Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 785: Biệt Nguyệt sơn trang (13)




Tiểu cô nương kia nghe thấy nàng gọi mình thì sốt ruột nhắc lại một lần nữa, sau đó vội vã quay trở về.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, không nóng không vội, chỉ dùng thanh âm vừa đủ nghe nói: “Người nhờ ta tới đây tên là Vấn Thiên, ngươi có biết người này hay không?”

Vừa dứt lời, phía sau cánh cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, một lát sau, cửa lớn mở ra, xuất hiện trước mắt hai người là một tiểu cô nương tầm mười hai mười ba tuổi, hai bên thắt hai bím tóc, tuy mặc trang phục màu trắng đơn sơ nhưng lại không giấu nổi dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp.

Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng ngời trên bầu trời chiếu rọi xuống vạn vật, khiến cho mọi thứ đều trở nên rõ ràng, ấy vậy mà tiểu cô nương này vẫn cầm theo một cái đèn lồng màu trắng trong tay.

Bên trong đèn lồng có một ngọn nến tinh xảo to bằng cánh tay trẻ con đang cháy, ngọn nến tỏa ra một mùi hương dìu dịu nhưng lại rất kì lạ, giống như mùi mỡ của một loài động vật nào đó đang cháy vậy.

“Mau vào đây! Nhanh nhanh một chút!” Tiểu cô nương vẫn dùng thái độ vội vàng thúc giục bọn họ vào trong.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng A Tát Lôi đi vào, chân còn chưa kịp đứng vững đã nghe tiểu cô nương đóng cửa “rầm” một cái! Nếu động tác của A Tát Lôi chậm một chút là cái chân sau đã bị cửa kẹp lấy rồi!

Đóng cửa xong, tiểu cô nương cũng không hề chần chừ, lập tức cầm đèn lồng xoay người bước đi, miệng còn không quên thúc giục: “Nhanh lên! Đừng có ngơ ngác đứng đó nữa!”

A Tát Lôi rất khó chịu, nhưng thấy Hoàng Bắc Nguyệt vẫn khoan dung rộng lượng, lạnh nhạt theo sau, hắn đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà mở miệng ra chất vấn.

Trong sân cũng trồng rất nhiều loại hoa cỏ quý hiếm, số lượng nhiều không đếm xuể, ngoài những thứ này ra, những thứ khác đều giống với sân đình của một ngôi nhà bình thường, chỉ là sau khi tiến vào, cảm giác bất an dao động trong không khí càng thêm rõ ràng hơn, giống như khắp nơi đều tràn ngập trong mùi máu tanh vậy!

Bọn họ không hề hỏi câu gì, từ tốn đi theo tiểu cô nương tới trước một hòn giả sơn, chỉ thấy nàng ta đặt đèn lồng xuống, hai tay kết ấn để trước ngực, thủ ấn kia tương đối phức tạp, để cho một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy làm quả thật có chút không thích hợp.

“Đừng quay đầu lại!” Tiểu cô nương vừa kết ấn vừa nghiêm giọng cảnh cáo bọn họ.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mỉm cười, không hề quay đầu lại nhìn bất cứ thứ gì.

A Tát Lôi vẫn luôn có chút khó chịu đối với tiểu cô nương này, cho nên chuyện nàng không cho hắn làm, hắn càng muốn làm!

Hắn dửng dưng quay đầu lại nhìn, nào ngờ đập vào mắt là một màu đỏ tươi! Con đường bọn họ vừa đi qua lúc này đã biến thành vực sâu biển máu!

Máu tươi di động trên mặt đất không ngừng sủi bọt ùng ục, giống như có thứ gì đó muốn từ bên trong thoát ra!

Mà ở nơi xa hơn một chút, một ít thân ảnh màu đỏ tươi đang trôi nổi về phía bên này, bọn chúng là quỷ…quỷ hồn sao?

A Tát Lôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, kinh ngạc đến mức cằm rớt xuống suýt chạm đất, trong cổ họng phát ra tiếng “ừng ực”, ngay cả một chữ hoàn chỉnh cũng không thể phát ra.

Những thân ảnh đỏ tươi này dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột ngột ngẩng đầu lên, vừa thấy được ánh mắt của hắn, bọn lập tức hưng phấn gào thét, sau đó phóng về phía này!

Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, trong khoảng thời gian không đến một cái chớp mắt đã ập tới trước mặt A Tát Lôi, trong lúc hắn đang giật thót, vạt áo phía sau của hắn bị kéo mạnh một cái, cả người bổ nhào về phía sau.

Một bức tường băng rét lạnh đột nhiên dựng lên trước mắt, cao lớn giống như có thể xuyên thẳng vào trong những tầng mây!