồng Liên.

Trong lòng giật mình, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đứng lên, đi theo luồng tác động ra khỏi khách điếm, hướng ngoài thành hoang vắng không có ai đi tới.

Không nhìn thấy Mặc Liên, Thánh quân đúng là một mình gọi nàng.

Trong lòng không thể không sốt ruột, trải qua ở Cung Dục Tường chứng kiến đủ loại, trong lòng nàng hoài nghi càng ngày càng sâu. Chỉ một chút nữa là nàng có thể vạch trần khuôn mặt dưới mặt nạ hoàng kim!

Lúc này Thánh quân vội vã triệu kiến nàng, ít nhất có thể nói rõ nàng hoài nghi đúng. Thân phận thật sự của Thánh quân, đúng là người bên cạnh Trưởng công chúa Huệ Văn.

Mà hắn gọi về cũng chứng minh Thánh quân cũng không chú ý đi vào bẫy của nàng.

Trong bóng tối, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng giương lên, mặt mày ánh lên vẻ tự tin, thần thái đặc biệt cao hứng.

Đầu xuân không khí vẫn se lạnh, băng tuyết chưa tan ra.

Núi non chập trùng phía chân trời, một trận gió lạnh thổi tới, nhánh cây lay động, một ít bông tuyết rơi khỏi nhánh cây, lách cách vỡ trên mặt đất.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trong rừng đi ra, quì xuống cung kính nói: "Tham kiến Thánh quân!"

Phía trước nàng có một bóng người màu vàng đưa lưng về phía nàng. Trong đêm tối, đầy người kim quang như thần giáng thế, kẻ khác sinh lòng kính sợ.

Thánh quân hai tay vắt sau lưng, chậm rãi xoay người, nhìn nàng quỳ trên mặt đất, thấp giọng hỏi: "Nguyệt Dạ xuất hiện sao?"

"Hồi Thánh quân, thuộc hạ lúc nào cũng lưu ý, nhưng không thấy nàng xuất hiện!" Hoàng Bắc Nguyệt cung kính nói, Nguyệt Dạ chính là nàng, nàng không muốn xuất hiện thì cả thế giới này vĩnh viễn không có Nguyệt Dạ!

Thánh quân trầm ngâm, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không đơn thuần tưởng hắn gọi nàng ra chỉ muốn hỏi Nguyệt Dạ có xuất hiện hay không. Chắc chắn có mục đích khác, mà nàng không vội, chờ hắn mở miệng.

Quả nhiên, một lát sau, Thánh quân mở miệng hỏi: "Ngày đó các ngươi vào Biệt Nguyệt sơn trang, trừ gặp Nguyệt Dạ còn có người khác không?"

"Hồi Thánh quân, còn có một con rồng bạc, cùng với cô gái thuộc hạ bắt về. Những người còn lại, thuộc hạ chưa từng thấy qua. Tuy nhiên, Biệt Nguyệt sơn trang rất lớn, hơn nữa có cả ám đạo. Đáng tiếc lúc ấy Nguyệt Dạ chiếm được Vạn Thú Vô Cương, đánh thức đám thạch thú, bọn thuộc hạ bất đắc dĩ mới lui ra."

Hoàng Bắc Nguyệt kể lại rõ ràng chuyện xảy ra ngày đó cho Thánh quân, có điều thân phận chuyển hóa một chút, nàng từ Nguyệt Dạ biến thành Hồng Liên mà thôi.

"Nói cách khác, tiểu tử kia nói có lẽ là thật sự" Thánh quân thấp giọng nói một câu, Hoàng Bắc Nguyệt không nghe rõ ràng, đã nói: "Thuộc hạ không nghe rõ, Thánh quân nói lại lần nữa xem?"